Sau khi cuộc gọi bị ngắt, Tề Khuynh bất lực cầm điện thoại đứng một chỗ. Rõ ràng là cô biết Mặc Huyền Ca đang tức giận, nhưng lại không có cách nào tìm gặp nàng để giải thích vì không biết nàng đang ở đâu.
Tề Khuynh băn khoăn một hồi cuối cùng cũng nghĩ ra cách, cô vào mục danh bạ trong điện thoại để tìm kiếm, lướt xuống thấy tên của Hàn Mộ Tịch liền bấm vào gọi cho chị.
...
Bên này, Hàn Mộ Tịch đang mãi vui vẻ cùng Ninh Ca, chị cắn một đầu trái nho trong miệng rồi đưa tới miệng nàng, lúc Ninh Ca vừa hé răng định cắn xuống thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Hàn Mộ Tịch quay đầu, đành nuốt cả trái nho vào họng.
" Là ai gọi vậy? " Sắc mặt Ninh Ca biến sắc, nàng trong lòng đang trách vì sao Hàn Mộ Tịch không tắt chuông thì chị liền quay qua nhìn nàng với ánh mắt vô cùng khó hiểu.
" Là Tề Khuynh. "
Nghe đến hai chữ này cơ mặt Ninh Ca lập tức dãn ra, từ lúc Tề Khuynh và Mặc Huyền Ca quen nhau thì cô rất ít khi liên lạc với nàng, so với nàng thì Hàn Mộ Tịch lại càng ít hơn, bây giờ đột ngột gọi như vậy chắc không phải là gặp chuyện gì rồi đi.
Hàn Mộ Tịch dường như cũng có suy nghĩ như Ninh Ca, chị khi thấy tên người gọi đến liền lập tức bắt máy, " Alo, tôi nghe đây. "
Tề Khuynh khi thấy cuộc gọi đã được kết nối liền không giấu được khẩn trương, nhanh chóng nói. " Alo, Hàn Mộ Tịch, chị giúp tôi một chuyện, chị cho tôi biết Huyền Ca đang ở đâu được không? Tôi cần gặp chị ấy. "
Hàn Mộ Tịch bị một tràn câu nói không rõ đầu đuôi của Tề Khuynh làm cho đại não trì trệ, chị nhíu mày, kiên nhẫn hỏi lại. " Từ từ đã, em muốn tìm Mặc Huyền Ca? Cô ta không nói với em là cô ta đi đâu sao? " Quái lạ, Mặc Huyền Ca thích Tề Khuynh là điều mà các nàng ai cũng biết, mà giữa hai người thích nhau còn có cái gì có thể giấu nhau sao?
Tề Khuynh: " Có, chị ấy có nói với tôi là đi công tác, tôi và chị ấy đã gặp nhau ở Thượng Hải, nhưng chúng tôi có chút chuyện, hiện tại tôi muốn gặp chị ấy nhưng lại không biết chị ấy đang ở đâu, Mộ Tịch, nếu chị biết thì hãy nói cho tôi biết, tôi thực sự hết cách rồi. " Thực ra là vẫn còn cách, nhưng Tề Khuynh lại không muốn nhờ đến Tề Thiên Vũ, cô không muốn chuyện đã rắc rối lại sẽ rắc rối hơn.
Hàn Mộ Tịch im lặng suy nghĩ, chị đại khái là đã hiểu được khó khăn của Tề Khuynh và dường như chị cũng vừa nghĩ ra gì đó, giọng bảy phần nghiêm túc.
" Có lẽ là tôi biết nhưng sẽ hơi khó khăn với em. "
Nghe vậy, Tề Khuynh hơi chút chần chừ, Hàn Mộ Tịch nói vậy là có ý gì? Lại sẽ còn cái gì khó khăn hơn việc dỗ dành Mặc Huyền Ca sao?
" Chị chỉ cần cho tôi biết chị ấy ở đâu là được, còn khó khăn như thế nào tôi sẽ tự tìm cách giải quyết. "
Thấy thiếu nữ một lòng kiên định, Hàn Mộ Tịch chỉ còn cách nói ra suy nghĩ của mình. " Có lẽ cô ta đã trở về nhà mẹ của mình, dinh thự nằm ở vùng ngoại ô, rất dễ tìm nhưng rất khó vào. "
Tề Khuynh sau khi nhận được câu trả lời mình muốn liền không chần chừ nói lời 'cảm ơn' rồi ngắt điện thoại, cô chạy ra khỏi khách sạn, vẫy tay bắt một chiếc taxi đi thẳng đến vùng ngoại ô, theo sự miêu tả của cô, tài xế cũng ngầm hiểu được nơi cô muốn đến liền chính xác chở cô đến trước cổng một dinh thự trắng. Hàn Mộ Tịch nói đúng, dinh thự trắng thiết kế kiểu âu này rất bắt mắt dễ tìm, người đi qua đi lại không ai là không biết.
Sau khi xác nhận tài xế taxi đã rời đi, Tề Khuynh mới quay lưng lại đối mặt với cánh cổng lớn. Theo như Hàn Mộ Tịch nói thì đây là nhà mẹ của Mặc Huyền Ca, cũng tức là Mặc phu nhân người đứng đầu Mặc thị, người mà ngay cả ba và anh trai đều phải kiêng nể bảy phần. Người phụ nữ quyền lực như vậy, hôm nay Tề Khuynh sẽ được diện kiến.
Thu hết can đảm, Tề Khuynh liền đặt tay lên song sắt, cái lạnh lẽo từ song sắt truyền đến lòng bàn tay khiến ngón tay cô hơi run rẫy, nhưng cô không có ý định rút tay lại. Rồi cánh cửa tự động mở ra, Tề Khuynh biết là nó không khóa, cô dùng sức đẩy nó, tới khi một khoảng trống vừa đủ cho một người hiện ra cô liền lách người đi vào trong.
Tề Khuynh đi qua đài phun nước bằng đá, trước mặt cô là dinh thự Mặc gia nguy nga tráng lệ, cửa lớn vẫn đang mở, ánh sáng từ trong phát ra như thể đang chờ đợi một ai đó đến. Tề Khuynh hít sâu một hơi, di chuyển nhanh bước chân, rất mau cô đã xuất hiện trước cửa lớn Mặc gia, đứng trước thứ ánh sáng mờ ảo quyền quý.
" Tiểu thư cho hỏi cô tìm ai? "
Bất thình lình giọng nói trầm khàn vang lên bên tai, Tề Khuynh giật mình lùi lại hai bước, cô thấy rõ người trước mặt, là một lão quản gia, nhưng ông ta khi nào thì xuất hiện?
Lấy lại bình tĩnh, Tề Khuynh lập tức lên tiếng. " Tôi đến tìm Mặc...tìm tiểu thư của các người. "
Lão quản gia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ông ta vẫn không có ý định cho cô vào nhà. " Xin thứ lỗi, cô chủ của chúng tôi hiện tại đã ngủ, nếu tiểu thư có việc cần nói có thể nói lại với tôi, sau khi cô chủ thức tôi sẽ chuyển lời. "
Tề Khuynh ngay lập tức nhíu mày, bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ mà Mặc Huyền Ca đã ngủ? Lão quản gia này chắc không phải là đang gây khó dễ cho mình đi.
" Nhưng chúng tôi chỉ vừa nói chuyện điện thoại vói nhau cách đây không lâu, quản gia, xin ông, hãy để tôi được gặp chị ấy. " Thiếu nữ không dám đối với người trước mặt cứng rắn, chỉ có thể xuống nước cầu xin.
Quản gia im lặng nhìn cô gái trẻ trước mặt, hắn không có ý định gây khó dễ cho cô, có điều đây là mệnh lệnh, hắn cũng không thể không nghe theo.
" Bất qua thay vì tìm gặp cô chủ sao tiểu thư không thử gặp mặt nói chuyện cùng phu nhân của chúng tôi? Phu nhân của chúng tôi hình như cũng có biết qua tiểu thư, tiểu thư cùng phu nhân nói chuyện, có khi lại được gặp cô chủ thì sao? "
Cuối cùng cũng lòi ra chủ đích, Tề Khuynh trong lòng cười lạnh một phen. Nói vòng nói vo, thực ra là đều có sự chuẩn bị.
" Được, tôi thực ra cũng muốn chào hỏi phu nhân một tiếng. "
Quản gia nghe thế liền cười không nói, ông hơi cúi người, tránh sang một bên.
Tề Khuynh hiểu ý đi vào, trước mặt cô là phòng khách rộng lớn mang đậm phong cách châu âu, giữa phòng khách chính là bộ sofa đỏ thẫm đắt tiền, nhưng điều đó không phải là điều mà cô chú ý, cô chú ý chính là người phụ nữ đang ngồi ở trên sofa kia, bà ta dung mạo xuất trần, tư thái nho nhã nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác áp bức khó tả. Bà ta đưa tách trà lên miệng rồi lại để nó xuống, một loạt hành động đều không thấy khuyết điểm.
" Ngồi đi. "
***