Nét đẹp thật sự phải toát ra từ bên trong chứ không chỉ hời hợt ở bên ngoài.
Vì nhân vật Thanh Yên tiên tử mà Tiền Từ Hải đã mời không ít nữ nghệ sĩ có tướng mạo xuất chúng đến thử kính*. Nhưng mà những người này đều thiếu một loại cảm giác ông muốn tìm.
Ông từng xem qua tiên nữ phi thiên trên bức bích họa Đôn hoàng. Cho dù năm tháng ăn mòn, tướng mạo của những tiên nữ kia đã mơ hồ không rõ nhưng thần thái, dáng vẻ trong bức họa cũng đủ khiến cho người ta vô cùng hướng tới thế giới của tiên nhân.
Cái loại cảm giác chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể khiến người ta kính sợ và hướng tới tiên giới thì chỉ có khuôn mặt đẹp thôi là chưa đủ, chưa thể biểu đạt được hết.
Cho đến khi Ninh Tây vừa xuất hiện ở cửa ra vào, Tiền Từ Hải lại tìm được cảm giác năm đó khi nhìn thấy tiên nữ phi thiên trên bích họa Đôn Hoàng.
Lúc Chu Hải Lệ thấy Ninh Tây đi đến cũng ngây người mất một lúc. Cô quay đầu nhìn ánh mắt của Tiền Từ Hải liền biết Ninh Tây đã được chọn.
Ninh Tây đi vào cửa liền nghe thấy Tiền Từ Hải lên tiếng:
- Không cần diễn thử nữa!
Trong lòng Ninh Tây không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh trên mặt, nhìn về Tiền Từ Hải. Không hiểu bản thân cô biểu hiện kém cỏi đến mức nào mà khiến cho đạo diễn Tiền bỏ luôn cả diễn thử.
Tiền Từ Hải kích động xoa tay:
- Hải Lệ, hôm nay tôi thiếu cô một nhân tình lớn. Lần sau sẽ mời cô một bữa.
Nói xong, hai mắt ông sáng rực nhìn về phía Ninh Tây:
- Cô tên Ninh Tây à? Xuất thân từ đào tạo chính quy hả?
Ninh Tây khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu. Động tác không quá mạnh, đồ trang điểm lại phiêu dật* nên cũng mang theo vài phần tiên khí.
Mấy vị nhân viên chủ sang đều sáng mắt, liếc nhìn nhau tỏ vẻ hài lòng.
- Mời ăn thì không cần đâu. Đến lúc đóng phim nhớ để cho tôi mấy cảnh xinh đẹp là được rồi.
Chu Hải Lệ biết Tiền Từ Hải nhìn trúng Ninh Tây rồi, cô quay đầu cười tủm tỉm, nhìn Ninh Tây và bảo tiếp:
- Đây là nghệ sĩ mới ký ước của Cửu Cát. Mấy ngày gần đây đang diễn vai công chúa Đang Lợi trong đoàn làm phim của lão Từ, rất có linh tính.
Với con mắt của cô, tuy rằng diễn xuất của Ninh Tây còn kém thuần thục so với các tiền bối trong giới nhưng lại tràn đầy linh khí. Chỉ cần Ninh Tây gặp được Bá Nhạc* cẩn thận mài dũa thì chỉ vài năm nữa thôi, nước Hoa của bọn họ lại có một diễn viên tốt của phái thực lực.
Tiền Từ Hải và Chu Hải Lệ đã có giao tình nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Chu Hải Lệ. Ông khẽ gật đầu với Ninh Tây:
- Không xuất thân từ đào tạo chính quy cũng không sao. Có rất nhiều Thiên vương, Thiên hậu trong giới này cũng không phải xuất thân chính quy, nhưng kỹ thuật diễn vẫn tinh xảo, lay động lòng người.
Trương Thanh Vân đứng ở bên cạnh, nghe đạo diễn Tiền nói vậy trong lòng khẽ động. Chuyện Ninh Tây diễn vai Thanh Yên tiên nhân có hy vọng rồi.
- Hôm nay người đại diện của cô cũng đến. Tôi thấy dứt khoát ký hợp đồng luôn đi.
Tiền Từ Hải cũng là người có tính tình, tìm được diễn viên mong muốn trong lòng liền quyết định ký hợp đồng luôn với người đó.
- Ninh Tây, cô có ý kiến gì khác không?
Trong lúc nhất thời Ninh Tây không kịp phản ứng. Cái này có nghĩa là… cô không cần diễn thử cũng xác định được vai diễn luôn rồi?
- Đạo diễn Tiền, chúng tôi không có ý kiến gì cả.
Trương Thanh Vân mở miệng nói:
- Chúng tôi lúc nào cũng có thể ký hợp đồng.
Cơ hội tốt như thế này, bình thường có tốn tiền cũng không mua được, bọn họ làm gì có ý kiến gì khác.
Ký xong hợp đồng và hiệp nghị giữ bí mật, Tiền Từ Hải nói với Ninh Tây:
- Thời gian khởi động máy quay cũng chỉ trong mấy ngày tới. Cô và người đại diện nhớ luôn mở điện thoại. Đến khi bắt đầu quay, phía bên chúng tôi sẽ có người gọi điện thọai cũng như gửi email liên lạc để bảo cô vào đoàn. Sau khi trở về, nhớ suy nghĩ, tìm hiểu một chút về nhân vật. Hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng.
- Cảm ơn đạo diễn Tiền đã cho tôi cơ hội này. Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Ninh Tây hiểu cơ hội này khó có được, khó đến mức dù nói ra chưa chắc đã có người tin. Vì vậy, cô không dám bỏ sót bất kỳ lời nào của đạo diễn Tiền.
Bộ dạng ngoan ngoãn của Ninh Tây cũng hợp mắt mấy vị chủ sang của đoàn làm phim, khiến bọn họ tăng thêm mấy phần hảo cảm với cô. Bản thân bọn họ đều là tiền bối trong vòng, vậy nên với những người mới mà tỏ vẻ cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết thì chắc chắn sẽ không mấy hảo cảm.
Ngược lại, người mới biết điều, không có tính công kích giống như Ninh Tây, sẽ khiến người khác không tự giác mà giảm đi tâm lý đề phòng.
Tiền Từ Hải còn có chuyện phải bàn bạc với những người khác, vì vậy Trương Thanh Vân và Ninh Tây không tiếp tục quấy rầy, biết điều chủ động chào ra về.
Chu Hải Lệ không về cùng bọn họ mà ở lại. Cô đưa Ninh Tây ra tận cửa, cười bảo:
- Hẹn mai gặp!
- Vâng, ngày mai gặp!
Ninh Tây nói cảm ơn Chu Hải Lệ, sau đó đi theo Trương Thanh Vân vào thang máy. Chu Hải Lệ nhìn cửa thang máy đóng lại xong mới quay người đi về bên trong phòng.
Thấy cô về, Tiền Từ Hải cười trêu:
- Coi trọng người mới này như vậy?
Còn tự mình tiễn người ta ra đến cửa.
- Cũng không quá coi trọng.
Chu Hải Lệ cười như không cười liếc nhìn Tiền Từ Hải, sau đó nhỏ giọng nói với ông:
- Chẳng phải chỉ có mình tôi coi trọng cô ấy.
Có những lời mà cô không tiện nói rõ, nhưng dù sao Tiền Từ Hải đã quen biết nhiều năm với cô, có mấy chuyện nên nhắc nhở ông thì tốt hơn.
Tiền Từ Hải hơi sững sờ, rồi lập tức cười bảo:
- Nghệ sĩ có tiền đồ như vậy, có ai không thích cơ chứ. Tôi hiểu rồi!
Chu Hải Lệ cười cười nhìn ông. Hai người không bàn luận chuyện của Ninh Tây nữa, nhưng trong lòng đều tự sáng rõ.
Ra khỏi tòa nhà, Trương Thanh Vân không che giấu sự vui sướng trong lòng nữa. Anh mở cửa xe thay Ninh Tây, giọng điệu có chút kích động:
- Lần này có thể tham gia phim của đạo diễn Tiền, đúng là sự trợ giúp rất lớn đối với sự nghiệp ban đầu của em.
Sau khi bộ phim Lòng đã yêu em thu được thành công lớn, Trương Thanh Vân cũng nhận được không ít lời mời của mấy đoàn làm phim. Nhưng phần lớn đều là mấy bộ phim có kịch bản kém cỏi, làm ẩu, chuối chuối hoặc là mốt số phim thần tượng cùi cùi giá rẻ.
Công ty đã định vị cho Ninh Tây rất cao, không có ý khiến cô lăn lộn cho quen mặt ở mấy đoàn làm phim nhỏ. Có đôi khi, nếu một diễn viên thường xuyên diễn vai trong các bộ phim kịch bản kém cỏi, lặp đi lặp lại hoặc phim giá rẻ liền dễ bị người xem định hình, có muốn nhận các kịch bản tốt, phim đầu tư cao cũng khó khăn.
Cũng chính vì điều đó, để tránh ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này của Ninh Tây, mà lúc chọn kịch bản, Trương Thanh Vân đặc biệt cẩn thận. Bây giờ, Ninh Tây có thể đi vào đoàn làm phim Đàm hải tiên ký thì địa vị của cô vô hình trung sẽ được đề cao, sau này cũng tăng lên tỷ lệ nhận được kịch bản tốt.
Đấy cũng là nguyên nhân mà rất nhiều nghệ sĩ dốc sức liều mạng muốn tiến vào đoàn làm phim lớn, hoặc có đạo diễn nổi tiếng.
Ninh Tây cầm kịch bản trong tay, nhìn cảnh phố phường lướt qua cửa sổ xe, cười nói:
- Đúng thế! Cơ hội này cực kỳ khó có được!
Cô muốn nổi tiếng, muốn tiền tài. Vì vậy, đối với cô, cơ hội này giống như đầu xuân, mưa khi khô hạn vậy.
Xe đang đi vào đường hai chiều bỗng dừng lại. Ninh Tây nhìn đám xe phía trước cũng đang đứng im không đi được liền có chút nhàm chán, lôi điện thoại ra xem tin tức. Xem rồi mới biết trên đường có một đôi người yêu cãi nhau, cuối cùng người nữ lái xe xịn đâm vào đuôi xe của người nam. Người nam bị thương ở xương sườn, giờ đang đợi xe cấp cứu đến.
Trong tin tức, hai người trong cuộc mặc đồ hàng hiệu, nam nằm ở chỗ ngồi của xe, nữ đứng bên cạnh cửa xe. Mặt của hai người đều đánh dấu X, không nhìn rõ khuôn mặt lẫn biểu cảm.
Ninh Tây phóng to ảnh lên, nhìn hai người trong tấm ảnh, cười nhạo một tiếng rồi bỏ di động sang một bên.
Vài phút sau, xe cứu thương Ò e ò e chạy tới, mỗi tội trên đường phố quá nhiều xe dừng lại làm xe cứu thương đi cực kỳ chậm.
Ninh Tây ngồi trong xe, nhìn đèn tín hiệu màu xanh lóe lên trên nóc xe cứu thương, nụ cười nơi khóe miệng có chút lạnh lẽo.
- Đám phú nhị đại này đúng là biết chơi đùa.
Trương Thanh Vân cũng biết được tin tức. Anh đặt tay lên bánh lái, quay người nhìn Ninh Tây:
- Chuyện này có thể cho vào phim truyền hình luôn được đấy.
- Phim cẩu huyết* hả?
Ninh Tây khẽ cười:
- Anh xác định phim truyền hình như vậy sẽ không bị người xem mắng chửi bọn hắn não tàn, ảnh hưởng giao thông hả?
Trương Thanh Vân nhún vai:
- Cái thể loại như Trời lạnh Vương phá* còn có thì cái này tính là gì?
Ninh Tây liếc mắt ghét bỏ:
- Không ngờ anh cũng đi nghiên cứu mấy thể loại phim truyền hình như vậy.
Trương Thanh Vân: …
Chỉ lát sau, giao thông khôi phục bình thường. Xe đi lên một đoạn, Ninh Tây liền thấy một chiếc Maserati thể thao mui trần màu lam nằm ở bên đường, chỗ đuôi xe lõm hẳn vào.
Cô thu lại ánh mắt, cúi đầu sờ chiếc vòng bạc nhỏ trên tay mình.
Trong đoàn làm phim Hán thời vân nguyệt ngoài đạo diễn Từ và Chu Hải Lệ ra thì không ai biết được Ninh Tây đã lấy được vai phụ quan trọng trong Đàm hải tiên ký, bởi vậy quay chụp tiếp đó vẫn thuận lợi vô cùng. Một tháng sau, toàn bộ cảnh quay của cô kết thúc, mấy vị nhân viên chủ sáng và diễn viên chính mời cô ăn một bữa chia tay.
Có phóng viên tương đối linh thông tin tức phát hiện ra đoàn làm phim Hán thời vân nguyệt tổ chức tiệc chia tay cho một vai phụ liền cảm thấy hơi tò mò. Ninh Tây là người nào, có lai lịch gì mà khiến cho nhiều vị tai to mặt lớn nể tình như vậy.
Ngoài mấy cảnh quay trong Lòng đã yêu em thì bây giờ Ninh Tây chưa có bất kỳ tác phẩm khác nào. Nhưng mà một người mới chẳng có chút tiếng tăm nào như vậy lại có thể khiến mấy người trong vòng nể mặt. Nếu như bảo trong đó không có gì ẩn giấu thì dù có đánh chết đám phóng viên vẫn không tin.
Vì vậy ngày hôm sau, trên báo về giới giải trí lên đưa tin các diễn viên lớn tụ tập tổ chức tiệc đóng máy cho người mới của Hán thời vân nguyệt. Tiếc là bây giờ danh tiếng của Ninh Tây có hạn, ngoài một ít người tuổi trẻ hay dùng internet ra thì không có mấy người biết cô là ai. Thế nên tin tức này giống như hòn đá nhỏ ném xuống biển, chẳng gợn lên được chút sóng nào.
Còn bản thân Ninh Tây mấy ngày nay đang cần cù khổ luyện kỹ thuật diễn. Cửu Cát mời người đến dạy cô theo hình thức một chọi một, hận không thể để cho kỹ thuật diễn của Ninh Tây kinh diễm tứ tòa, chinh phục thế giới.
Từ sau khi cô lấy được nhân vật Thanh Yên tiên nhân trong Đàm hải tiên ký, công ty liền sắp cho cô xe và tài xế riêng để cô đi lại. Với tư cách là một trong số ít những nữ nghệ sĩ của Cửu Cát, mức độ đãi ngộ của cô đã đuổi kịp và vượt qua không ít nam nghệ sĩ trong công ty.
Có thể thấy được câu vật hiếm thì quý cũng có đạo lý ra phết.
Sau mấy giờ tập diễn cảnh khóc, đi ra khỏi phòng tập, Ninh Tây cảm thấy mắt mình đau rát. Ra khỏi cửa chính của công ty, cô đeo kính râm lên, tránh cho người đi đường hiểu lầm cô gặp chuyện gì oan khuất.
Lúc ô tô đi qua một tiệm vịt quay, cô nhịn không được, cảm thấy thèm vịt nướng.
- Chú ơi, dừng xe! Cháu xuống mua mấy thứ.
Tuân theo đúng nguyên tắc cái gì cũng có thể ủy khuất nhưng không thể ủy khuất dạ dày của mình, Ninh Tây cuối cùng cũng khuất phục trước tâm hồn ăn uống của bản thân.
Thịt vịt quay thơm nức mũi trong tay nhân viên cửa hàng nhanh chóng được chặt thành miếng. Mỗi một miếng thịt, mỗi một mảnh da mỏng chín vàng đều tản ra sức hấp dẫn không thể chống lại. Ninh Tây không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Cầm theo túi thịt vịt được gói kỹ, Ninh Tây thấy tâm tình rất tốt, xoay người. Sau đó, cô cảm thấy mình đụng trúng người khác, kính cũng rơi xuống trên mặt đất, gọng kính và mắt kính coi như sinh tử biệt ly. (^_^ đọc câu này thấy tả rất vui nhộn nên giữ nguyên)
- Rất xin lỗi! Cô không sao chứ?
Trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói êm tai lại hơi quen quen.