Tác giả: Bàn Quất Bất Bàn
Editor: Cây Mía Ngon Ngọt
Lục Yến Tu vừa bật khóc, Diệp Kỷ Đường lập tức trở nên luống cuống, vội vàng đem hắn ôm vào ngực dỗ dành.
Có lẽ Lục Yến Tu đang muốn đem tất cả uỷ khuất trong lòng giải toả ra hết, nên càng ngày khóc càng lớn, thậm chí còn không có dấu hiệu dừng lại, mặc cho Diệp Kỷ Đường có dỗ dành thế nào, hắn cũng không nín khóc, bởi vì khóc quá nhiều, nên cuối cùng liền trở nên ngượng ngùng đem gương mặt đầy nước mắt của chui vào hõm vai Diệp Kỷ Đường, cho dù làm thế nào cũng không chịu ngẫng đầu dậy.
Tiểu hài nhi này tuy có hơi ngang ngược dính người một chút, nhưng bây giờ lại không giữ hình tượng mà khóc lớn trên giường, kiếp trước Diệp Kỷ Đường chưa bao giờ thấy hắn khóc lớn đến như vậy, nên nói trắng ra cả hai đời nàng đều không có kinh nghiệm dỗ hắn khi hắn khóc.
"Ta sai rồi, ta không nên đánh chàng"
"?"
Lục Yến Tu đột nhiên ngẫn đầu lên, trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng sự khiếp sợ đã thể hiện một cách rõ ràng trên mặt, hoàng thượng vừa nói xin lỗi hắn ư?
Nghĩ lại thì hai ngày qua thái độ hoàng thượng đối xử với hắn rất tốt, rất ân cần và dịu dàng, Lục Yến Tu lập tức rụt cổ lại nhưng trong lòng lại là một mãng vui sướng đang lan ra.
Hắn cẩn thận ngước nhìn Diệp Kỷ Đường, giơ tay ra lặng lẽ nắm lấy ngón tay út của nàng, ngượng ngùng nói " Vừa rồi Hoàng Thượng nói gì với thần vậy? thần nghe không rõ, Hoàng Thượng có thể nói lại một lần nữa hay không?"
Diệp Kỷ Đường nhìn nhân nhi trong ngực, vờ như không nghe hắn nói gì mà hỏi " Yến Tu khóc đến thương tâm như vậy, có phải là ta đã xuống tay với chàng hơi nghiêm trọng hay không? ta giúp chàng xoa xoa nhé?"
Vừa nói xong thì tay của Diệp Kỷ Đường cũng dần men xuống đặt lên nơi đầy đặng kia, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo vài cái, ngay lập tức gương mặt của tiểu nhân nhi trong ngực trở nên đỏ ửng "không, không cần Hoàng Thượng xoa, thật sự không cần"
Lục Yến Tu ngọ ngoạy muốn tránh bàn tay hư hỏng kia, nhưng lại không nghĩ đến hiện giờ bản thân là đang nằm trong lòng ngực của Diệp Kỷ Đường, hiện giờ Diệp Kỷ Đường chỉ cảm thấy như có một trận hoả đang cháy hừng hực, trong đầu không ngừng hiện lên suy nghĩ muốn đem người này ra cắn nuốt. . Truyện Lịch Sử
Lưu ý: truyện chỉ được mình edit và up duy nhất trên wattpad tại @caymiangonngot, các trang khác đều là reup lại truyện, mong các bạn hãy là người đọc thông minh.
Đôi mắt Diệp Kỷ Đường càng ngày càng trở nên thâm trầm, trực tiếp dùng sức đem Lục Yến Tu đang ngọ ngoạy kia cố định lại, cúi đầu hôn lấy cánh môi hắn, hệt như là muốn ăn tươi nuốt sống luôn cả hắn.
Cảm nhận được nguy hiểm thì ngay lập tức con thỏ con này liền trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng không dám lộn xộn như vừa rồi, nhưng trong lòng vẫn là đang thầm mắng Diệp Kỷ Đường, nếu không phải hắn đang đến nguyệt sự, chỉ sợ người này sẽ không dừng lại ở việc hôn hắn mà còn ăn luôn cả hắn.
Không biết qua bao lâu, Lục Yến Tu cảm giác bản thân dường như sắp không thở nổi nữa, cả người hết sức dẫy dụa, nâng đôi tay mềm như bông đánh vào lưng Diệp Kỷ Đường, Diệp Kỷ Đường cúi đầu nhìn bộ dạng của hắn, nhịn không được mà duỗi lưỡi ra liếm liếm trên cánh môi hắn "Tại sao lại yếu ớt như thế chứ? ngay cả hô hấp cũng không làm tốt được"
"Để ta xem đầu gối của chàng"
Diệp Kỷ Đường nhẹ nhàng để Lục Yến Tu ngồi dậy trên giường, tự tay đem giày và tất của hắn cởi ra, ngón chân mượt mà trắng nõn cũng vì thế mà được lộ ra bên ngoài, Lục Yến Tu đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương, bản thân giống như sắp bị thiêu cháy vậy.
"Hoàng thượng, không cần, thần, thần thật sự là không có việc gì"
Vừa nói xong thì Lục Yến Tu cũng lập tức đem chân thu lại, nhưng người nọ đã cường ngạnh giữ chặt lấy chân hắn.
Diệp Kỷ Đường quanh năm nều tập võ, vì thế trên tay có một lớp chai mỏng, sờ lên mắt cá chân của Lục Yến Tu khiến hắn có chút ngứa, Diệp Kỷ Đường nhìn gót chân trắng nõn bé nhỏ của hắn, dục hoả trước đó còn chưa dập được thì hiện tại lại càng hừng hực mạnh mẽ hơn.
Nàng cực lực khắc chế bản thân, vén vạt áo hắn lên, đến cả bắp chân trắng nõn còn chưa kịp nhìn, thì đã bị đầu gối bầm xanh kia của hắn đập vào mắt.
Da của Lục Yến Tu vốn trắng nõn, chỉ cần va chạm nhẹ thôi thì cũng sẽ lưu lại dấu vết, nàng vén vạt áo bên chân kia lên, quả nhiên bị bầm như nhau, sắc mặt Diệp Kỷ Đường lúc này u ám đến doạ người, Việt thị kia sao dám!
"Thần, Thần không có việc gì, từ bé đến lớn thần vốn dĩ là như vậy, chỉ cần hơi va chạm thì liền có dấu vết, nhưng mà thật sự không đau tí nào" Lục Yến Tu bị sắc mặt của Diệp Kỷ Đường doạ cho sợ hãi, run run suy nghĩ, cuối cùng quyết định dùng vạt áo che lại chổ bầm.
"Chàng đúng thật là ngu ngốc"
"?"
Không phải chứ? Hoàng Thượng đang nói hắn ngu ngốc sao? hắn thật sự có chút không phục muốn phản bác lại Diệp Kỷ Đường, nhưng khi nhìn sắc mặt của Diệp Kỷ Đường, bao nhiêu lời nói cũng đều tự động bị nuốt xuống, á khẩu không nói được thành lời, thôi vẫn là nên không nói gì đi, bộ dạng này của Hoàng thượng thật là như đang muốn ăn thịt người khác.
Diệp Kỷ Đường có chút bất đắc dĩ nói "Thị Thư bên cạnh chàng cũng quả thật là mềm yếu, chờ sang năm mới ta sẽ tìm cho chàng một người đắc lực vậy"
"Sau này nếu Việt thị lại đến tìm chàng gây phiền toái, chàng không cần để ý đến hắn ta là được, rõ chưa?"
"Thần đã rõ, thần nhất định sẽ nhớ kĩ"
Lục Yến Tu vội vàng gật đầu, thập phần ngoan ngoãn, chỉ là, Hoàng thượng, ngài khi nào mới chịu buông chân ta ra vậy? ta thật sự cảm thấy ngứa ngáy a
"Ta còn chính vụ, tí nữa Hàn Xu sẽ mang thuốc đến đây, bảo Thị Thư giúp chàng thoa thuốc"
"Thần biết rồi"
Lục Yến Tu sảng khoái đáp ứng, sợ Diệp Kỷ Đường không tin còn gật đầu lia lịa, trong lòng thì lại thầm tính toán đợi khi Diệp Kỷ Đường đi khỏi rồi thì sẽ trốn ra ngoài chơi, mấy ngày đến hậu cung này hắn vẫn còn chưa đi dạo chơi qua đâu.
Lưu ý: truyện chỉ được mình edit và up duy nhất trên wattpad tại @caymiangonngot, các trang khác đều là reup lại truyện, mong các bạn hãy là người đọc thông minh.
Diệp Kỷ Đường nhìn ánh mắt chờ mong của Lục Yến Tu mà có chút buồn cười, nàng sao lại không biết người này đang suy nghĩ cái gì kia chứ? nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ lên tóc hắn, làm đầu tóc tinh xảo của hắn nháy mắt một cái liền trở thành ổ gà, khuôn mặt nhỏ của Lục Yến Tu tức khắc trở nên suy sụp, Diệp Kỷ Đường chột dạ, giả vờ để tay lên miệng ho khan " Ta còn có việc, chàng nghỉ ngơi đi"
_________________________
"Nô tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế"
Phục Nghiên một thân hắc y đứng ở Giao Thái Điện, Tiêu Khương đi phía sau Diệp Kỷ Đường nhìn Phục Nghiên, hai mắt đều sáng hết lên, nhưng vẫn cực lực khắc chế bản thân, vờ như chẳng có gì.
"Hoàng Thượng, sau khi nô đến Tây Trình, thì phát hiện Quảng Tĩnh Vương đã không còn ở Tây Trình"
"Thành An đã có động thái gì chưa?"
"Bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa"
Phục Nghiên là một người tính tình lãnh đạm, không thích nói chuyện, nhưng lại là một người có võ nghệ xuất sắc nhất bên cạnh Diệp Kỷ Đường, lần này lấy cớ về thăm nhà, nhưng thật chất Diệp Kỷ Đường hạ lệnh cho nàng ra bên ngoài thám thính tình hình.
Ngón tay thon dài của Diệp Kỷ Đường nhẹ nhàng gõ trên bàn, Quảng Tĩnh Vương Diệp Dục là hoàng muội của tiên đế, từ trước đến nay là một người không biết an phận thủ thường, chỉ là do không có cơ hội động thủ, nên vẫn luôn co đầu rút cổ ở Tây Trình xưng bá, Tây Trình dễ thủ nhưng khó công, nên đã khiến nàng ta ở đó tiêu dao nhiều năm như vậy.
"Lui xuống đi"
"Vâng"
Phục Nghiên hành lễ xong thì liền lui ra ngoài, Tiêu Khương cũng gấp không chờ nổi mà đi theo, Diệp Kỷ Đường ngồi trong điện, đáy mắt liền trở nên âm trầm, Diệp Dục không ở Tây Trình nhưng cũng không đến Quảng An, nàng ta đến tột cùng là đã đi đâu? những cơn đau ở ngực của nàng liên tiếp xuất hiện mấy ngày nay liệu có liên quan gì đến nàng ta hay không?
____________________________
Đêm 30 Tết, Kim Loan điện không một bóng người, thời gian này sẽ được miễn thiết triều, có lẽ đến tháng giêng mới bắt đầu thiết triều trở lại, thay vào đó dựa vào quy củ trong cung thì sẽ được tổ trức triều yến, tông thân sĩ tộc cùng các đại thần trong triều từ tam phẩm trở lên sẽ mang theo chính quân cùng con nối dỗi dòng chính tiến cung bái kiến Hoàng thượng và Phượng hậu.
Nhưng từ lúc Diệp Kỷ Đường đăng cơ tới nay thì vẫn luôn miễn triều yến, nàng từ trước đến nay đều không thích bọn người đó, hơn nữa trong hậu cung bây giờ cũng chưa có Phượng hậu, một phần cũng do nàng cùng Thái Quân hậu không hợp nhau, nếu ngồi chung một chổ để cho bọn quan lại kia bày vẽ, nàng sợ sẽ không chịu được mà chém hết bọn chúng.
"Hoàng thượng, người nhìn xem bên ngoài tuyết lớn như vậy, bằng không chúng ta đi đấp người tuyết đi, Hoàng Thượng"
Sau khi không cần phải lên triều trong thời gian này, Diệp Kỷ Đường đã lập tức dọn đến Đường Hoa Cung, nàng cùng Lục Yến Tu ngày nào cũng dính cùng một chổ, Lục Yến Tu nằm trong lòng nàng, trong tay cầm một khối bánh Như Ý, mở to đôi mắt mong chờ nhìn Diệp Kỷ Đường đang xử lí công văn.
bánh Như Ý trong miệng còn chưa nuốt xuống, gương mặt Lục Yến Tu liền trở nên phúng phính, Diệp Kỷ Đường nhịn không được mà duỗi tay chọc chọc mặt hắn, làm Lục Yến Tu cho rằng nàng đồng ý, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã nghe được Diệp Kỷ Đường lãnh đạm nói "Không thể"
Lục Yến Tu cảm thấy uỷ khuất, bất quá mấy ngày nay hai người đều ở chung, khiến Lục Yến Tu càng thêm lớn gan hơn trước, ngoài ra hắn còn biết được nhược điểm của Diệp Kỷ Đường là gì, liền chu chu cái miệng thốt ra mấy câu nói làm nũng "Hoàng thượng, đi mà, đi mà"
Ánh mắt Diệp Kỷ Đường tối sầm lại, nhìn con thỏ nhỏ mê người trong lòng, đôi mắt hoa đào thuần khiết, có lẽ vừa mới học được cách làm nũng nên có hơi thẹn thùng, má hơi ủng đỏ, nhưng cũng chính vì thế mà càng trở nên mê người, Diệp Kỷ Đường vốn là thấy nguyệt sự của hắn vừa mới hết nên vẫn luôn cực lực nhẫn nhịn thêm thời gian nữa, không chạm vào hắn, hiện tại chính hắn đưa tới cửa, nàng vẫn cố gắng nhịn không chạm vào hắn, nhưng mà....
Diệp Kỷ Đường câu lấy vòng eo của Lục Yến Tu, đem hắn giam vào lòng ngực mình, không để hắn cự tuyệt liền cúi xuống hôn lên môi hắn, tiến quân thần tốc, câu lấy đầu lưỡi hắn cùng hắn dây dưa.
Lục Yến Tu chỉ có thể ngẩng cao cổ cố hết sức hùa theo nàng, cái bánh trong tay cũng không biết từ khi nào mà đã rơi trên mặt đất, hắn duỗi tay ôm lấy eo Diệp Kỷ Đường, chủ động đem bản thân dâng cho nàng.
Hắn cũng không biết trong lòng mình đã có Diệp Kỷ Đường hay chưa, nhưng mà thời gian chung đụng gần đây, khiến hắn trở nên tham luyến sự sủng nịnh mà nàng dành cho mình, hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng của Bắc Thần, nên hắn muốn đem sự sủng nịnh của người này chiếm hữu thành của riêng hắn.
Lưu ý: truyện chỉ được mình edit và up duy nhất trên wattpad tại @caymiangonngot, các trang khác đều là reup lại truyện, mong các bạn hãy là người đọc thông minh.
Quần áo Lục Yến Tu trở nên hỗn độn, không biết từ khi nào Diệp Kỷ Đường đã duỗi tay từ vạt áo hắn đi vào trong, bàn tay lạnh lẽo dán lên làn da trắng nõn mềm mịn của hắn, Lục Yến Tu đột nhiên bị lạnh nên run rẫy một chút, theo phản xạ có ý tránh né, hắn cảm thấy đầu lưỡi đã trở nên tê dại, còn bản thân thì như một miếng thịt, tuỳ ý Diệp Kỷ Đường cấu xé.
Nước bọt không kịp nuốt xuống liền theo khoé miệng nhỏ xuống dưới, làm bẩn cổ áo hắn, thấy thế Lục Yến Tu có chút choáng váng, ưm ưm vài tiếng, nghe thật kiều mị.
Trong lúc Lục Yến Tu cứ nghĩ bản thân ở chổ này sẽ bị nàng hành hạ đến chết, thì Diệp Kỷ Đường liền dừng lại, bàn tay hư hỏng đang du ngoạn trên người hắn cũng thu về, nàng dùng sức ôm chặt eo của Lục Yến Tu một phen, người này bây giờ như đã biến thành vũng nước, nàng nhịn không được mổ thêm hai cái lên môi hắn, sau đó mới sửa sang lại quần áo, lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau khoé miệng cho hắn, trong mắt một mãng ôn nhu đến chết người.
Hai người mấy ngày nay đều chung chăn gối, cái gì cũng đã làm nhưng bước cuối cùng kia thì vẫn chưa, nhưng Lục Yến Tu vẫn còn ngại ngùng, nhắm mắt lại để cho người kia tuỳ ý thu thập giúp mình, làm bộ không biết bản thân còn bị nàng ăn đậu hủ nhiều lần.
"Trước đó không phải chàng nói muốn ăn canh thịt dê hay sao? ta đã cho Hàn Xu đi chuẩn bị, chỉ là chuyện ra ngoài đấp người tuyết kia thì không thể"
Giọng Diệp Kỷ Đường có chút khàn khàn, Lục Yến Tu đối với âm thanh này thật không có sức chống cự, chậm rãi gật gật đầu, nhưng bỗng nhiên có chút choáng váng, theo bản năng liền ôm lấy cổ Diệp Kỷ Đường, hôn vài cái lên cổ nàng, làm nũng "Đều nghe lời Hoàng Thượng"