Hồng Ưng chăm chú nhìn cô: “Tôi biết cô rất mạnh, tôi muốn báo thù cho anh hai.”
“Nếu trong lòng anh chỉ có báo thù, tôi sẽ nói với Cục trưởng, để anh rời khỏi Lục Tổ Quốc An. Tâm tình của anh như vậy, không thể nào làm nhiệm vụ mật được.”
Hồng Ưng lập tức đứng lên: “Tôi có thể, tôi sẽ không làm mọi người vướng chân, tôi bảo đảm.
Phi Hồ gật đầu: “Laoc đại, cô cho Hồng Ưng một cơ hội đi. Từ nhỏ đến lớn giấc mơ của hắn là có thể làm việc cho quốc gia, vì vậy hắn đã trả giá rất nhiều.”
Tần Vi Nhiên cau mày trầm tư, trong phòng họp nhất thời yên tĩnh đến một tiếng thích hợp cũng không có. Một lúc lâu sao, Tần Vi Nhiên mới mở miệng nói: “Muốn trở nên mạnh hơn, thì phải học cách làm trái tim lắng xuống. Tâm tình sẽ làm ảnh hưởng tới lực phán đoán của anh. Ở trên chiến trường, nếu như anh phán đoán sai, vậy anh sẽ phải đánh đổi cả mạng sống của mình.”
“Rõ, lão đại.”
Quỷ Thủ hừ một tiếng: “Mua cho tôi một cái bàn giống y như vậy.”
Hồng Ưng khôi phục vẻ cà lơ phất phơ, không đáng kể nói: “Không thành vấn đề.”
Minh Thủy nói: “Lão đại, nếu chúng ta hiện tại phải suy nghĩ xem, có cần phái người đi điều tra xem lúc nào người giao hàng sẽ tới biệt thự không?”
Tần Vi Nhiên gật đầu: “Tôi cần phải biết sở trường của mỗi người là gì?”
Bạch Điệp tiến lên: “Trong chúng tôi, thực lực mạnh nhất là Quỷ Thủ, nhưng bây giờ có cô và Minh Thủy gia nhập, hiển nhiên là thực lực của lão đại mạnh hơn Quỷ Thủ. Minh Thủy thực lực ra sao thì tôi không biết. Quỷ Thủ am hiểu nhất là đánh tay đôi. Phi Hồ bắn súng nhanh chuẩn, bình thường thì phụ trách công việc bắn tỉa. Tốc độ Hồng Ưng nhanh nhất, hơn nữa bất kể là công nghệ cao thế nào, ở trước mặt mặt hắn không là gì cả. Mỗi lần hành động, hắn đi tiên phong. Tôi am hiểu điều tra nhất, cho nên có chuyện gì cần điều tra, giao cho tôi là hợp nhất.”
Tần Vi Nhiên gật đầu: “Ừm, cô làm việc trầm ổn, tôi tin cô có thể hoàn thành nhiệm vụ. Minh Thủy, cậu am hiểu điều gì nhất?”
“Tôi nghĩ tôi có thể đánh ngang tay với cô.”
“À?” Tần Vi Nhiên hứng thú. Minh Thủy hào hoa phong nhã, tuổi tác xem ra là nhỏ hơn cô, thực lực lại tương đương với cô, có phải khẩu khí hơi lớn rồi không?
Quỷ Thủ bình tĩnh nhắc nhở: “Không được đập hư đồ đạc nhà tôi.”
Minh Thủy cười nói: “Thử một chút cũng không sao.”
Tần Vi Nhiên gật đầu: “Thì thử một chút.”
Dứt tiếng, hai người đồng thời xong tới đối phương. Hai mắt Tần Vi Nhiên híp lại, nhấc chân tàn nhẫn, mục tiêu là cổ của hắn. Minh Thủy ngửa đầu ra sau, bàn tay nắm lấy mắt cá chân Tần Vi Nhiên. Tần Vi Nhiên cười lạnh một tiếng, cái chân còn lại giơ lên, ôm lấy cổ hắn, thân thể bay lên xoay chuyển một cái. Minh Thủy bị đau, bị đánh ngã xuống đất. Tần Vi Nhiên cũng ngã trên đất, nhưng lập tức đứng dậy.
Minh Thủy vươn mình, hai tay chống trên đất, cười nói: “Thật thoải mái.”
Tần Vi Nhiên quát lạnh: “Tiếp tục.”
“Tiếp đến cùng.” Minh Thủy nhảy lên, siết eo Tần Vi Nhiên. Tần Vi Nhiên lập tức giơ tay, muốn lấy khủy tay công kích tử huyệt trên lung Minh Thủy, đây cơ hồ là động tác bản năng, đến khi phản ứng lại, lập tức ngừng tay, ngược lại nắm lấy gáy Minh Thủy. Đầu Minh Thủy linh hoạt uốn một cái, tránh thoát khỏi bàn tay của Tần Vi Nhiên.
Tay Minh Thủy dung sức, thề phải quật Tần Vi Nhiên ngã xuống đất. Tần Vi Nhiên làm sao có thể để hắn đắc thủ, dùng sức giẫm chân một cái, làm cả người Minh Thủy văng ra. Hai người song song ngã xuống đất. Tần Vi Nhiên té lên người Minh Thủy, lập tức nhảy lên.
Minh Thủy cũng lập tức đứng dậy. Hai người đồng thời nhấc chân. Chân tinh tế của Tần Vi Nhiên cùng chân thon dài của Minh Thủy chạm vào nhau, hai người cũng không chút lay động, nhưng Phi Hồ lại không có lý do mà xót cái chân: “Hai người đánh đủ rồi.”
Hai người đồng thời thu chân, Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Sau này Minh Thủy và tôi phụ trách yểm trợ. Hồng Ưng phụ trách thu thập chứng cớ và đánh cắp cơ mật. Phi Hồ phụ trách đánh lén. Bạch Điệp phụ trách điều tra và bố trí đường đi. Quỷ Thủ, nhiệm vụ của anh nguy hiểm nhất, khi Hồng Ưng đánh cắp cơ mật, anh đi theo bảo vệ.”
Mọi người gật đầu: “Rõ.”
“Đương nhiên, đây không phải là cố định. Nếu tình huống khẩn cấp, chúng ta phải biết tùy cơ ứng biến. Điều này, tôi tin tưởng mọi người cũng có thể làm tốt.”
“Rõ, lão đại.”
Tần Vi Nhiên cứng mặt. Đều tại Phi Hồ, gọi một tiếng lão đại làm mấy người kia cũng gọi theo, làm cho cô có cảm giác như họ không phải là Cục Quốc An mà là hắc đạo.
“Quỷ Thủ, anh ở lại đây sao?”
“Ừm, đây cũng là một thủ pháp che dấu. Nếu ở đây không có ai ở, sẽ khiến người khác hoài nghi.”
Tần Vi Nhiên gật đầu: “Tôi đã nghĩ qua, chúng ta không thể cứ hợp ở một chỗ, thời gian lâu dài nhất định sẽ lộ ra sơ hở. Còn có ai ở một mình như Quỷ Thủ không?”
Phi Hồ lập tức cười giơ tay, Hồng Ưng cũng học theo Phi Hồ mà giơ tay lên, trong miệng lại lầu bầu: “Tại sao mình phaie giơ tay theo cô ta? Thật ngây thơ.”
Bạch Điệp nói: “Tôi còn có một em gái.”
Minh Thủy vẫy vẫy tay: “Nhà của tôi có rất nhiều người.”
“Phi Hồ, Hồng Ưng, hai người về nhà thay ổ khóa, làm cho mỗi người một bộ, sau đó thay phiên nhau. Lần sau họp ở nhà Phi Hồ, sau đó là nhà Hồng Ưng, rõ chưa?”
“Rõ, lão đại.”
“Bạch Điệp, tra được tin tức gì thì báo ngay cho tôi.”
Bạch Điệp gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Tần Vi Nhiên nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, chờ tin tức của Bạch Điệp, liền lập tức hành động. Bây giờ tan họp.”
Phi Hồ liếc mắt đưa tình với Tần Vi Nhiên, khiêu khiêu đôi chân mặc quần dài bó sát gợi cảm, nói: “Lão đại, bây giờ là thời gian hoàng kim, có muốn tìm chỗ nào đó chơi một chút không?”
Hồng Ưng cười nhạo: “Nhìn bộ dạng cô khao khát khó chịu kìa, muốn đàn ông tới điên rồi sao?”
“Tôi là đi chơi, có lần nào anh thấy tôi quyến rũ đàn ông chưa? Đều là đàn ông quyến rũ tôi đó, có được hay không?”
Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Mọi người đi đi, tôi không muốn đi.”
Phi Hồ lập tức tới gần khoác vai Tần Vi Nhiên: “Lão đại, cô đi đi mà. Lẽ nào nhà cô có gác cổng sao?”
Tần Vi Nhiên vừa nghe, không thể làm gì khác hơn là bấc đắc dĩ gật đầu. Quên đi, dù sao thì người nhà họ Tần cũng không quan tâm cô trở về lúc nào.
Sáu người xuống lầu, đụng phải hàng xóm Quỷ Thủ, một thiếu phụ chào hỏi Quỷ Thủ: “Tiểu tử, lại tụ tập với đồng nghiệp à?” Nói xong lại cố ý nhìn Tần Vi Nhiên một chút.
Quỷ Thủ gật đầu, lập tức bỏ qua thiếu phụ đó, rời đi. Tất cả mọi người đều phục Tần Vi Nhiên sát đất. Quả thực, bọn họ không thể tiếp tục họp ở một nơi, sớm muộn gì cũng có sơ hở.
Mọi người xuống lầu, khi thấy chiếc Lamborghini của Tần Vi Nhiên, đều kinh ngạc một phen.
“Lão đại, cô là phú nhị đại nha!”
Tần Vi Nhiên tùy ý gật đầu. Mọi người cũng không hỏi gì thêm . Hồng Ưng và Phi Hồ đến cùng nhauh, hai người đi một xe. Quỷ Thủ không có lái xe, ngồi trên xe Bạch Điệp. Còn Minh Thủy, hai tay mở ra: “Tôi không lái xe.”
Tần Vi Nhiên gật đầu: “Vậy cậu ngồi chúng với tôi.”
Tần Vi Nhiên không biết họ muốn đi đâu, chạy theo sau. Xe chạy tới Đế Hào, Tần Vi Nhiên khẽ cau mày. Không biết vì sao, mỗi lần đi tới đây, cô theo bản năng đều nhớ tới tở chức Diêm Hỏa, còn có thủ lĩnh thần bí mang mặt nạ vàng kim.