“Anh… anh nói dối…”
Tần Thu tròn mắt kinh ngạc, cô ta không tin tưởng lời Cổ Vị Nghiêm nói. Rõ ràng mấy năm qua, đâu có ai thông báo với cô ta rằng hắn đã lấy vợ đâu? Điều đó mới khiến cô ta ảo tưởng rằng Cổ Vị Nghiêm yêu cô ta chết mê chết mệt mà vẫn chờ đợi Tần Thu. Bây giờ nói ra không chừng lại bị hắn cười vào mặt vì lối suy nghĩ ngu ngốc.
Cổ Vị Nghiêm vẫn rất nhún nhường mà không ăn nói thẳng thắn, chỉ sợ bẽ mặt cô ta ở đây thì lại không hay cho lắm.
“Tôi cần cô quan tâm tôi nói dối hay không sao? Việc của tôi, sau này không cần Tần tiểu thư vướng bận.”
“Anh… anh…”
Lúc này Tần Thu đã cứng miệng, không nói thành lời được, cô ta đành chịu thiệt im lặng không đáp nữa.
Đúng lúc Lý Phục cũng quay lại, trên tay cầm theo rất nhiều đồ. Nhìn thấy Tần Thu thì cúi đầu một chút, rồi quay sang Cổ Vị Nghiêm:
“Đại tá, đồ ở đây ạ.”
“Đưa Tần tiểu thư về đi, cô ta mệt rồi.”
Cổ Vị Nghiêm nhận lấy hộp cứu thương cùng túi chườm ấm cầm trong tay, sau đó chỉ tay về Tần Thu, ra lệnh cho Lý Phục. Lý Phục cẩn trọng gật đầu thì hắn mới bước chân đi.
Tần Thu nhìn thấy hắn đã bước đi như thế, bước chân cũng muốn nương theo hắn nhưng bị Lý Phục chặn lại.
“Tần tiểu thư, xin mời quay trở về phòng.”
“Anh… anh ấy đi đâu? Tôi muốn theo anh ấy.”
“Tần tiểu thư, nên biết danh phận của mình ở đâu, xin mời cô về phòng.”
Lý Phục vẫn cứng rắn không nói chuyện Cổ Vị Nghiêm đi đâu, một tay đưa về hướng cửa kính mời cô ta quay về phòng.
Tần Thu thấy bóng dáng hắn đã khuất xa sau hành lang, đành miễn cưỡng quay về. Bước đi không quên trừng mắt liếc Lý Phục một cái rõ tức bực.
Khi không lại bị Lý Phục phá hoại như thế, ai mà không ghét chứ!
Cổ Vị Nghiêm bước từng bước, hướng chân về phía dãy hành lang cuối cùng. Căn phòng 222 hiện rõ trên mắt hắn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa không một chút tiếng động, tầm mắt hắn di dời sang con người đang co ro nằm im lặng trong một góc. Mọi khi tai cô rất là nhạy bén, chỉ tiếng bước chân nhỏ cũng có thể nghe được, giờ lại bất động không chút âm thanh gì khiến Cổ Vị Nghiêm có hơi bất ngờ.
Bước đến gần cô hơn, đôi giày da màu cũ đập vào mắt hắn, nó dường như đã quá lâu không được thay rồi.
Càng nhìn gần, thân thể Phỉ Sắc càng run lên, Cổ Vị Nghiêm để đồ sang một bên, lật tấm chăn mỏng của cô lên.
Da của Phỉ Sắc dần dần tái nhợt, vừa chạm vào tay hắn nóng hổi, mồ hôi không ngừng tuôn ướt lớp áo phía sau của cô.
“Sắc, nhìn tôi.”
Cổ Vị Nghiêm lay nhẹ người cô, vết thương từ vai lại thêm rỉ máu. Hắn đành đỡ cô dậy, tựa người vào tường, sau đó lấy bông băng cùng thuốc sát trùng đã chuẩn bị từ trước đưa cô.
Đôi tay hắn nắm lấy góc áo cô cởi ra từng nút, chợt bàn tay của Phỉ Sắc đưa lên, chạm vào da thịt mát của Cổ Vị Nghiêm, không ngừng ma sát. Giọng cô run rẩy, hai bên vai run lên bần bật.
“Đừng cởi… tôi lạnh.”
“Cởi ra tôi băng bó cho em.”
“Tôi… muốn ấm.”
“Băng bó xong xuôi tôi sẽ giúp em ấm lên.”
Cổ Vị Nghiêm kéo tay cô qua một bên, sau đó kéo phăng chiếc áo ngoài qua một bên, nhìn miệng vết thương rỉ máu như thế, không khỏi xót xa trong lòng.
Chỉ tại hắn nóng nảy vô cớ với cô như vậy, để Phỉ Sắc chịu thiệt, tâm hắn cũng không dễ dàng mấy được.
Sau khi dán lớp băng cuối cùng trên người Phỉ Sắc, Cổ Vị Nghiêm vớ lấy chiếc áo choàng kia để khoác lên người cô.
Chưa kịp choàng thì đôi tay của Phỉ Sắc ôm lấy người hắn, thân thể không ngừng cọ xát vào tấm lưng rộng lớn kia. Phút chốc bất ngờ lại khiến tay hắn bất động.
“Đừng đi.”