Sau thời gian dài bóng tối bao trùm thì chính là bình minh ló dạng, ánh nắng đẹp đẽ chiếu xuyên qua rèm cửa tối màu, hắt lên làn da trắng noãn đã nhiễm vài tia huyết sắc, làn da đó run rẫy, chốc lát lại biến mất sau lớp chăn bông mềm mại, chỉ để lại vài tiếng kêu ôn nhuyễn tựa sương trên lá.
" Lạnh sao? " Tiếng nói khàn khàn đặc trưng sau cơn ngủ vang khẽ bên tai, thiếu nữ nghiêng người, chỉ một vòng tay đã có thể ôm trọn thân thể trắng trẻo vào lòng.
" Ưm... " Nữ nhân cảm nhận được hơi ấm bao bọc, thân thể rút càng sâu, cứ tưởng nàng sẽ lại thiếp đi, nào ngờ lại nghe nàng cất tiếng. " Em làm tôi mệt. "
Tề Khuynh hít vào một hơi, bàn tay trong chăn đưa lên đưa xuống vuốt ve bắp tay trơn mịn của nàng, cô đương nhiên nhớ tối qua mình đã làm gì nàng, cũng biết mình lại lợi dụng lúc nàng say rượu mà hành động không phải, nhưng lần này khác với lần trước, lần này cô không cần phải vội vã xuống giường nhặt quần áo để bỏ trốn.
" Hôm qua tay em cũng rất mỏi. "
Mặc Huyền Ca lập tức rút khỏi người cô. " Em..! "
Một cỗ nhiệt lưu trào lên mặt, nàng trừng mắt nhìn gương mặt đang không có tý nghiêm túc kia, đưa tay nhéo một cái ngay eo đối phương.
" Tối qua tôi mới là người chịu thiệt, em thì than cái gì? "
Tề Khuynh bĩu môi nhướng mày không phản bác, cô bỗng dưng nhớ tới một chuyện, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào mắt nàng, làm cho nàng cũng chú ý nghe mình nói.
Mặc Huyền Ca cũng bị bộ dáng nghiêm túc của Tề Khuynh làm cho ảnh hưởng, đột nhiên sóng lưng nàng căng lên, có chút khẩn trương với lời cô sắp nói.
" Thật ra tối qua không phải lần... "
" Khoan đã! Hình như có người gọi cho em. "
Nữ nhân cảm nhận được dưới gối rung lên, nàng biết tiếng chuông này, nó là từ điện thoại của Tề Khuynh.
Những lời định nói phút chốc trôi ngược lại vào bụng, Tề Khuynh bất đắc dĩ mò tay xuống gối tìm điện thoại, đến khi tìm thấy rồi thì lại giật mình vì tên người gọi hiện đến, là Tề Thiên Vũ, anh trai cô.
" Anh em gọi? Bắt máy đi. " Thấy cô nhìn mình nàng liền ra hiệu cho cô bắt máy.
Tề Khuynh nằm thẳng người lại, ấn nhận cuộc gọi, cô không có ý định sẽ bật loa ngoài liền kê sát điện thoại vào tai nghe.
" Em nghe.. "
Đầu dây bên kia lập tức truyền tới một giọng nam, tone giọng có vẻ không được tốt cho lắm.
" Còn tính chơi bao lâu? Em tính để Diệp Nghi một mình bên này mà đi vui vẻ với người khác sao? Mau trở về! " Hắn tựa nói cũng tựa quát, Tề Thiên Vũ đây là lần đầu tiên thể hiện sự tức giận của mình qua điện thoại đối với cô, chắc hẳn chuyện làm hẳn giận dữ như vậy không hề nhỏ.
" Anh nói cái gì thế? Em... " Tề Khuynh lại liếc nhìn sang nữ nhân bên cạnh, trông nàng có vẻ khẩn trương cô liền nuốt lại bảy chữ sắp nói vào bụng.
" Anh biết hiện tại em đang ở với ai, muốn thì chuyển điện thoại cho cô ta nói chuyện. " Hắn nói một câu không rõ đầu đuôi cũng khiến Tề Khuynh lập tức cứng người, cô liếc nhìn nàng rồi lại lập tức dời đi.
" Anh...chúng ta cần nói chuyện. " Trước hết nên kết thúc gọi, cô cần quay sang trấn an người kế bên mình.
" Được, muốn nói chuyện thì lập tức về đây. " Tề Thiên Vũ dường như rất tức giận, trong câu nói nghe rõ ngữ điệu ra lệnh của bậc làm anh, hắn tắt máy cái bụp, xem như là chừa cho em gái mình chút mặt mũi.
Điện thoại đã ngắt, Tề Khuynh lập tức quay sang nhìn người kế bên, không biết nàng đã nghe được những gì, nhưng nhìn vào ánh mắt thập phần bất an của nàng cô liền biết nàng đã suy nghĩ tới tình huống tệ nhất, cô thở nhẹ một hơi, vòng tay ôm lấy nàng, thủ thỉ bên tai.
" Là anh em gọi, hình như anh ấy đã biết chuyện của chúng ta. "
Nói ra lời này Tề Khuynh cũng không chắc, cô không biết là Tề Thiên Vũ chỉ muốn dọa mình hay thật sự đã biết, nhưng theo sự hiểu biết của mình về anh thì cô lại nghiêng về vế sau hơn, anh của cô sẽ không vô cớ tức giận với cô như vậy, trừ việc việc cô làm thật sự vượt quá giới hạn chịu đựng của anh.
" Vậy em tính làm thế nào? Quay về sao? "
Lúc thấy Tề Khuynh nghe điện thoại với sắc mặt không tốt Mặc Huyền Ca liền đã nghĩ đến tình huống xấu nhất là cả hai bị phát hiện, nhưng đến khi chính miệng Tề Khuynh nói ra người phát hiện là Tề Thiên Vũ thì Mặc Huyền Ca lại cảm thấy vừa lo lắng vừa xấu hổ, bởi vì người nàng câu dẫn đêm qua không ai khác là em gái của hắn, mà hắn lại là người mà nàng không thể ở cùng một chỗ nhất.
Tề Khuynh khẽ " ừm " một tiếng bên tai nàng.
" Phải quay về để giải thích. "
Nghe đến hai từ 'giải thích' Mặc Huyền Ca lại càng khẩn trương hơn, nàng đẩy Tề Khuynh ra rồi nhìn thẳng vào mắt cô. " Em sẽ nói với anh em như thế nào? Về mối quan hệ của chúng ta? "
Mặc Huyền Ca đương nhiên mong muốn nhận được sự chấp nhận của Tề Thiên Vũ, nhưng nàng lại càng không mong hơn Tề Khuynh sẽ ở trước mặt hắn mà phủ nhận mối quan hệ với nàng. Nàng đã chịu đủ rồi mối quan hệ không rõ ràng, bây giờ nàng muốn cùng Tề Khuynh đối mặt, thứ nàng muốn là có thể đường đường chính chính nắm tay cô đi dưới ánh sáng.
Nhìn nữ nhân gấp gáp như vậy Tề Khuynh liền xót xa vô cùng, lại nhìn nàng không mảnh vải che thân thì lại đau lòng nàng ủy khuất, cô ôm nàng vào lòng, khẽ hôn lên vành tai nàng.
" Đừng lo lắng quá, em chắc chắn sẽ giải thích rõ với anh ấy về mối quan hệ của chúng ta, sẽ nói chị là người em yêu, là người em muốn cưới, được chứ? "
Lúc này người trong lòng mới chịu an tĩnh đôi chút, giọng nói nỉ non không giấu được sự rầu rĩ phát ra. " Thật không? Em chắc chắn sẽ nói như vậy? "
Thiếu nữ gật gật đầu, " Thật, em mà nói điêu thì em sẽ nghèo rớt mồng tơi. "
Bả vai người trong lòng hơi run run, hình như là nàng muốn cười. " Em không được nghèo, em nghèo rồi thì lấy gì mà yêu tôi. "
Nghe được lời này Tề Khuynh liền cắn lấy vành tai nàng, vành tai vốn khô ráo nay lại ướt át hồng đỏ. " Vậy là chị yêu em chỉ vì tiền thôi sao? "
Mặc Huyền Ca cảm thấy nhột lập tức đẩy Tề Khuynh ra, cả cơ thể nàng dường như đang ngứa ngáy, nàng liền liếc xéo cô một cái. " Em...nói chuyện thôi sao cứ phải đụng chạm thế? " Nàng xoa xoa chỗ vành tai, nhưng cảm giác càng xoa lại càng nhột. " Tôi còn thiếu tiền để yêu em sao? Chỉ là tôi không muốn để em nghèo, em cũng không thể nghèo, hiểu không? "
Tề Khuynh ù ờ gật đầu như ngộ ra chân lý, lại làm bộ hỏi tiếp. " Vậy nếu em thật sự bị đuổi khỏi nhà, trong người không một xu dính túi thì thế nào? Có thể vác xác đến nương nhờ chỗ chị không, Mặc tổng? "
Lại nữa, người này lại tiếp tục không nghiêm túc, Mặc Huyền Ca liền mím môi, quay mặt đi không trả lời.
Biết đối phương đã ngại, Tề Khuynh cũng thôi không chọc nữa, cô hất chăn xuống giường nhặt quần áo rồi chạy vào nhà tắm, nhưng mà lúc cánh cửa phòng tắm đóng lại cũng là lúc người trên giường cho cô câu trả lời.
" Cũng tốt. "
...
Chiếc vali đen xám được nhấc khỏi xe, Tề Khuynh đưa tay đóng cốp xe xuống, hiện tại cô đang ở sân bay quốc tế Phú Đông, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là chuyến bay về Bắc Kinh của cô khởi hành, và lần này trở về cô chỉ đi một mình, bởi vì Mặc Huyền Ca còn phải ở lại để sắp xếp công việc ở Mặc thị, sau khi thu xếp xong nàng chắc chắn sẽ về theo.
Đôi cao gót đế đỏ cũng vừa lúc chạm đất, Mặc Huyền Ca mang theo trang phục công sở vội tiến đến chỗ cô, bởi vì đi quá gấp cho nên nàng đã không kịp quấn khăn, khuôn mặt vốn trắng sáng của nàng bởi vì lạnh mà nổi lên một tầng hồng sắc, Tề Khuynh nhìn, vừa yêu dã lại không kém phần mỏng manh.
" Chị cứ ngồi trong xe đi, bên ngoài lạnh lắm, cũng không cần theo em vào trong làm gì đâu. "
Tề Khuynh đưa tay vuốt nhẹ má nàng, có lẽ bởi vì tay cô cũng lạnh nên khi chạm vào nàng đã khẽ run, nhưng nàng không tránh đi, nàng nắm lấy bàn tay cô áp vào má mình, ánh mắt hiện rõ nét đượm buồn nhìn cô.
" Khuynh nhi, tôi rất muốn trở về cùng em. "
Tề Khuynh lại dùng một bàn tay khác xoa đầu nàng, cả hai đã thân thuộc đến mức Tề Khuynh quên mất mình nhỏ hơn nàng vài tuổi, hành động yêu thương cũng không có chút kiêng kị.
" Ngốc sao? Việc ở công ty còn chưa xong lại muốn theo em về? Đến lúc rách việc thì tìm em đổ lỗi? "
Mặc Huyền Ca lắc đầu, " Nhưng tôi không muốn xa em, dù chỉ một chút cũng không muốn. "
Thiếu nữ khó vẽ nụ cười, dùng tay nhéo nhéo má nàng. " Em chỉ là về trước chị mấy ngày, sau mấy ngày ta lại gặp nhau không đúng sao? Ngoan, đừng rầu rĩ nữa, tâm trạng như vậy thì ảnh hưởng tới công việc lắm. "
Nữ nhân dường như vẫn còn ủy khuất, tiến thêm vài bước ôm lấy Tề Khuynh, giọng mềm mại xen lẫn ấm ức. " Em nói tôi ham công tiếc việc, nhưng em mở miệng câu nào là nhắc việc câu đó, em thật sự xem công việc quan trọng hơn tôi sao? "
Tề Khuynh luôn hiểu phụ nữ, khi yêu rồi họ đều ỷ lại dựa dẫm vào người mình yêu, Mặc Huyền Ca cũng không ngoại lệ, nhìn nàng ngày thường cứng rắn lãnh đạm như vậy, nhưng khi yêu rồi thì lại dính người bướng bỉnh như một đứa trẻ, có điều, đây cũng là điểm khiến Tề Khuynh xiêu lòng.
Tề Khuynh hết vuốt tóc rồi đến vỗ lưng nàng, hạ giọng nhẹ nhàng mà dỗ dành. " Đây là muốn tốt cho chị, chị xem, nếu vì muốn về cùng em mà bỏ lỡ công việc chưa hoàn thành thì lại chẳng chọc tức đến mẹ chị sao? Đến lúc đó không chỉ anh trai em, mà ngay cả mẹ chị cũng sẽ ngăn cản chúng ta. "
Mặc Huyền Ca hiếm khi bị đuối lý nên đành im lặng chìm trong cái ôm ấm áp của Tề Khuynh. Nàng rất không tin người khác nói với mình câu " muốn tốt cho nàng ", nhưng không hiểu sao lời từ miệng Tề Khuynh thốt ra lại có sức ảnh hưởng đến nàng kì lạ, nàng tin nó, cũng là tin Tề Khuynh.
" Hai ngày, cho tôi hai ngày sắp xếp công việc, hai ngày sau tôi lập tức đến tìm em. "
Tề Khuynh không bất ngờ vì nàng quyết đoán như vậy, nhưng cô có phần lo lắng thời gian nàng đưa ra. Hai ngày? Gấp như vậy, nàng chắc sẽ không tự biến mình thành cái máy cày cuốc sáng đêm đó chứ!?
" Cái này...có hơi gấp quá không? Công việc cũng không phải ít. "
Mặc Huyền Ca hơi nhích người, ngẩng đầu nhìn cô. " Tôi còn đang hận vì sao không thể dồn hết vào một ngày thì hai ngày đã là gì? Trừ khi em thật sự không muốn gặp tôi. "
Tề Khuynh lập tức búng vào trán nàng. " Đừng có suy bụng mình ra bụng người, em chỉ lo lắng công việc dồn dập khiến chị stress, mất ngủ rồi ảnh hưởng đến sức khỏe thôi, còn chị nhắm liệu được thì cứ liệu. "
Mặc Huyền Ca quả nhiên nói không lại Tề Khuynh, nàng ấm ức đánh vào vai cô. " Tôi sẽ stress nếu thấy em đi cùng người phụ nữ khác, sẽ mất ngủ nếu không được thấy em, sẽ suy sụp nếu phải rời xa em, tinh thần của tôi, sức khỏe của tôi bây giờ đều phụ thuộc vào em, những công việc kia căn bản là không đáng nhắc tới. "
Giữa trời quang xán lạn, giữa dòng người đi đi lại lại, nữ nhân vốn cao ngạo ấy vậy mà không kiêng nể bộc bạch lòng mình với đối phương. Có lẽ là từ rất lâu, hoặc có thể là chỉ vừa mới hôm qua, Tề Khuynh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời nàng, cô không phải tay chân của nàng, mà cô là tâm của nàng, sự có mặt của cô không chỉ ảnh hưởng đến tinh thần, mà ngay cả thể xác của nàng cũng bị ảnh hưởng. Mỗi lời nói, mỗi cái chạm của cô đều có thể xé toạc lớp ngụy trang phòng bị của nàng, biến nàng từ một nữ nhân cường đại nhất trở thành một nữ nhân yếu đuối nhất mặc người xâu xé.
Tề Khuynh rũ mi mắt, cánh môi mấp máy nhất thời không biết nói gì, cô chính là cảm động, cảm động với tình cảm Mặc Huyền Ca dành cho mình, đồng thời cũng cảm thấy tội lỗi vì những chuyện mình đã giấu nàng. Tề Khuynh thật sự không tin vào thần linh, nhưng cô nguyện tin vào người đã mang nàng đến cho mình, người đó vốn không biết cô muốn gì, nhưng người đó lại biết chính xác trong đời cô cần một Mặc Huyền Ca, và hiện tại, ngày mai, hay là tương lai, người bên cô chắc chắn chỉ có thể là nàng.
" Được rồi, nhưng nhớ làm gì cũng phải chú ý sức khỏe có biết không? Chị khỏe mạnh thì chúng ta mới có chuyện để làm. "
Nữ nhân hơi ngơ ra, " Làm cái gì? "
Tề Khuynh lắc lắc đầu không nói, cô nhìn đồng hồ treo ở sân bay, đã sắp tới giờ cô lên máy bay rồi, mặc dù có chút tiếc nhưng cô buộc phải dừng cuộc nói chuyện với nàng tại đây.
" Khi nào chúng ta gặp lại em sẽ nói cho chị biết là làm cái gì, bây giờ em phải đi rồi, chị cũng mau trở vào xe đi. "
Mặc Huyền Ca cũng nhận thấy thời gian sắp đến, nàng buồn bã nắm lấy tay cô hòng níu lấy hơi ấm.
" Nhớ, hai ngày sau ra sân bay đón tôi. "
Tề Khuynh gật đầu, " Đã nhớ. "
Kết thúc bằng một cái chạm môi tạm biệt, Mặc Huyền Ca lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng Tề Khuynh khuất dần sau dòng người, buồn bã, tiếc nuối, rồi rời đi.
***
Au thi xong giữa kì rồi, điểm tổ hợp tự nhiên cao như mong đợi trừ điểm sử và anh =)))
Chúc các bạn có một ngày cuối tuần vui vẻ 😘