Nhìn bộ dáng trông như không được vui của Mặc Huyền Ca Tề Khuynh có hơi thất thần, cô không nhớ mình đã chọc cái gì nàng giận, chỉ nói đùa nàng quá lạnh lùng nên mới khiến người khác lo sợ né tránh thôi, cũng không phải có ý trách cứ nàng.
Uống xong thuốc, Tề Khuynh nghĩ ngợi hồi lâu liền lên tiếng, " Tôi có thể xuất viện không? " Cũng đã ba ngày kể từ lúc nhập viện rồi, cô thực rất buồn chán.
Mặc Huyền Ca đang đứng gọt trái cây nghe thấy liền đình chỉ động tác, nàng nhíu mày quay sang nhìn cô.
" Tại sao lại muốn xuất viện? Em đã khoẻ hơn đâu? "
Tề Khuynh lắc đầu, cô đưa tay lên chạm vào băng gạt trắng trên trán, nói. " Đã khoẻ hơn rất nhiều rồi, về nhà vẫn có thể tự chăm sóc được. " Nói thực ra thì sáng nay, Tề Thiên Sinh và Tề phu nhân đang đi du lịch thì nghe tin cô gặp tai nạn nằm viện liền mua vé máy bay trở về liền, cả hai người đều đến thăm cô vào lúc sáng, họ nói sẽ đưa cô về nhà để tiện chăm sóc và trông coi, dù gì Tề gia cũng có bác sĩ riêng, nhưng cô đã từ chối vì muốn đợi nàng đến để nói sau.
Mặc Huyền Ca trầm ngâm, nàng đang suy nghĩ, lời cô nói cũng không sai, ở nhà có quản gia và người làm sẽ tận tình chăm sóc cô 24/24, không như nàng còn phải chạy tới chạy lui giữa nhà, công ty và bệnh viện.
Nhưng Mặc Huyền Ca vẫn là có chút tiếc, nếu ở bệnh viện, nàng còn có thể thường xuyên ở cùng Tề Khuynh, còn nếu cô nằm ở nhà dưỡng thương thì cơ hội gặp là không có, nàng cũng không biết lấy lý do gì để đến Tề gia thăm cô.
Tề Khuynh đương cũng biết Mặc Huyền Ca đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng cô cũng thực hết cách, mối quan hệ giữa hai người, ba mẹ cô vẫn chưa biết, và cô cũng chưa có ý định nói cho họ, nếu bây giờ cùng nàng một chỗ lâu quá, nói không chừng lại làm Tề Thiên Vũ nghi ngờ, khi đó, quan hệ giữa cô và nàng trên dưới Tề gia đều sẽ biết.
Tề Khuynh cái thứ nhất cần phải nhẫn, cô hỏi lại.
" Có thể không? "
Mặc Huyền Ca nhìn sự kiên quyết trong ánh mắt Tề Khuynh liền biết cô thực sự muốn trở về, nàng đè xuống cảm giác tiếc nuối ở trong lòng, đấu tranh tư tưởng một hồi thì nặng nề gật đầu. " Được, để tôi đi làm giấy xuất viện cho em. "
Mặc Huyền Ca lùi bước, xoay người rời đi, nàng không thể cưỡng cầu Tề Khuynh cùng mình một chỗ, càng không muốn làm cô mất hứng, nếu cô đã quyết định như thế thì nàng chỉ còn cách thuận theo.
...
Biết tin con gái mình xuất viện, Tề Thiên Sinh liền nhanh chóng cho người đến đón cô về nhà, ở nhà, Tề phu nhân cũng đã chuẩn bị sẵn một mâm thức ăn đầy đủ dưỡng chất cho con gái mình, tuy nói bà là người đề ra chủ ý cho Tề Khuynh ra ngoài kiếm tiền, nhưng trong thâm tâm của người làm mẹ như bà vẫn là không nỡ nhìn con gái tay chân lao lực.
Ngồi vào bàn, Tề Khuynh nhìn bàn thức ăn dinh dưỡng, cảm động không thôi. Cô múc một thìa súp bí đỏ cho vào miệng, rất ngon, nhưng có điều hiện tại cô khá no để có thể ăn thêm chúng, cô uống một miếng nước, nhìn Tề phu nhân như đang có chuyện muốn nói, đợi bà mở miệng.
" Sau sự việc lần này ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi, hay là con đừng đi làm ở Mặc thị nữa, cứ ở nhà như trước an ổn sống qua ngày thôi. " Tề phu nhân cũng thực không đành lòng con gái mình chỉ vừa ra ngoài bươn chải có mấy tuần liền gặp phải tai nạn như vậy, đây cũng là lần đầu tiên bà biết con mình có lòng trượng nghĩa thích cứu giúp người khác như thế.
Tề Khuynh nghe đến sự tình thì có phần kích động, lúc trước đối với Mặc Huyền Ca không có tình cảm thì luôn muốn tránh né, nhưng bây giờ đã sinh tình rồi, cô chỉ muốn được ở gần nàng nhiều hơn một chút, nếu bây giờ không làm ở Mặc thị nữa thì cô biết phải làm thế nào đây?
Tề Khuynh nhíu mày, cô không cho rằng sự việc lần này đáng để cô trở về làm một tiểu thư ăn không ngồi rồi ở Tề gia được, cô cảm thấy tai nạn lần này như một trải nghiệm thực tế vậy, dù nó có suýt làm cô mất mạng.
" Không được đâu mẹ, con đã sớm quen với cuộc sống sáng làm tối nghỉ rồi, nếu bây giờ trở lại sống nhàn rỗi như trước thì e là con sẽ buồn chết mất. "
Tề phu nhân hiếm hoi thấy được vẻ mặt cương quyết của con gái mình đối với cuộc sống vất vả, bà không nghĩ rằng chưa tới một tháng mà cô đã thay đổi nhiều như thế, từ lối sống cho đến cách suy nghĩ, phải chăng đã có yếu tố nào đó tác động đến cô rồi đi?
" Con chắc chứ? "
Tề Khuynh kiên định gật đầu.
" Vậy tuỳ ý con quyết định vậy. " Tề phu nhân sâu kín thở dài.
" À còn một chuyện nữa con muốn nói với mẹ. " Tề Khuynh suýt chút nữa thì quên luôn cái ý nghĩ của mình, thấy mẹ định rời đi liền đưa tay ngăn cản bà.
" Còn chuyện gì sao? " Sự nghiêm túc của Tề Khuynh làm Tề phu nhân thực tò mò, bà lại ngồi xuống chỗ cũ, chuẩn bị nghe cô nói.
" Chuyện là...sau khi lành thương rồi, con có thể sẽ dọn ra ngoài sống...một mình. "
Chuyện này Tề Khuynh cũng đã suy nghĩ kĩ rồi mới dám đề xuất, cô cũng biết khi nói ra chắc chắn sẽ nhận được ý kiến không đồng tình, nhưng chỉ khi dọn ra ở riêng cô mới có thể cùng Mặc Huyền Ca một chỗ lâu dài.
Tề phu nhân nghe đến con gái mình muốn dọn ra ở riêng thì bất ngờ không thôi, bà vẫn chưa nghĩ đến sớm như vậy mà cô đã không cần lệ thuộc vào gia đình nữa rồi.
" Đột ngột như vậy, chẳng lẽ là cùng Thiên Vũ có chỗ nào không hòa thuận sao? " Tề phu nhân hỏi ra rồi mới thấy câu hỏi có mấy phần ngu ngốc, con trai cả của bà đó giờ luôn yêu thương chiều chuộng em gái thì làm gì có chuyện cả hai không hòa thuận, nhưng ngoài lý do đó ra, bà cũng không còn nghĩ được cái lý do nào hợp lý hơn để cô phải dọn ra sống riêng.
Tề Khuynh kịch liệt lắc đầu, " Không phải, là con muốn trải nghiệm cảm giác cuộc sống không bị lệ thuộc vào gia đình, muốn một cuộc sống tay chân thật sự chứ không phải cuộc sống cơm bưng nước rót như bây giờ. "
Tề phu nhân lại thở dài, bà phẩy phẩy tay đứng lên. " Được được, chuyện này gác sang một bên, khi nào lành thương rồi bàn tiếp, bây giờ con cứ ngồi đây ăn đi, ta còn có hẹn với Mộc phu nhân đi triển lãm, tạm biệt. "
Chả đợi Tề Khuynh phản ứng lại, Tề phu nhân đã quay mông đi ra đến cửa, cô thầm nghĩ, chuẩn bị đẹp như vậy ra là có hẹn, hèn gì lúc nói chuyện với mình lại gấp rút muốn đi như thế, chậc, thật là!
___
Mặc thị
Mặc Huyền Ca tay chống trán ngồi nhìn bảng tin mới nhất trên hot search, nàng lười biếng ấn vào xem một cái, là sự tình của phú nhị đại Ôn gia.
Nôm na chuyện là, phú nhị đại Ôn gia tên Ôn Quân Noãn đang có hành vi sát hại một nam nhân ở căn biệt thự ngoại ô thì bị cảnh sát đột ngột xuất hiện vây lấy. Sau khi bị đưa về đồn, tên phú nhị đại định dùng quyền lực của mình để rửa tội nhưng lại có một nhóm người bất thình lình xuất hiện, họ đưa cho cảnh sát một tệp hồ sơ bao gồm những chứng cứ phạm tội của tên họ Ôn từ khoảng 7 năm về trước, rửa tiền trái phép, tổ chức buôn bán thuốc phiện, mại dâm, đến cả những cáo buộc về hành vi giết người vô tội của hắn cũng đủ cả.
Ôn Quân Noãn đột ngột bị chơi một vố đến sởn gai óc, hắn đã nghĩ mọi việc hắn làm đều đã được thu xếp ổn thoả, không nghĩ đến lại có kẻ sau lưng hắn giở trò đê tiện, kẻ này ra tay cũng là đủ ác, chỉ nhiêu đó chứng cứ thôi đã đủ để khiến hắn lãnh án tù chung thân rồi.
Mặc Huyền Ca chán nản đọc thành quả của mình và Tề Thiên Vũ đã làm, tuy nói thù đã trả từ ngọn đến gốc nhưng tâm trạng nàng vẫn không chút nào khá lên. Cảm giác đi làm nhưng không có hình bóng của Tề Khuynh trước mắt khiến nàng mất đi rất nhiều sự tập trung, tâm trí nàng vẫn cứ quanh quẫn mãi làm cách nào để được cùng cô một chỗ, đến nỗi màn hình điện thoại chuyển sang tối mà nàng vẫn nhìn nó một cách vô hồn.
Mặc Huyền Ca chưa bao giờ trải qua cảm giác nhớ nhung một người đến như thế, công việc nàng vẫn cho là ưu tiên hàng đầu bây giờ chỉ còn xếp sau hai chữ Tề Khuynh, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ có một lúc mình tham luyến được gần gũi với một người như vậy, người đó đối với nàng hẳn là đã vô cùng quan trọng rồi.