“Tôi… tôi đi nhé?”
Lý Phục vẫn là bộ dạng chờ chực ở cửa, cứ sợ Phỉ Sắc sẽ đổi ý mà quay lại kiếm anh ta, nhưng xem ra anh ta đã lầm rồi.
Phỉ Sắc dù nghe cũng không buồn đáp lại lời của Lý Phục, cũng không quan tâm đến anh ta nữa, chỉ một hướng bước đến chiếc nệm trải trên tấm phản kê cao đấy, cô mệt rồi…
Lý Phục nhận thấy cô cứng đầu cứng cổ từ chối như thế cũng đành thở dài. Anh ta cũng đâu biết phải làm sao cho đúng đâu chứ? Đành lùi người, đóng cánh cửa gỗ lại. Bên ngoài chỉ là gạt khoá hờ thôi, nếu Phỉ Sắc có muốn ra chỉ cần đưa tay là đủ. Lý Phục không có ý định nhốt cô ở lại đây.
Sau khi nhận thấy bên trong thật sự yên tĩnh thì Lý Phục mới chầm chậm bước chân về, có lẽ Đại tá đang chờ anh ta báo cáo.
Phỉ Sắc thở dài, cảm nhận được Lý Phục đã rời đi rồi, cô mới dần buông bỏ sự phòng ngự của bản thân mình.
Ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, Phỉ Sắc tự hỏi, ở trên bầu trời rộng lớn được phủ đầy vì sao kia, có nơi nào dành cho cô hay không? Hay chỉ xem cô như là sao băng, chỉ vụt ngang qua bầu trời rồi rơi xuống….
Phỉ Sắc không hiểu bản thân mình tại sao lại đau, đau ở ngực, cũng không hiểu là vì điều gì, vì cái gì lại muốn khóc. Chỉ là một câu phủi nhận, không lẽ cô không thể chấp nhận được sao?
Ngày ba cô từ chối đứa con gái này, cô cũng không đau lòng đến mức vậy, chỉ là cảm thấy ông ta quá đáng, ông ta không xứng đáng để làm ba cô. Vậy mà bây giờ lại vì câu từ chối đó mà khiến bản thân không thể suy tư được điều gì. Rốt cuộc Phỉ Sắc cũng không hiểu được điều mà bản thân đang trầm luân nữa…
***
Cung Dược sau khi cho Cổ Vị Nghiêm uống thuốc an thần, tin thần cũng dần ổn định trở lại. Hắn dựa người vào ghế bành, đưa tay để cho bạn mình khám.
“Đừng xúc động, tôi sợ cậu không qua nổi ba mươi đó Nghiêm…”
Cung Dược lắc đầu ngán ngẩm, anh cất dụng cụ mình vào túi, ngước mắt nhìn bộ mặt thê thảm của Cổ Vị Nghiêm.
Lần đầu tiên Cung Dược nhìn thấy bạn thân mình vì giận đến mức bệnh tình tái phát. Không ngờ đứng đối diện với phu nhân của hắn, hắn lại dễ nổi trận lôi đình như thế.
Sau đó, Cung Dược lại tốt bụng mà bồi thêm một câu nhắc nhở:
“Cậu mạng hoả, cô ấy cũng mạng hoả, gặp nhau chắc cháy nhà. Khuyên cậu nên để tâm tình ổn định rồi hãy đến nói chuyện với cô ấy.”
“Đến khám hay xem bói?”
Cổ Vị Nghiêm day day thái dương, bộ dạng lười nhác mà nhìn bạn mình. Miệng lưỡi Cung Dược đối với tiểu bạch thỏ thì ngọt ngào sủng ái. Với kẻ khác chẳng khác nào miệng mồm cay độc… không hiểu trong đầu tên này cứ như bị điên vậy.
Nhưng không phải Cung Dược cũng đã từng nói rất đúng sao? Điên vì tình thì mới là yêu. Nhưng đó chỉ là triết lý của mấy tên như Cung Dược mà thôi…
Cung Dược cười gượng, tay gãi đầu lấy lệ.
“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, ha ha.”
“Không cần, không mượn. Khám rồi thì cút.”
Cổ Vị Nghiêm thật sự lại không kiêng nể Cung Dược nữa mà đuổi thẳng mặt. Thật sự đã là cậu ta uất ức rất nhiều. Lúc đến đây thì một hai năn nỉ ỉ ôi gọi đến lẹ, chậm trễ sẽ bị ăn lựu đạn. Bây giờ đã được khám rồi lại không để mặt mũi cậu ở đâu mà đuổi đi như thế? Có tức không cơ chứ?
Nhưng tức thì tức thôi, vốn Cung Dược cũng không thể phản bác, cũng thật sự không muốn phản bác. Cậu ta vẫn muốn để cho bạn mình sống lâu một chút.
“Được rồi, vậy tôi về.”
Cậu ta đeo chiếc túi da lên, nhún vai miễn cưỡng rời đi, nhưng nhớ ra được điều gì đó, Cung Dược cười nhẹ, có ý tốt nói với Cổ Vị Nghiêm:
“Đừng buông tay Phỉ Sắc, không phải cậu yêu cô ấy sao? Với lại, cậu nên tiễn cô gái tên Tần Thu đi khỏi đây sớm một tí, cô ta cũng không phải bộ dạng ngoan ngoãn, tốt lành gì đâu.”