"Ừ, em hôn tôi sao? Mới sáng sớm không ngờ em nhớ tôi vậy..."
Phỉ Sắc giật cả mình, cô tròn mắt nhìn hắn, tự bao giờ hắn đã thức giấc thế kia?
Nhưng đó không quan trọng. Quan trọng là bây giờ cô bị ngại đến mức muốn chui vào một chỗ nào đó trốn ấy chứ!
"Sao lại không nói thành lời rồi? Em có hay không yêu tôi?"
Cổ Vị Nghiêm nghiêm túc đối diện với Phỉ Sắc. Càng muốn cô thừa nhận việc xấu hổ vừa làm lúc nãy. Hành động đáng yêu như vậy xứng đáng để hắn nghe thêm lần nữa.
"Anh... đứng đắn chút đi."
"Tôi có làm chuyện gì bại hoại đâu mà em nỡ lòng nào nói như thế...."
"Ừ ừ, anh là nhất rồi."
Phỉ Sắc dùng tay chống đỡ cả người hắn ra xa một chút. Sau đó liền cụp đuôi quay ngoắc sang hướng khác. Cô không muốn cho Cổ Vị Nghiêm nhìn ra bản thân mình đang ngượng nghịu vì điều hắn vừa nói thôi.
Nhưng mà mở đầu bằng một nụ hôn nhè nhẹ như thế, Cổ Vị Nghiêm không thích hay sao? Cô cứ nghĩ mấy cặp yêu nhau thường hay hành động thân mật như thế.
Ví dụ như là cặp Mặc Thanh và Lữ Bối, bọn họ tuy xuất thân cũng giống cô, nhưng họ kiếm nửa đời còn lại của mình rất nhanh gọn. Lữ Bối từ khi yêu thì muốn hóa thành nàng tiên luôn rồi.
Đúng là tình yêu, có thể biến con người ta trở nên khác lạ mà.
"Vậy thôi, cuốn gối đi về phòng. Ở đây nằm đau lưng tôi lắm đấy."
Cổ Vị Nghiêm nhún vai, hắn thả lỏng cơ thể giãn gân cốt một cách tốt nhất. Cứ duy trì tư thế này đau chết thật, đã thế lại không được động đậy với cô nữa cơ. Hơn nữa vì sợ động làm cô thức giấc mà hắn chịu thiệt thòi cho bản thân mình.
Thật ra vì yêu mà hắn mới chịu thay đổi như vậy, đó là một đức tính tốt đẹp kia mà.
Nghs Cổ Vị Nghiêm nói như thế, cô nhếch môi, dùng một tay đấm thẳng vào vai hắn một cái.
Oách.
Tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên ngay sau đó, chiếc giường tre không chống trụ nổi đã bị gãy một chân, cứ thế cái giường lại tiếp đất một cách mạnh bạo.
Người ngoài còn tưởng cả hai đang vận động mạnh đến mức sập giường, sao mà lại nghĩ bọn họ muốn đánh trận có chứ.
Cổ Vị Nghiêm dù đau cũng không muốn than thở, trách móc. Hắn cứ trưng nụ cười chẳng thể nào tươi hơn đáp lại cô. Cứ như muốn chịu trận mặc cô xả vậy.
Phỉ Sắc mím chặt môi, sau đấy cứ lấy tạm chiếc áo mặc lại vào người. Cô lại không muốn để tâm đến hắn nữa rồi.
"Này, sao em không nói gì đi?"
"Nói gì? Anh bị điên hay sao?"
"Tất nhiên là tôi điên, tôi điên mới yêu em."
"Đồ điên, lần đầu đi gạ gái à?"
"Đúng vậy. Không ngờ nhìn bề ngoài em lạnh lùng mà tâm lại hiểu tôi đến như vậy. Không lẽ em yêu tôi sao?"
Phỉ Sắc đứng thẳng người dậy, hiện tại thứ cô quan tâm là kiếm thứ gì đó lót bụng. Không phải nghe Cổ Vị Nghiêm nói nhảm gì nữa.
"Em đói sao?"
Cổ Vị Nghiêm vừa nhìn đã biết thứ cô muốn là gì. Hắn đứng dậy, bước chân dừng lại bên cạnh cô, nhướng mày hỏi.
Mặc dù đã có câu trả lời, Nhưng Phỉ Sắc vẫn không vạch trần, cô gật đầu ừ một tiếng nhỏ.
"Vừa hay tôi cũng đói. Hay em ăn tôi, sau đó tôi ăn em, như vậy chúng ta cùng no."
"Chắc tôi là con nít lên ba nên anh gạt tôi à? Cổ Vị Nghiêm, yêu cầu anh đi lấy thức ăn về phòng cho tôi. Tôi đi về trước."
"Tuân lệnh phu nhân."
Phỉ Sắc khẽ cười, không ngờ đường đường là Đại tá, mà đôi lúc hắn lại vui vẻ đến như vậy. Xem ra hắn còn yêu đời hơn cả cô nữa kìa.
Cạch.
Phỉ Sắc ôm tấm choàng khoác lên người, đi về phía phòng của Cổ Vị Nghiêm.
Trời dần sang mùa, vài đợt gió cứ thổi quanh đây, cảm giác lành lạnh cứ khiến hai bờ vai cô lạnh run lên.
Càng lạnh, cô lại càng nhớ đến quá khứ năm ấy. Thật sự chua chát!
Vừa bước vào sảnh cụt, cách năm bước chân đã đến cửa phòng Cổ Vị Nghiêm, vậy mà chưa gì đã bị chặn lại. Phỉ Sắc nhíu mày, nhìn bàn tay trắng nõn nà của ai đó đang chắn cánh cửa của cô.
"Xem ra đêm qua cô ấm lắm phải không?"
“Rất ấm.”