Vừa mới bước vào mùa đông mà thủ đô đã bắt đầu có tuyết rơi. Lúc này, Ninh Tây cũng nhận được tin của đoàn phim Đàm hải tiên ký, bảo cô đến để báo danh.
Trong thời gian qua, cô đã thuộc làu kịch bản phần diễn của Thanh Yên tiên nhân. Ngay cả tác phẩm gốc lẫn những lời bình luận kinh điển về quyển tiểu thuyết này cô cũng xem qua để có thể đắp nặn một Thanh Yên tiên nhân phù hợp với tưởng tượng của phần lớn mọi người.
Tuy Thanh Yên tiên nhân không phải nữ chính trong Đàm hải tiên ký, nhưng trong lòng những người mê truyện thì họ thích nàng hơn cả nữ chính. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiền Từ Hải phí rất nhiều công sức để chọn diễn viên.
Cô là người mới lại vừa xuất đạo không lâu nhưng nhận được vai diễn này, thế cũng đủ khiến cho một số người biết chuyện cảm thấy ghen tỵ. Chẳng qua lúc này Ninh Tây còn chưa nổi tiếng hơn nữa cũng không ai biết cô có diễn được vai này hay không nên tạm thời chưa có ai bôi nhọ, nói xấu cô.
Cái thời đại này, nổi tiếng vì chuyện xấu cũng là nổi tiếng. Thậm chí có một số nghệ sĩ còn tự bộc lộ chuyện xấu chỉ vì có thể để mọi người nhanh biết đến mình. Vì vậy, những người khác cũng chẳng tốt bụng đến mức tạo tin tức cho giúp Ninh Tây khi cô còn chưa được biết đến.
Dù sao, lấy loại vận khí có cố bồi dưỡng cũng không bồi dưỡng nên được nữ nghệ sĩ của Cửu Cát, có khi bọn họ chưa cần ra tay thì ngôi sao nhỏ mới bay lên này cũng đã tự rơi xuống rồi.
Sau khi vào đoàn làm phim, Ninh Tây cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là “nơi tập trung của các ngôi sao”.
Nhân vật nam chính là ảnh đế Thiệu Sùng, hai lần đạt thưởng Thiên Hoa, là thần tượng phái thực lực. Nhân vật nữ chính là ảnh hậu Tôn Vũ Hàm, hiện nay đang được công ty Phi Vũ hết lòng nâng đỡ, hơn nữa mười bảy tuổi đã lấy được giải thưởng Thiên Mã. Ngoài ra, một số vai diễn quan trọng khác đều là những diễn viên có nhân khí, có danh tiếng trong giới chứ chẳng có mấy người không nổi tiếng như Ninh Tây.
Nhưng diễn viên trong đoàn đều biết tiêu chuẩn dùng người của đạo diễn Tiền, lại nhìn tạo hình và tướng mạo của Ninh Tây cũng biết vì sao cô được chọn làm Thanh Yên tiên nhân rồi. Thêm vào đó, có người còn thăm dò được Ninh Tây là do Chu Hải Lệ tự mình giới thiệu cho Tiền Từ Hải. Vì vậy, dù trong lòng có nghĩ gì thì trên mặt vẫn tỏ vẻ khách khí.
- Chị Vũ Hàm, chị làm sao vậy?
Trợ lý của Tôn Vũ Hàm phát hiện sắc mặt cô không được tự nhiên, vội vàng quan tâm hỏi thăm.
- Không sao!
Tôn Vũ Hàm lắc đầu cười, che giấu sự khiếp sợ trong lòng.
Cô đã gặp qua diễn viên mới này, hơn nữa còn là thấy ở bên cạnh Tổng giám đốc của Thường thị. Thảo nào đàn chị lớn trong giới như Chu Hải Lệ cũng chiếu cố cô ta như vậy, hóa ra là sau lưng có người làm chỗ dựa.
Đang nghĩ ngợi thì cô thấy nghệ sĩ tên Ninh Tây này đã đi tới, cung kính chào hỏi cô, tỏ rõ thái độ của một hậu bối.
Mặc dù trong lòng sóng to gió lớn nhưng trên mặt Tôn Vũ Hàm không để lộ mảy may, ngược lại cô còn cười thân thiện với Ninh Tây, khách khách khí khí nói chuyện với đối phương mấy câu rồi để Ninh Tây rời khỏi.
- Tôn Vũ Hàm lại giả vờ làm người tốt rồi.
Chu Mạt Lỵ diễn vai nhân vật phản diện trong bộ phim thấy bộ dạng như vậy của Tôn Vũ Hàm liền cảm thấy buồn nôn, trào phúng với trợ lý ở bên cạnh:
- Cứ như sợ người khác không biết cô ta thân thiện, hiền hòa dễ ở chung không bằng.
Tâm tình của cô ta cực kỳ rõ ràng. Ngay cả lúc Ninh Tây đi đến chào hỏi thì thái độ của cô ta cũng tỏ vẻ cực kỳ lạnh nhạt.
Chu Mạt Lỵ tỏ thái độ với người khác bị phóng viên chụp được không chỉ một hai lần, nhưng bộ phận PR của cô ta làm rất tốt, còn đưa ra đây là tính cách thật, con người thật của cô ta. Vì vậy, cho dù có đắc tội với một số người trong giới nhưng lại có nhiều người hâm mộ thích kiểu này.
Bị thái độ trước mặt nhiều người như vậy, Ninh Tây cũng không có sở thích dùng mặt nóng dán mông lạnh, nói khách khí thêm một hai câu rồi xoay người rời đi.
Lễ phép là thói quen cũng như điều mà cô rèn luyện, nhưng đấy không phải là chuyện cô chưa nổi tiếng nên phải thấp kém hơn Chu Mạt Lỵ. Cô là nữ nghệ sĩ của Cửu Cát, không cần dán mặt nịnh nọt nữ nghệ sĩ của công ty khác. Nếu truyền ra ngoài, cô không sợ mất mặt thì công ty vẫn ngại mất danh tiếng.
Trương Thanh Vân thấy Ninh Tây bị Chu Mạt Lỵ quăng sắc mặt, giọng nói có chút lạnh. Nhưng ở đây có nhiều người, anh cũng không nói thêm gì cả.
- Người trẻ tuổi bây giờ tính tình càng ngày càng nóng nảy.
Chu Hải Lệ đang ngồi cạnh nam chính Thiệu Sùng bỗng không mặn không nhạt nói một câu như vậy, sau đó vẫy tay với Ninh Tây:
- Ninh Tây, đến đây ngồi đi.
- Chu lão sư.
Ninh Tây bước nhanh đến trước mặt Chu Hải Lệ, khuôn mặt hơi ửng đỏ, nhìn qua tràn ngập sự trẻ trung, tươi mát.
- Sau này cứ gọi là chị Chu được rồi, gọi lão sư làm gì.
Chu Hải Lệ bảo trợ lý lấy ghế cho Ninh Tây ngồi, sau đó chỉ chỉ vào Thiệu Sùng:
- Lát nữa muốn quay cảnh của em với Thiệu Sùng. Hai người làm quen trước một chút, lúc bắt đầu quay cũng có thể trôi chảy hơn.
Thiệu Sùng nghe vậy, gật đầu cười nói:
- Vẫn là chị Chu chu đáo, lo lắng em nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy sẽ bị NG*, cố ý gọi cô ấy đến giúp em đối diễn, tránh cho lát nữa em bị xấu mặt đây mà.
Chu Hải Lệ liếc nhìn anh ta:
- Cậu biết là tốt rồi. Đến lúc dó đừng có kéo chân Ninh Tây là được.
Hai má Ninh Tây đỏ bừng, lấy tay che mặt:
- Chị Chu, lát nữa nhất định là em kéo chân Thiệu lão sư mới đúng.
- Không sao đâu. Cậu ta là tiền bối, dẫn dắt em một chút cũng là bình thường.
Chu Hải Lệ mỉm cười nhìn Thiệu Sùng:
- Cậu nói xem có đúng không?
- Đúng đúng đúng!
Thiệu Sùng cười khổ gật đầu:
- Chị Chu nói đúng!
Anh và Chu Hải Lệ là nghệ sĩ cùng công ty, tuy rằng quan hệ của hai người không quá thân thiết nhưng cũng coi như là quen biết. Hôm nay thấy Chu Hải Lệ nói gần nói xa, có ý nâng đỡ người mới này, dù sao anh cũng phải nể mặt chị ấy.
Những người khác ở một bên thấy vậy, âm thầm kinh hãi. Người mới mà Cửu Cát vừa ký ước đúng là gặp may, có thể lọt vào mắt xanh của Chu Hải Lệ. Có mấy câu nói của đàn chị trong giới giải trí này thì sau này lo gì không có phim mời đóng.
Chu Mạt Lỵ càng tối sầm mặt mũi. Cô ta vừa tỏ vẻ thái dộ với Ninh Tây xong thì Chu Hải Lệ đã gọi Ninh Tây đi qua, đây chẳng khác nào đánh cho cô ta một cái tát vô hình.
Giờ phút này, cô cảm thấy mặt mình nóng rát. Những ánh nhìn từ mọi người xung quanh giống như đang cười nhạo cô, khiến cô tức giận nhưng không dám bộc lộ.
Gần trưa, cuối cùng cũng đến lượt diễn của Ninh Tây. Cô bỏ áo lông dày trên người ra, bên trong là trang phục diễn phiêu dật. Vừa bỏ xong áo khoác, cô liền rùng mình.
Thợ điều khiển cáp treo buộc cáp cho cô, kiểm tra hết tất cả các thiết bị an toàn xong liền lùi khỏi phạm vi cảnh quay.
Bởi vì nhân vật của Ninh Tây là một tiên nhân xinh đẹp, vì vậy cảnh quay trên cáp treo rất nhiều, hơn nữa còn đòi hỏi phải đẹp, phải cử động trên cáp treo làm sao cho đẹp, cho đầy ý cảnh.
Đây là lần đầu tiên Ninh Tây diễn trên cáp treo, cộng thêm thời tiết rất lạnh, giữa không trung còn có tuyết rơi cho nên khuôn mặt của cô có chút cứng ngắc.
Giây lát sau cô được kéo lên không trung, quần áo trên người bay bay, trông chả giống nữ tiên mà giống nữ quỷ hơn. Cô xoa xoa hay tay đỏ ửng vì lạnh, nhìn đạo diễn đang cầm loa chỉ đạo sắp xếp công tác quay chụp cùng với khuôn mặt chờ mong lẫn lo lắng của Trương Thanh Vân, cô liền đè sự khẩn trương trong lòng xuống.
Cô cần danh tiếng, cô cần tiền, cô không thể để mình cảm thấy sợ hãi.
- Ninh Tây, chuẩn bị xong chưa?
Tiền Từ Hải đứng ở dưới, hét to với cô.
Cô cố cười một cái với Tiền Từ Hải, lấy tay ra hiệu rằng mình đã chuẩn bị xong. Tuy rằng cô không có nơi dựa vào, nhưng cô còn có chính bản thân mình.
- Thả!
Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình mất đi toàn bộ sức nặng, cả người đều rơi xuống. Gió lạnh thấu xương thổi qua mặt cô, mang theo cái lạnh đến tê buốt.
Thế nhưng trên biểu hiện trên mặt cô lại cực kỳ ung dung và thần bí, giống như tiên nhân bay từ trên tầng mây xuống, mang theo sự xa cách nhưng lại từ ái với vạn vật trong thiên hạ, tốt đẹp đến mức cả người như tỏa sáng.
“Bịch!”
Cô hạ xuống mặt đất, cả người lảo đảo quỳ xuống, rồi chống tay đứng dậy.
- Rất tốt! Rất tốt!
Tiền Từ Hải ngồi sau màn hình giám sát, hết sức vừa lòng thậm chí có thể nói là kinh hỉ với biểu hiện của Ninh Tây,
Ninh Tây lại một lần nữa bị treo trên dây cáp, quay cảnh tiên nhân bay lên từ mặt đất. Chẳng may thợ điều khiển cáp treo không khống chế tốt góc độ, cộng thêm gió hơi lớn làm ảnh hưởng đến toàn bộ cảnh quay. Vì vậy Ninh Tây tiếp tục quay lại thêm mấy lần nữa mới xuống khỏi cáp treo.
- Cô bé này thật cố gắng đấy!
Thiệu Sùng nhìn cô gái trẻ tuổi bọc áo khoác ngoài đang lạnh run kia, trong giọng nói mang theo chút cảm khái. Anh quay đầu lại nói với Chu Hải Lệ:
- Lúc em bằng tuổi cô ấy, cũng chẳng thể chịu khổ cực được như cô ấy.
Năm đó anh quay cảnh có cáp treo, vô số lần bị NG, đâu thể giữ được sự bình tĩnh thản nhiên như Ninh Tây bây giờ.
Chu Mỹ Lệ cất điện thoại, cười bảo:
- Vậy chị mới dám giới thiệu em ấy cho lão Tiền. Nếu là người mới bình thường, chị cũng chả dám mở miệng.
Thiệu Sùng nhíu mày, rồi cười bảo lại:
- Người mà chị Chu thấy được chắc chắn có thể nổi tiếng.
Anh nói xong rồi bỏ kịch bản xuống, đi đến chỗ quay phim, chỉ là cố ý bước chậm lại, để Ninh Tây có thể khoác áo thêm một lát. Trang phục của đoàn làm phim, đẹp thì đúng là đẹp thật, quay lên phim hiệu quả cũng tốt nhưng mà không giữ ấm được. Dưới nhiệt độ như thế này mà muốn quay được cảnh tiên khí bồng bềnh thì diễn viên phải chịu khổ thôi.
- Thiệu lão sư!
Nhìn thấy Thiệu Sùng đi đến, Ninh Tây liền quay ra cười cười. Đôi bàn tay mảnh khảnh đỏ bừng vì bị đông lạnh.
Thiệu Sùng cũng cười hiền lành với cô, sau đó hỏi:
- Có nhớ rõ lời kịch không?
Ninh Tây ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Với tư cách là người đi trước trong giới giải trí, đối với những người sau mà chăm chỉ, hiểu biết, nghe lời thì càng dễ có lòng thưởng thức.
Anh cởi áo khoác đưa cho trợ lý, sau đó ra hiệu với đạo diễn Tiền.
Cảnh quay cuộc gặp đầu tiên giữa Thiệu Sùng và Ninh Tây này cũng không có nhiều lời kịch, quan trọng nhất là diễn bằng ánh mắt. Thiệu Sùng đã quá quen với cách diễn này rồi nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Tiền Tư Hải lo nhất là Ninh Tây không thể bắt kịp tâm tình của Thiệu Sùng, đến lúc đó hiệu quả của cảnh quay cuộc gặp đầu này sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
- Máy quay số một, chú ý đặc tả ánh mắt của Thanh Yên tiên nhân.
Ông cầm máy bộ đàm, tiến hành chỉ đạo với nhân viên trong tổ quay phim.
- Tốt, từ từ cắt cảnh.
Ông chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình điều khiển, ánh mắt mang theo kinh hỉ.
- Đại đạo đầy gian nguy, con đường phía trước lại dài dằng dặc. Việc gì ngươi phải cố chấp như vậy?
Thanh Yên tiên nhân nhìn nam nhân trước mắt:
- Huống chi, làm sao ngươi biết, người trên núi tiên Cửu Thiên sẽ không có tư tâm?
Nam nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó kiên định nói:
- Chưa đi đến hết đường, ngươi làm sao biết được cảnh ở nơi đó như thế nào.
Nàng nghe vậy liền lạnh nhạt cười. Nụ cười này tựa như trăm hoa đua nở, rực rỡ như sao sáng trên trời. Đáng tiếc lại giống như phù dung sớm nở tối tàn, vẻ mặt nàng lại quay về lạnh nhạt xa cách.
- Nếu đã vậy, ngươi cứ đi xem đi. Nhìn xem thử ở chỗ kia… có nơi thanh tĩnh mà ngươi cầu mong hay không.
- Cắt!
Tiền Từ Hải kích động đứng lên, đi đến chỗ hai người:
- Rất tốt! Thật là quá tốt! Nụ cười vừa rồi của Ninh Tây quá tuyệt, cực kỳ phù hợp!
Ninh Tây mặc vào áo khoác do tiểu Dương đưa tới, sau đó hơi xin lỗi cười với Tiền Từ Hải.
- Cô không sợ người mới nổi bật, đạp cô xuống dưới hả?
Chu Mạt Lỵ đi đến trước mặt Tôn Vũ Hàm, giọng điệu âm dương quái khí:
- Không biết đến lúc đấy cô còn hiền lành thân thiện được nữa không.
- Điều này thì không cần cô phải lo lắng.
Tôn Vũ Hàm ưu nhã mỉm cười:
- Dù sao người mới cũng chẳng uy hiếp đến cô.
Chu Mạt Lỵ trước giờ vẫn luôn diễn vai nữ phụ phản diện, nghe Tôn Vũ Hàm nói vậy liền sa sầm mặt. Cô ta hung hăng trừng mắt liếc xéo Tôn Vũ Hàm, xoay người rời đi.
Tôn Vũ Hàm cười xùy, không thèm nhìn cô ta, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
- Ting ting!
Thường Thời Quy đang xử lý giấy tờ thì nghe thấy âm báo tin nhắn. Anh thả bút xuống, cầm điện thoại mở ra xem.
Anh mở tin nhắn, bên trong chỉ có mấy bức ảnh. Trong bức ảnh, cô gái được treo cao bằng dây cáp, dáng người hơi mơ hồ giữa trời tuyết trắng.