Định Quốc.
Mùa đông năm nay khắc nghiệt, hoa màu chỉ thu hoạch được một phần tư năm ngoái, vốn dĩ mọi người ở Đông Gia thôn cuối năm cũng có thể lên núi kiếm chút đồ ăn dại bổ sung cho bữa ăn hằng ngày, nhưng mỗi khi nhìn trên núi phủ trắng một lớp tuyết dày, những thôn dân ở Đông gia thôn đều phải thắt lưng buộc bụng, mong chờ cho mùa Đông sớm qua đi.
Những thợ săn chuyên lên núi đi săn đều không dám, vậy mà lại có một thiếu niên gầy còm ăn mặc rách rưới liều mạng bò lên, mặc kệ hai chân đã không còn cảm giác, Đông Thuận vẫn run rẩy đạp từng bước về phía trước, mi mắt bị những bông tuyết đậu rồi tan, tầm nhìn của cậu cũng mơ màng theo đó. Bỗng nhiên trong tầm mắt của cậu xuất hiện hai màu sắc trắng đen xẹt qua xẹt lại, Đông Thuận vội vàng đưa hai tay lên xoa mắt, không đợi cậu bỏ tay xuống thì cả người đã rơi vào một cái ôm thơm ngát, cảm giác cả cơ thể lâng lâng khiến Đông Thuận ngơ ngác mở to hai mắt nhìn.
Lọt vào mắt cậu là một mái tóc dài đen óng ánh như một dải lụa, tiếp theo đó là một nửa gương mặt vô cùng xinh đẹp. Chả lẽ đây là tiên nhân mà gia gia thường hay kể cho cậu.
"Niệm Nô. Không lẽ chỉ vì ta nhập ma mà muội không màng tình nghĩa sư huynh muội của chúng ta sao?"
Niệm Nô đưa mắt nhìn hố tuyết đang bốc lên từng đợt ma khí dưới đất rồi mới nhìn về phía hắc y nam tử đang nhíu mày trước mặt, giọng nói không chứa bất cứ tia tình cảm:
"Tự làm bậy không thể sống." Dứt lời, Niệm Nô lập tức phóng Quang Ảnh kiếm về phía hắc y nam tử, một bên niệm khẩu quyết.
Đôi đồng tử của hắc y nam tử co rụt lại, trong lòng hận không thể dùng tay đâm xuyên bụng nàng, bóp nát kết đan của nàng. Rơi vào đường cùng, gã chỉ có thể hy sinh ba phần tu vi mở ra bí thuật di chuyển tức thời để chạy trốn.
Nhìn hắc y nam tử biến mất, vẻ mặt Niệm Nô vẫn không chút thay đổi thu hồi Quang Ảnh kiếm, bấy giờ nàng mới cúi đầu nhìn cậu nhóc trong lòng, không ngờ cậu nhóc cũng đang nhìn bản thân, vẻ mặt tuy rất xanh xao, nhưng đôi mắt lại sáng rọi kinh người. Vừa đánh giá, Niệm Nô vừa từ từ hạ xuống mặt đất.
"Không sao chứ?"
Hai bàn chân đã chạm đến mặt đất, nhưng thần trí của cậu vẫn dính chặt trên người nàng, trái tim trong lồng ngực cứ đập "thùm thụp" không chịu bình ổn.
Thấy cậu nhóc vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm, đôi mắt đen trong suốt phản chiếu khuôn mặt mình, khóe môi của Niệm Nô khẽ cong:
"Muốn làm đồ đệ của ta không?"