Chờ Ninh Tây sau khi rời đi, Tưởng Thành, Đỗ Khang cùng mấy người mới bu lại.
"Bạch Lộ tỷ, cô không phải là đến tìm yêu tinh câu dẫn Thường ca tính sổ sao?"
"Cái gì yêu tinh, " Bạch Lộ trừng người nói chuyện một cái.
"Tôi chính là tới xem một chút, ai nói muốn theo người ta tính sổ?"
"Nha..."
Lòng của phụ nữ, còn quá phức tạp, bọn họ hoàn toàn không hiểu.
Bạch Lộ nhìn Ninh Tây ở phía xa đang trang điểm lại, khẽ rũ mắt xuống:
"Loại lời nói này về sau không nên nói nữa, Ninh Tây..."
Thời điểm nhắc tới Thường Thời Quy, cố ý quan sát vẻ mặt Ninh Tây, trong mắt cô ấy không hề rung động, càng không có đắc ý, đây không phải là phản ứng của một cô gái nghe được tên của người đàn ông mìnhyêu mến, càng không phải là phản ứng của một kẻ hám giàu nghe được tên kim chủ.
"Bạch Lộ, "
Tưởng Thành thấy Bạch Lộ tựa hồ có lời khó nói, nhân tiện nói,
"Nếu như cô ra tay không tốt, tôi có thể giúp cô dạy dỗ cô ta."
Hắn cũng không thể động thủ đánh con gái, nhưng hắn có rất nhiều biện pháp thu thập.
"Thành Tử, chớ làm loạn, "
Bạch Lộ ngắt lời hắn.
"Tôi ở chỗ này nhìn một chút Ninh Tây quay phim, không bằng ánh đi về trước đi."
"Cô làm sao vậy?"
Tưởng Thành không dám tin nhìn Bạch Lộ.
"Chẳng nhẽ bị con hát này tẩy não?"
"Cái gì con hát hay không con hát, "
Bạch Lộ nhíu nhíu mày.
"Thành Tử, lời này cũng quá không có phong độ."
"Tôi không có phong độ?!"
Tưởng Thành một cước đạp đổ cái ghế nhựa nhỏ, chính là chiếc Ninh Tây vừa rồi đã ngồi.
"Tôi xem cô cùng Thường Thời Quy đều điên khùng rồi!"
Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng quay đầu rời đi.
Bạch Lộ chiếc ghế nhỏ nằm trong góc không nói gì, có mấy người cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, cũng đều kiếm cớ rời đi, chỉ có Đỗ Khang còn đứng tại chỗ.
"Lộ tỷ, Thành ca tính tình như vậy, đừng quá để ý."
"Không có việc gì, hắn từ trước đến nay đều xem thường nữ nghệ sĩ, "
Bạch Lộ nói đến đây, dừng lại một chút, không nói cho Đỗ Khang biết trong Tưởng gia có một số việc ngấm ngầm xấu xa,
"Cậu như thế nào lại không đi?"
Đỗ Khang thật thà phúc hậu cười một tiếng:
"Tôi cũng đi theo nhìn một chút, cảm thấy được nữ diễn viên này cũng rất tốt."
Bạch Lộ nghe vậy cười cười, không có phản bác lời Đỗ Khang lời.
Tưởng Thành đá băng ghế động tác không nhỏ, nhân viên làm việc tổ phim đều nhìn ở trong mắt, chỉ là thấy thái độ của đạo diễn, biết rõ những người này không dễ chọc, nên cứ như vậy làm bộ không nhìn thấy.
Tiểu Dương thì bất bình hừ một tiếng.
"Để ý hắn làm cái gì?"
Ninh Tây đang xem lời kịch, đối với Tiểu Dương tiếng cười cười,
"Đừng cùng một ngốc thiếu niên so đo."
Tiểu Dương bật cười, Tây Tây tỷ nói đúng, vị công tử kia xác thực là thiếu niên ngốc.
"Ninh Tây, kết cục quay cảnh đánh nhau, thể lực của cô có thể chịu được?"
Khổng Ngọc Hằng nói với bNinh Tây.
"Có muốn dùng thế thân không, cô quay mấy cảnh đặc tả là tốt rồi."
"Trận này diễn gần ống kính tương đối nhiều, nếu như dùng thế thân, không chỉ hiệu quả khó coi, người xem cũng có thể nhìn ra, ".
Ninh Tây đối với Khổng Ngọc Hằng cười cười.
"Không có việc gì, chúng ta chuẩn bị quay cảnh."
Ninh Tây kinh nghiệm diễn khá dày, nhưng lúc trước động tác diễn đều là mánh lới cùng với diễn cảm xúc, mà bộ này,lại là mượn động tác diễn nội tâm.
Khổng Ngọc Hằng là đạo diễn rất tỉ mỉ, không chỉ có logic, cũng rất có chiều sâu, nhưng đối với bộ phận người xem, bọn họ căn bản không quan tâm diễn có hay không có chiều sâu, bọn họ để ý là đánh nhau nhìn có đẹp hay không, nội dung bộ phim xung đột có kịch liệt hay không.
" Tổ thứ nhất diễn viên quần chúng chuẩn bị!"
"Két, Ninh Tây, lúc ném kẻ địch, ánh mắt ác hơn nữa, lực đạo cần mạnh hơn."
Ninh Tây dừng lại động tác, nghỉ ngơi mấy hơi thở, quay phim tiếp tục tiến hành.
Một người bị cười nhạo chân to, cuối cùng trở thành thủ lĩnh chống địch, đáng buồn nhất là kẻ địch muốn giết nàng, triều đình kiêng kị nàng, lão tú tài nói nàng làm tổn hại cương thường,khi kết hôn thì cha chồng nói nàng không có đức tính phụ nữ, nhưng lại có nhiều người cảm kích nàng, nhớ tới nàng.
Nhân tính, lòng người, còn có gia quốc đại nghĩa, làm cho nàng đem hết thảy chửi bới,giẫm dưới chân, thành một người thủ lĩnh chống địch nổi danh một vùng.
Kẻ địch xâm chiếm lãnh địa, không phân biệt nam nhân nữ nhân, chỉ có muốn đuổi kẻ địch cút đi.
Ninh Tây đem cả người mình đều thay vào vai diễn ánh mắt của nàng đỏ ngầu, giơ lên đại đao, động tác trên tay không chậm giây phút nào.
Nàng không thể lui, bởi vì sau lưng nàng, có quá nhiều người cần phải bảo vệ.
"Ninh Tây cùng nhóm vật nhập làm một, "
Khổng Ngọc Hằng ngồi ở phía sau màn hình,nói với Lâm Yến bên cạnh
"Cô xem ánh mắt cô ấy."
Lâm Yến cảm xúc cũng kích động như Khổng Ngọc Hằng, bởi vì Ninh Tây đem nhân vật trong tưởng tượng của cô đem ra diễn thật tốt, đối một biên kịch mà nói, là không có gì có thể tốt hơn.
"Số hai đẩy mạnh, nhất định phải chú ý đặc tả ánh mắt Ninh Tây."
Lúc bThường Thời Quy bước chân hcó vẻ hoảng loạn xuất hiện ở tổ phim, Bạch Lộ không thể không biết, cô quay đầu nói với Đỗ Khang:
"Nói cho hắn biết tôi ở chỗ này, gọi hắn đến đi."
Thường Thời Quy mặc trên người một áo sơ mi trắng, áo khoác bởi vì xuống xe quá vội, bị quên ở bên trong xe. Hắn nhìn quanh, phát hiện tổ phim đều hết sức bình thường.
"Thường, Thường ca, "
Nhìn thấy Thường Thời Quy, Đỗ Khang không tự chủ được kinh sợ, hắn rụt lại cái cổ,cẩn thận nhìn Thường Thời Quy.
"Lộ tỷ ở bên kia, nói anh đi qua ngồi một chút."
"Cám ơn."
Thường Thời Quy liếc hắn một cái, bước nhanh hướng về Bạch Lộ đang ngồi đi đến.
"Anh quả nhiên là đến đây"
Nhìn thấy hắn đến, Bạch Lộ cười cười, chỉ chỉ cái ghế nhựa cách đó vài bước chân.
"Ngồi."
Thường Thời Quy ngồi xuống, ánh mắt đưa đến khu quay phim, không nói gì.
"Yên tâm đi, những người khác đã đi rồi, "
Bạch Lộ chú ý tới ánh mắt hắn, cũng nhìn về phía khu quay phim.
"Chuyện anh lo lắng cũng không phát sinh."
Thường Thời Quy quay đầu nhàn nhạt nhìn cô một cái:
"Bạch Lộ, tôi hy vọng về sau sẽ không còn có chuyện như vậy phát sinh."
Bạch Lộ biết rõ,khi Thường Thời Quy dùng loại giọng nói này nói chuyện, là khi hắn tức giận. Cười khổ một tiếng:
"Em nếu như không đến, như thế nào biết rõ anh để ý cô ấy như vậy."
Thường Thời Quy dời đi ánh mắt, không nhìn cô ấy nữa.
"Em thầm mến anh toàn bộ đã 6 năm, "
Ngón tay Bạch Lộ khẽ run, tiết lộ lúc này tâm tình cô ấy không an tĩnh.
"Khi đó bọn họ nói trong lòng anh đã có người, em không tin, hiện tại thì em tin."
Cô từ trên ghế đứng lên, tự giễu cười một tiếng.
"Cô ấy xinh đẹp như vậy, khó trách anh nhớ thương nhiều năm như vậy."
"Bạch Lộ, có một số việc, cùng dung mạo không quan hệ."
"Anh nói đúng, "
Bạch Lộ cười cười,nhìn Ninh Tây dưới ánh mặt trời chói chang, tư thế oai hùng.
"Tình cảm cùng dung mạo không có quan hệ, tự nhiên cùng tài phú cũng không quan hệ."
Nói xong một câu này, Bạch Lộ cũng không đợi Thường Thời Quy phản ứng, bước đi ra khỏi rạp che, hướng về Ninh Tây vừa kết thúc quay phim đi đến.
"Ninh Tây, "
Bạch Lộ lấy ra một tờ danh thiếp đưa tới trước mặt Ninh Tây.
" Tên tôi là Bạch Lộ, về sau có thể gọi là Lộ tỷ."
Ninh Tây bảo Tiểu Dương cầm một tấm danh thiếp đến, sau đó cũng đưa cho Bạch Lộ.
"Lộ tỷ."
Bạch Lộ đem danh thiếp củaNinh Tây bỏ vào trong túicủa mình, cười với Ninh Tây:
"Chờ cô nhàn rỗi, chúng ta cùng nhau chơi đùa."
"Được, "
Ninh Tây tóc dính trên gò má vén ra sau tai, cười vui vẻ, con mắt cũng híp lại.
"Lần này tôi lại thêm một bắp đùi để ôm."
Không biết rõ vì cái gì,nhìn thấy nụ cười này, Bạch Lộ lại có loại cảm giác mềm lòng:
"Ôm chân cái gì, trực tiếp nâng đỡ là được."
"Thực?"
Ninh Tây nghiêng đầu nhìn Bạch Lộ.
"Thực." Bạch Lộ gật đầu.
Sau đó, Bạch Lộ cảm thấy bên hông nóng lên, một đôi cánh tay mềm mại trắng nõn ôm lấy eo cô, động tác rất nhẹ, nhẹ giống như là con mèo nhỏ dùng lưỡi liếm.
Oanh.
Bạch Lộ cảm giác gò má mình nóng lên.
Trương Thanh Vân như thế nào cũng không nghĩ tới, nhận được tin tức vội vã chạy tới, chứng kiến một màn như vậy, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa chạy đến trước mặt Ninh Tây quỳ xuống.
Nhưng hắn chưa kịp quỳ xuống, lại nhìn thấy cách đó không xa Thường tiên sinh mặt đen như mực.
Hắn nghiêng đầu nhìn nhìn Ninh Tây, lại nhìn Thường Thời Quy, lặng yên đứng thẳng chân, chỉ sợ từ hôm nay về sau, vị Thường tiên sinh thực sự tin tưởng Ninh Tây hắn tính hướng gì kia không ổn lắm.
Ninh Tây thu tay lại, cười đến vẻ mặt thỏa mãn.
"Ta đây coi như là ôm eo rồi?"
Bạch Lộ cảm thấy cô gái trước mắt chính là yêu nghiệt, cô thân là một cô gái, cũng gần như không chống đỡ được.
"Về sau trong giới giải trí nếu như có người không có mắt, tôi giúp cô làm chỗ dựa."
Đến lúc này, Bạch Lộ đã sớm đem ý tưởng ban đầu ném ở sau đầu.
"Khụ, "
Bạch Lộ cảm giác mình không nên dễ dãi như vậy, ho khan hai tiếng sau.
"Tôi cần phải trở về, lần sau tôi lại tới tìm cô chơi."
"Ừ, "
Ninh Tây gật đầu,để Bạch Lộ lên xe, cách cửa sổ xe hướng về Bạch Lộ khoát tay.
"Lộ tỷ, đi đường cẩn thận."
Bạch Lộ cười với Ninh Tây, ra dấu tạm biệt, đạp ga, xe giống như mũi tên rời cung bay ra ngoài.
Chờ xe đi xa, không còn nhìn thấy Ninh Tây phía sau, Bạch Lộ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm giác, cảm thấy thời gian tới, có lẽ sẽ phát sinh một số việc không dám tưởng tượng.
Nghĩ đến cô đường đường là Bạch gia tiểu thư, nếu như trở thành một fan não tàn một nữ diễn viên, truyền ra ngoài, người khác còn không đem cô cười?l tới chết?
Ninh Tây trở lại tổ phim, nụ cười trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tản ra. Lúc này mới cảm giác bên cạnh có người nhìn mình, quay đầu nhìn lại, dọa cô nhảy dựng.
"Thường tiên sinh, anh Trương, hai người tại sao lại ở chỗ này?"
Trương Thanh Vân: Ha ha, cám ơn trời đất, hắn cuối cùng có một chút cảm giác tồn tại.
"Anh đến có trong chốc lát, nhìn em cùng Bạch gia tiểu thư tán gẫu rất khoái trá, không tới quấy rầy "
Trương Thanh Vân vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
"Quay phim thuận lợi chứ?"
Ninh Tây thấy cái vẻ mặt này của hắn, cũng biết hắn hiểu lầm cái gì, vì vậy cười khan nói:
"Anh Trương, đừng nghĩ nhiều, em cùng Bạch tiểu thư mới vừa quen."
"Đúng vậy, mới quen liền ôm eo, biết được một đoạn thời gian, thì làm ra cái gì, "
Trương Thanh Vân tức giận nói.
"Anh tiếp nhận một bộ phim tình yêu, em ở bên trong làm nữ chính, thời gian mở máy đúng lúc bộ phim này đóng máy."
Vốn là hắn còn có chút do dự, nhưng nhìn cái tình thế này, hắn phải giúp Ninh Tây tìm một chút tâm hồn thiếu nữ.
"Xin lỗi, tôi quấy rầy một chút."
Giọng nói Thường Thời Quy cất lên, thành công khiến Trương Thanh Vân im lặng, hắn nhìn Ninh Tây, lại nhìn Thường Thời Quy, thức thời đi qua một bên.
"Thực xin lỗi, tôi không biết rõ bọn họ sẽ tìm đến cô, "
Thường Thời Quy khóe miệng rủ xuống.
"Mang đến phiền toái cho cô, xin lỗi."
"Không có việc gì, Bạch tiểu thư hết sức khách khí, cũng không có làm khó tôi "
Ninh Tây đi đến rạp che nắng, Thường Thời Quy cũng đi theo.
"Tôi chỉ là không nghĩ đến, những vị công tử tiểu thư sẽ chú ý đến tôi."
"Là cái bài viết của tôi rước lấy phiền toái, "
Thường Thời Quy nhíu nhíu mày.
"Về sau sẽ không phát sinh nữa, xin yên tâm."
Thường Thời Quy như vậy, nụ cười trên mặt Ninh Tây dừng một chút. Cô đưa ánh mắt từ trên người Thường Thời Quy dời đi, không nhìn tới ánh mắt ôn nhu của hắn:
"Thường tiên sinh, không cần xin lỗi, anh viết bài đăng cũng là vì giúp tôi mà thôi. Nếu như không phải là anh đứng ra giúp tôi nói chuyện, những người bôi đen tôi, cũng không thể nhanh như vậy thu tay, nói đến tôi cần phải nói với anh lời cám ơn mới đúng."
"Chuyện như vậy bởi vì tôi mới xảy ra, tôi đứng ra giải thích rõ ràng cũng là theo lẽ thường. "
Thường Thời Quy đưa tay lôi kéo cà vạt, hắn cảm giác cái cổ có chút chật.
"Cô, cô đừng khách khí."
"Chỉ là trong bài viết nói, chúng ta là nhiều năm bạn cũ, "
Ninh Tây dáng tươi cười thanh đạm.
"Thường tiên sinh, chúng ta trước kia thấy qua chưa?"
Thường Thời Quy quay đầu lại, đối mặt với hai mắt Ninh Tây.
Giờ phút này mang trên mặt nụ cười hoàn mỹ, nhưng Thường Thời Quy lại thấy rất rõ,dưới đáy mắt cô một nụ cười cũng không có.