“Phỉ Sắc, lời em nói như vậy là có ý gì?”
Cổ Vị Nghiêm chau nhẹ bên ngoài, đôi mắt đầy sự ngờ vực nhìn xoay sâu vào mắt cô, nó vô hồn đến đỉnh điểm. Nữ nhân ngày qua cao ngạo, vậy mà hôm nay lại trở nên như thế sao?
Hắn cũng không hiểu vì lí do gì mà ngay từ khi hắn bước vào phòng, cô vẫn giữ thái độ im lặng, dù hắn hỏi gì cũng không đáp trả, có phải hay không là cô đang giận điều gì? Hay là lại giả vờ để trốn thoát nữa đây?
Phỉ Sắc nhẹ cười, lần đầu tiên Cổ Vị Nghiêm nhìn thấy được nụ cười không phải vì đang cầm tiền trên tay, không phải vì thắng trong một trận đánh nhau, nụ cười này nhẹ tựa lông hồng, tuy là nhẹ, nhưng tại sao trong lòng hắn lại nặng tựa ngàn cân như thế?
Tại sao lại không nở nụ cười hạnh phúc mà lại là nụ cười chua xót này? Cổ Vị Nghiêm tự hỏi trong lòng Hướng Phỉ Sắc đang suy nghĩ điều gì, là ai đã làm gì?
Cổ Vị Nghiêm có khả năng nghĩ đến câu hỏi đó, vậy mà hắn lại không có khả năng nghĩ đến người làm cô muộn phiền chính là bản thân hắn.
“Phỉ Sắc, em cười cái gì? Tôi em trả lời tôi.”
Hắn vẫn giữ thái độ hỏi như thế, như đang tra khảo một tù nhân vậy. Lực tay trên cằm của hắn ngày một gia tăng, nhưng Phỉ Sắc lại xem như là không muốn để ý, cô lắc đầu.
“Tôi là Hướng Phỉ Sắc, xin đừng xem tôi như tù nhân của mình.”
“Tôi hỏi em một lần nữa, nếu em không trả lời tôi liền tống cổ em vào ngục.”
Cổ Vị Nghiêm thật sự đã không còn sự kiên nhẫn nào dành cho Phỉ Sắc nữa rồi, tay hắn siết chặt lấy cằm cô, càng thêm gia tăng sức lực mà ép cô nói ra.
Lại là sự im lặng, im lặng đến mức Cổ Vị Nghiêm chẳng còn nhận ra được nhịp đập từ trái tim của Phỉ Sắc nữa rồi.
“Chết tiệt, em xem lời tôi không ra gì đúng không? Em muốn vào ngục mới chịu đúng không?”
Cổ Vị Nghiêm hất tay nắm lấy cằm của cô sang một bên, khuôn mặt của cô cũng vì cú động đó mà lệch sang, mái tóc phủ xuống gương mặt dần trắng toát này.
Phỉ Sắc gật gật, tay vuốt mái tóc của mình qua vai, cô cúi người, rất hợp tác với câu nói vừa rồi của Cổ Vị Nghiêm mà đưa hai tay ra trước, môi cô thì thầm:
“Nhốt tôi vào ngục đi, cảm ơn.”
Hắn nghiến răng nhìn hành động của Phỉ Sắc, cô là đang muốn thà vào ngục cũng không muốn nói chuyện cùng với hắn hay sao hả?
Người phụ nữ này, lại chọc đến hắn nữa rồi. Lần này hắn mà không răn đe, nhất định lần sau còn hơn như thế nữa.
“Được, em muốn thì tôi toại nguyện cho em.”
Hắn như mất đi hết sự bình tĩnh, lấy chiếc còng tay khoá đôi tay cô lại, sau đó lại hét lớn ra phía cửa:
“Lý Phục, Lý Phục.”
Rầm.
“Tôi, Lý Phục xin có mặt.”
Lý Phục ở bên ngoài cũng thầm đổ mồ hôi lạnh, vừa nghe Cổ Vị Nghiêm cho gọi mình thì nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Anh ta biết hai người mà gặp nhau thế nào cũng sẽ có chuyện, mà từ nãy đến giờ cái gì cũng đã nghe hết rồi, sao mà không lạnh run cho được.
Nhìn Đại tá trước mặt đã đen hết cả mặt, đôi mắt sắc bén đó như mũi tên xuyên thẳng vào người Lý Phục vậy, khiến cho anh ta chỉ dám cúi đầu.
Cổ Vị Nghiêm cũng chỉ đem Phỉ Sắc để vào mắt, hoàn toàn không quan tâm đến Lý Phục trước mặt mình, hắn xô đẩy cả người Phỉ Sắc hướng thẳng vào người anh ta mà ra lệnh.
“Đưa người phụ nữ này vào ngục, muốn ngục nào vào ngục đó, cút khỏi mắt tôi.”
“Đại tá, sao…”
Lý Phục nhanh tay đỡ lấy để cô có thể đứng vững, sau đấy lại vội vàng buông ra vì sợ tên đàn ông này chặt tay mình. Vừa nghe câu lệnh đó, anh ta tròn xoe đôi mắt nhìn cắp trên.
Không lẽ chỉ vì Phỉ Sắc không đáp lại lời mà hắn lại muốn để cô vào ngục lao hay sao? Như vậy thì có vẻ không được tốt cho lắm…
“Tôi là Đại tá hay cậu? Sau khi đưa vào ngục, cậu tự đi lĩnh mười roi.”
“Đại tá, tôi…”
“Hửm?”
“Tuân… tuân lệnh.”
Lý Phục bất lực, anh ta cúi đầu nghe lệnh, sau đó liền đưa Phỉ Sắc rời đi khỏi cửa.
Cả hai đã nhanh chóng rời đi, giờ đây chỉ còn mình Cổ Vị Nghiêm cùng đống bông băng bị đổ vỡ từ trước, hắn hít thở thật sâu, một cảm giác ngạt thở đến khó chịu, hắn ngã sõng soài ra đất, hô hấp không ngừng ngắt quãng.
“Gọi… gọi Cung Dược… cho tôi…”