"Được, xong rồi! Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta có việc gấp phải đi xử lý trước! Hẹn gặp lại! Bai ~" Chờ Giang Vân Triêu viết giấy nợ xong, Miêu Nguyệt lập tức cất đi, cười mỉm chào hỏi anh rồi xoay người chạy đi.
Không phải cô không thông cảm hay không có trách nhiệm mà bỏ mặc người bị thương, nguyên nhân chính là do tình trạng của anh không nghiêm trọng, còn có y tá trực đang theo dõi, gia đình anh sẽ sớm đến đón nên cô ở lại đây hay không cũng không quan trọng.
Nói ích kỷ một chút, cô và anh không thân thiết, làm được đến trình độ này đã coi như nhân từ nghĩa tận, đương nhiên, nếu không phải cô sốt ruột đi lấy tiền trong thẻ ra, cô nhất định sẽ ở lại bệnh viện đợi đến khi người nhà anh đến đón anh rồi rời đi, nhưng sự tình có nặng nhẹ, nếu như cô không sớm đi rút tiền, ngộ nhỡ hai vợ chồng Thích Hữu Minh lại làm ra cái gì, vậy cuộc sống sau này của cô sẽ vô cùng gian nan.
"..." Giang Vân Triêu nhìn bóng dáng biến mất ngoài cửa có chút trợn tròn mắt, cô cứ như vậy bỏ anh đi?
Bất quá rất nhanh khôi phục bình tĩnh, người ta đưa anh đến bệnh viện, tiền thuốc men không nói, sau khi biết anh không có tiền cũng không làm gì?
Còn chủ động đề nghị bảo anh viết giấy nợ, đối với anh có thể nói là rất tốt, anh không thể yêu cầu người ta nhiều hơn nữa.
Nghĩ đến cô gái xinh đẹp cứu mình này lại là học sinh trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, trong mắt Giang Vân Triêu hiện lên một tia sáng khác thường, bỗng nhiên có chút mong chờ ngày khai giảng.
"Hắt xì!" Miêu Nguyệt từ bệnh viện đi ra, liền nhịn không được hắt hơi một cái, xoa mũi quay đầu lại nhìn, thu hồi ánh mắt đi về phía trước chờ xe.
Thị trấn Trường Kiều không có xe buýt, muốn đi huyện chỉ có thể đi taxi, mỗi ngày hai chuyến, sáu bảy giờ sáng một chuyến, ba bốn giờ chiều một chuyến, bỏ lỡ cũng chỉ có thể chờ ngày hôm sau.
Trường cấp ba Miêu Nguyệt, không, phải nói là nguyên chủ học ở thị trấn Tân Đông, cách thị trấn Trường Kiều mấy chục dặm, suốt ba năm cấp 2, cô ấy chưa từng đi taxi một lần để tiết kiệm tiền, hơn nữa cô ấy về nhà hàng tuần chỉ là đi bộ.
Nếu không phải thị trấn Trường Kiều cách huyện quá xa, cô lại vội có việc, Miêu Nguyệt cũng sẽ không ngồi xe, dù sao tiền mặt trong tay cô hiện tại thật sự ít đến đáng thương, tuy rằng ở trước mặt Giang Vân Triêu cô ngay cả bánh bao năm đồng cũng không mua nổi, nhưng cũng chỉ còn lại 20 tệ lẻ, mà từ thị trấnTrường Kiều ngồi xe đến huyện tới 17 tệ, số tiền còn lại ở trên huyện ngay cả bát mì cũng không mua nổi.
"Ai! Nên ăn một chút gì đó thôi!" Miêu Nguyệt xoa bụng ùng ục, vừa lúc taxi tới, cô vội vàng vẫy tay.
Đợi đến khi đến huyện thì đã là chuyện hơn một giờ sau, Miêu Nguyêt lúc nay đã đói đến mức không còn cảm thấy đói bụng, vì vậy cô vừa xuống xe liền đi thẳng đến ngân hàng duy nhất trong huyện, đến ngân hàng mới nhớ tới nếu cô muốn rút tiền thì phải có chứng minh thư hộ chủ, hơn nữa bây giờ cô tuổi này, không có người lớn đi cùng, ngân hàng chưa chắc sẽ rút tiền cho cô.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đến máy ATM lấy ra hai vạn, còn lại chờ đến thành phố rồi nghĩ biện pháp.
Hiện tại cô chỉ hy vọng hai vợ chồng Thích Hữu Minh không tác quái nữa.
"OAAA ~ cảm giác ăn no thật tốt!"
Từ quán mì đi ra, Miêu Nguyệt thoải mái thở dài một tiếng, vác ba lô mới mua lên vai, cất chân đi về phía bến xe cách đó không xa, chuẩn bị mua vé đi, ai ngờ vừa đứng bên quầy bán vé chuẩn bị mua vé, đột nhiên đùi bị ôm lấy, quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc quần lửng, mặt mày trắng trẻo ôm chân cô liên tục ôm về phía trước người cô, miệng thì gào lên, "Chị xinh đẹp cứu mạng!"