Lâm Tự Ngôn vẫn duy trì một dáng vẻ thân thiết, bộ dáng khi cười của anh được truyền thông đánh giá ấm áp lóa mắt. Ôn Oanh nhìn anh tươi cười, cô thật sự chịu không nổi loại tươi cười thân thiết này. Chỉ có thể nghẹn ngào nói “Đừng đăng Weibo, tôi không muốn bị bới ra lịch sử đen tối.”
Lâm Tự Ngôn gật gật đầu, cảm thấy thỏa mãn đi chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Ôn Oanh cảm thấy kỳ quái, cô cảm thấy hiện tại Lâm Tự Ngôn không giống lúc mới quen biết nữa.
Hai người bởi vì phải đối diễn, cho nên đều cố gắng một lần là qua. Hôm nay tiến triển thuận lợi ngoài sức mong đợi, vốn dĩ hôm nay phải diễn nguyên ngày nhưng chỉ cần qua bữa trưa một chút đã quay xong, đạo diễn tâm tình vô cùng tốt, vỗ một tràng pháo tay to liền cho diễn viên chính nghỉ “Mọi người đi nghỉ ngơi đi, suất diễn buổi tối chờ trời tối lại tính, tổ đạo cụ cùng tôi đi bố trí bối cảnh buổi tối hôm nay.”.
Đạo cụ tổ kêu rên, bọn họ làm hậu cần không có phúc lợi a không khai ân a.
Hoành Điếm thực sự là một nơi rất quen thuộc, cho nên nhóm diễn viên cũng không dự định đi dạo phố, cùng nhau ngồi xe về khách sạn ngủ một giấc thật ngon, chuẩn bị tinh lực thật tốt cho cảnh diễn buổi tối.
Cảnh diễn buổi tối là ở trong hoàng cung, ngay dịp yến tiệc trung thu, cho nên hầu hết các diễn viên đều sẽ tụ lại một chỗ, Ôn Oanh quay lâu như vậy rồi, còn chưa diễn cùng Ngôn Nhan Chi và Càn Dư trong lòng không khỏi có chút hưng phấn.
Đang lên xe về khách sạn lại bị phóng viên tinh mắt phát hiện, phóng viên kia vốn dĩ đi thăm ban đoàn phim khác vừa trùng hợp bắt gặp, hơn nữa các diễn viên chính đều ở đây liền quyết định lập tức phỏng vấn.
Ngôn Nhan Chi mới vừa quay hai cảnh đánh nhau, mệt đến không muốn động đậy, từ trước đến nay cô ấy cũng không thích những cái phỏng vấn bất ngờ không báo trước, sau khi lễ phép từ chối liền đi mất.
Cô ấy đã lấy được hai giải ảnh hậu, gần đây đang có dư án Hollywood vươn cành ô liu với cô, làm giá một chút cũng không phải chuyện gì đáng trách. Chỉ có Ôn Oanh và Lục Nhã đáng thương phải căng da đầu nhận phỏng vấn.
Tứ đại mỹ nam cổ trang cũng nể tình, cũng không từ chối.
“Quay chụp cũng đã hai ngày, bạn có cảm nhận như thế nào?” Phóng viên đem microphone hướng về Ôn Oanh.
Ôn Oanh cười nói “Quay phim cổ trang chỉ có một chữ "nặng" ”.
Nghe vậy mọi người đều nở nụ cười.
“ Nhưng mà tôi vẫn rất tốt, mặc vào vẫn rất đẹp có tiên khí, mấy diễn viên khác thì có khó xử một chút.” Ôn Oanh còn nói thêm “Cho nên tôi cảm thấy nhà ạo hình đối với tôi khá tốt.”
Lục Nhã ở bên cạnh xen mồm nói “Về sau em mặc quần áo sẽ rất nặng, em đừng có mà đắc ý ”.
Cô không cam lòng yếu thế đáp trả nói “Thì cũng là lúc sau, các người từ đầu đến cuối đều nặng”.
“Cổ trang tứ mĩ đều tề tụ chung một đoàn phim, làm nữ chính của hai người trong đó có phải em nên nói gì đó với khán giả không?”.
Ôn Oanh khụ khụ, biểu tình nghiêm túc lại nói “ Lúc xem phim mọi người đem chính mình tưởng tượng thành nhân vật trong phim, như vậy phúc lợi này là của mọi người rồi.”
Lại nói bảy bảy tám tám một đống lời vô nghĩa, phỏng vấn rốt cuộc cũng kết thúc. Sau khi lên xe Lục Nhã hỏi Ôn Oanh, “Em nói tưởng tượng mình là nhân vật rất thú vị, trước kia em xem phim rất nhiều đúng không?”.
Ôn Oanh tự hào nói “Nhớ năm đó em xem phim ngôn tình có thể nói là thiên hạ vô địch, chỉ có em không muốn xem chứ không có chưa từng thấy qua".
Chuyện này Ôn Oanh thật sự không khoác lác, bắt đầu sơ trung đã xem ngôn tình, nhiều năm như vậy thể loại ngôn tình nào trên cơ bản đều có thấy qua, đối với nữ sinh thích tưởng tượng cô cũng có thể hiểu được".
“Trên cơ bản là nam chính nói ra lời thoại nào thì em có thể đoán ra suy nghĩ hành động tiếp theo”.
Lục Nhã kinh ngạc nói“ Trâu bò như vậy hả?”.
“Không tin chị nói đại một câu”
Trái lo phải nghĩ, ngày thường Lục Nhã đều là chạy đua với thời gian, sau đó lịch trình nhiều khiến cô nàng cũng trở nên vô tâm vô phế, muốn nói gì đó cô ấy thật sự không biết gì nhiều còn là lời thoại của nam chính, cô nàng cũng không nhớ rõ.
.l
“Em là người phụ nữ của tôi”.
“Ý này chính là nói chị là của một mình hắn, đừng mơ tưởng đến những người đàn ông khác”.
“Em rốt cuộc còn muốn thế nào?”.
“Ý này chính là nói anh đến ruột gan của mình cũng móc ra cho em, em còn không hiểu tâm tư của anh sao”.
“Em lặp lại lần nữa.”
“Ý này chính là nói em lại lải nhải nữa anh sẽ trực tiếp đem em kéo lên giường giải quyết vấn đề”.
“Anh muốn nói cho toàn thế giới biết, cái ao cá này, đã bị em nhận thầu”.
“Câu này kiểu ông đây chính là có tiền, tùy hứng em muốn cái gì ông đây đều mua cho em, ai kêu ông đây thích em hả?”.
“Đi lên, tự mình động.”.
“Ông đây chính là thích em làm cái kia nhưng lại ngại không dám nói”.
Lục Nhã bội phục toàn phần, vỗ tay bạch bạch.
Ôn Oanh vô cùng đắc ý, đến cái đuôi cũng muốn vển lên trời.
Bốn người đàn ông phía sau vô cùng bái phục. Bọn họ làm đàn ông hai mươi ba mươi năm còn không hiểu đàn ông bằng một người phụ nữ, cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Bọn họ có thể thề, những câu thoại này bọn họ chưa từng nói qua.
“Không lâu nữa những diễn viên khác cũng sẽ vào đoàn.” Lục Nhã tùy ý nói “Lần này cũng thật hoành tráng, những vai diễn lớn tuổi hầu như đều do diễn viên gạo cội thủ vai. Lưu đạo lần đầu tiên quay phim cổ trang chắc là muốn đem bộ phim này đại bạo.”
“Bộ phim cổ trang này không phải phim ngôn tình bình thường, đi theo hướng lịch sử lại có nhân tố cung đấu, độ phổ biến rộng lớn không bạo mới là lạ đó.” Lâm Tự Ngôn lúc nhận đươc kịch bản đã cẩn thận phân tích qua, hai năm gần đây anh không nhận phim cổ trang, ở bên ngoài mọi người đều mong anh đóng phim cổ trang, đây cũng coi như bộ phim truyền hình anh trở lại.
Mọi người đều biết, nếu bộ phim truyền hình này đại bạo Ôn Oanh chính là người thắng lớn nhất, cô đóng vai truyền kỳ đặc sắc Tô Nhược Chiêu, người từng có quan hệ với nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, xem từ phương diện nào đều gây chú ý nhất.
Ôn Oanh cũng không phải không nghĩ tới việc dựa vào bộ phim này tạo cho mình một vai diễn làm mọi người đều say mê.
Cô đã đóng nhiều vai phản diện, mặc dù lúc thoát vai cô có tốt bao nhiêu phần lớn mọi người đều không thấy, họ đều nghĩ cô là một người phụ nữ làm người khác tức đến sôi máu, đem vai diễn áp lên người thật cho dù bây giờ cô đạt được thành tựu nhưng người khác cũng không thể thấy được, đây là sự hiểu lầm lớn khiến mọi người không nhìn nhận cô.
Đạo diễn Vạn lúc trước cũng mời cô diễn vai khách mời, cô ban đầu tưởng đây là lời nói đùa, không nghĩ tới đạo diễn Vạn thật sự gửi kịch bản vai diễn đến, cô xem xong vai diễn đã bàn bạc với Vương Đan Hiểu, đây là một vai diễn tốt khó có được tuy chỉ là khách mời nhưng lại được hậu kỳ tuyên truyền tin tức đều sẽ nói đến việc cô đều xuất hiện ở hai bộ phim cùng lúc chưa chắc đã không tốt.
Vì thế liền tạm thời đồng ý.
Buổi diễn đêm rất nhanh đã đến.
Tổ đạo cụ tăng ca quả thật rất hiệu quả, cảnh tượng lúc này là đèn đỏ hoa chúc giăng khắp nơi trên bầu trời của hoàng cung uy nghiêm, mọi nơi đều là không khí tết, đèn lồng lụa đỏ, ánh trăng trong veo, ánh trăng sáng hòa với ánh nến ngả vàng, tạo nên vẻ yên tĩnh tốt đẹp.
Tiệc trung thu, hoàng đế tổ chức một bữa đại tiệc một là vì chúc mừng Vương gia Vũ Văn Hi hồi triều sau nhiều năm lưu lạc, hai là hoan nghê sứ thần Bắc Tề đến.
Đế hậu hai người ngồi phía đầu buổi tiệc, tiếp nhận quỳ lạy của triều thần. Tô Nhược Chiêu ngồi vị trí cách rất xa nhìn hai người Đế hậu kiêm điệp tình thâm, cầm sắt hài hòa, chẳng qua điều là biểu hiện giả dối nhưng vẫn đau lòng, trong mắt ngấn lệ.
Nếu đổi lại là lúc trước, cô có khả năng không giữ lại bình tĩnh như vậy nhưng từ ngày cùng hắn tranh cãi, tâm tư của mình đã rõ như ban ngày, mình nếu không có thân phận phụ tá sao lại có thể thản nhiên ra vào tẩm cung hắn, trên đời này có thể cùng hắn trải qua buồn vui, cùng hưởng giang sơn chỉ có thể là Hoàng Hậu.
Bản thân mình lại có thân phận gì.
Ôn Oanh cầm kịch bản, cảm thấy cảnh này cũng quá ngược rồi nếu đã viết thành như vậy không chừng khán giả sẽ khóc chết mất. Buổi tối hôm nay quay tổng cộng ba cảnh, lần lượt là cảnh tiệc trung thu, công chúa hiến vũ, sứ thần tiếp gián. Trừ cảnh đi lên sân khấu, phía sau cô còn có cảnh gảy đàn cổ, một cảnh yêu cầu cô lưỡi xán liên hoa*, cảnh nào cũng rất mệt.
* Tiếng Trung là: 舌灿莲花. Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều. Truyện kể rằng Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu sau, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào thấy lòng thư thái, vui sướng. Người đời sau dùng cụm từ “thiệt xán liên hoa” hay “lưỡi sáng hoa sen” để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen.
Phía trước đều là cảnh của diễn viên quần chúng cùng những vai phụ nhỏ. Bởi vì đây là cảnh quy mô lớn, đạo diễn Lưu tỉ mỉ xoi mói từ thái độ vẫn luôn hô một lần cắt một lần nữa, vẫn không thu được hiệu quả mong muốn, Lục Nhã ngồi phía trên cùng Nghiêm Lạc An đã có chút không yên, ngai vàng nhìn thì quý giá đẹp đẽ hoa mỹ nhưng lại rất cứng vì theo đuổi sự hoàn mỹ đạo diễn không cho phép sử dụng đệm lót, mấy diễn viên khác cũng rất buồn cười ở dưới vui sướng khi người gặp họa.
Nghiêm Lạc An nhìn Lâm Tự Ngôn ở dưới cười đến thiên thành, trong lòng âm thầm cắn răng, đợi lát nữa vào diễn rồi sẽ ngược chết anh!.
Sau một lúc rốt cục cũng quay xong cảnh này, kế tiếp là cảnh công chúa hiến vũ.
Ngôn Nhan Chi đóng vai công chúa Bắc Tề Cao Như Nguyệt lần này theo sứ thần đi đến Bắc Chu, mang theo chính mình tư tâm nàng ái mộ Vũ Văn Hi, lần này xin huynh trưởng Cao Thanh đi đến Bắc Chu muốn đem chính mình làm lễ vật cầu hoàng đế Bắc Chu tứ hôn gả cho Vũ Văn Hi làm Vương Phi.
Đường đường là công chúa Bắc Tề lại ở yến hội trung thu ở Bắc Chu hiến vũ, tâm tư muốn qua lại của Bắc Tề đối với Bắc Chu đã hiệm rõ, tâm tình Vũ Văn Duyên rất tốt, tươi cười đáp ứng thỉnh cầu của Cao Như Nguyệt.
Đúng lúc này Vũ Văn Hi ra tiếng nói, “Thần nghe nói phụ tá bên cạnh bệ hạ, Tô cô nương cầm kỹ xuất sắc, từng bái cầm sư vang danh tứ hải làm môn đệ, bây giờ cũng vừa lúc, sao không vì công chúa đệm một khúc nhạc thể hiện thành ý của Bắc Chu ta”.
Vũ Văn Hi lấy chính mình làm bình phong? Quý nữ Bắc Chu muốn quang minh chính đại ở trước mặt nhiều người như vậy phô diễn tài nghệ, khó tránh khỏi bị so sánh với những kỹ nghệ bôi nhọ thân phận, nhưng Tô gia đã sớm bị Tiên đế xóa sổ, chỉ còn lại một mình nàng dựa vào quan hệ với Vũ Văn Duyên giữ lại được tính mạng.
Đã muốn Cao Như Nguyệt lại muốn nàng cũng nhục nhã sao?
Tô Nhược Chiêu nghe tên đứng lên “Nếu Vương gia đã để mắt đến ta, ta làm sao có thể cự tuyệt được.”
Sau đó liền lấy ra đàn của mình, hỏi Cao Như Nguyệt “Công chúa muốn múa khúc nào?”.
Cao Như Nguyệt sắc mặt không đẹp, khẩu khí lạnh lùng nói “Thủy tụ vũ”.
“Vậy ta sẽ tấu ngay”.
Nàng khí định thần nhàn ngồi xuống, đôi tay khẽ chạm dây đàn, thấy Cao Như Nguyệt đã chuẩn bị xong, đè lại dây đàn, nhẹ nhàng bắt đầu tiếng đàn cũng theo đó dần dần phát ra.
Băng luân khởi hành, yên tĩnh sao thưa, hàm chứa sương linh chí thiên vân, giai tín bình phàm tế nị, dẫu công chính bình cảm, tự hồ tại vạn lai tĩnh thu tịch, đình tín bộ nhàn, một khúc " lương tiêu dẫn", thanh phong nhập huyền, tuyệt đi huyên náo, đàn cầm u u, lệnh nhân thần hướng.*
*Khúc 《 Lương Tiêu Dẫn》- Cố Cầm
Tô Nhược Chiêu một thân lam y, như minh châu trên đời, đôi mắt chứa lưu quang, tạo thành khí chất thanh nhã. Cao Như Nguyệt nương theo làn điệu phất tay áo múa thủy tụ, eo thon di chuyển theo làn váy, tựa như chú bướm nhẹ nhàng uyển chuyển bay lượn, lại tựa như chiếc lá đong đưa theo gió, như câu thơ 《 Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian 》*
*: Thủy điệu ca đầu - Tô Thức ( Tô Đông Pha) bản dịch trên mình trích dẫn tại fb Yêu thơ.
Tiếng đàn nhẹ như gió, ánh trăng mỏng như tơ.
Tựa như giây phút ban đầu.
Đạo diễn Lưu nhịn cười đến mức lợi hại, nhân viên đoàn phim che miệng sợ chính mình không cẩn thận phát ra tiếng cười.
Móa nó sắp không nổi rồi! Cười ra là xong đời! Cười ra chính là mất mặt trước toàn thể diễn viên! Không thể cười! Mười bảy ngàn câu đmm chạy trong đầu! Trên mặt vẫn duy trì như cũ, diễn viên chuyên nghiệp đúng là có khác.
Nhìn xem gương mặt thưởng thức của mấy vị ảnh đế, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ôn Oanh, vẫn là Ngôn Nhan Chi lợi hại chuyên tâm vào chính mình không để ý tới mọi chuyện bên ngoài.
“Cắt”.
Tiếng của đạo diễn vang lên, đem tất cả mọi người từ cửa tử kéo về.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”.
Mọi người như được giải phóng cùng nhau bật cười.
Ôn Oanh vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thì hình tượng Mary Sue sụp đổ trên sa mạc, cô hiện tại coi như mình đã chết. Đã chết. Vẫn là đã chết tốt hơn.
#Đường Mật
Xin lỗi để mọi người chờ lâu, mình sẽ thật chăm chỉ 💪💪💪
Đoạn dịch của Lương Tiêu Dẫn ko đúng hoàn toàn, có sai sót xin mọi người bỏ qua, đoạn này chỉ là một đoạn tấu đàn không có lời nên mình chỉ có thể dịch sao cho nó vừa giữ nghĩa vừa có lời nhạc theo hướng cổ điển.