Lâm Tự Ngôn lại phân phó trợ lý chạy đến nhà Nghiêm Lạc An, điều chỉnh cảm xúc lại một chút mới nói: “Cậu ở sảnh khách sạn thì đã tỉnh đúng không?”
Người bị hỏi có chút chột dạ chớp chớp mắt, sau đó mới thừa nhận nói: “Ừm.”
“Lời Ôn Oanh nói cậu cũng nghe rồi?”
“…… Ừm.” Anh gật đầu “Không nghĩ tới mị lực của ông đây lớn như vậy.”
Lâm Tự Ngôn sắp bị độ tự luyến này thuyết phục: “Cậu tính toán làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Nghiêm Lạc An hơi lóe, nhấp nhấp môi: “Làm bộ không biết đi, về sau lúc cần thiết thì tận lực tránh, cô ấy nếu không nói rõ, tôi cũng không thể ra mặt cự tuyệt.”
Lâm Tự Ngôn gật gật đầu, nghĩ thầm đây cũng là biện pháp tốt nhất, bọn họ làm nghệ sĩ không có không gian cá nhân, các phương diện đều phải khống chế tốt mới được.
“Ừm, cậu cất chứa bộ ngọc hòa điền kia nếu không thì đưa cho tôi đi?”
Nhìn Lâm Tự Ngôn không chút để ý xảo trá, Nghiêm Lạc An cắn răng giãy giụa nói: “Cậu không tàn nhẫn đến mức như vậy chứ, cậu bắt tui xả túi tiền mới chịu chứ gì?”
“Yêu thầm nhân gia như vậy nhiều năm, ngươi cũng không nghĩ bị người ta biết chính mình trêu chọc một cái vãn bối đi?” Lâm bài tựa ưu nhã dùng ngón tay gõ thùng xe nội bái phóng nước hoa bình, “Ngươi hẳn là sẽ không quên mấy năm trước chính mình gieo tới quả đắng.”
Âm hiểm, quá mẹ nó âm hiểm.
Bộ trà cụ làm từ ngọc hòa điền là ba tác phẩm gần đây anh đắc ý nhất đó, không thể tặng cho người khác a, cậu ta quá là âm hiểm!
Nhìn Nghiêm Lạc An không nói một lời, Lâm Tự Ngôn biết anh ta đang cam chịu.
Xe chạy đến biệt thự của Nghiêm Lạc An, Lâm Tự Ngôn không chút do dự đem anh đuổi xuống xe, xe lập tức liền chạy đi, chỉ còn lại Nghiêm Lạc An ở trong gió đưa đẩy, trong lòng yên lặng rơi lệ.
Trợ lý nhìn vẻ mặt nghệ sĩ nhà mình vô cùng nhàn nhã dùng tay chống đầu thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, tim treo lên vừa mới buông xuống, liền nghe thấy Lâm Tự Ngôn bình tĩnh nói: “Cậu cái gì cũng chưa nghe thấy đúng không.”
Tiểu trợ lý Tôn Mịch vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết Ôn Oanh yêu thầm Nghiêm Lạc An, cũng không biết Nghiêm Lạc An yêu thầm ai, càng không biết cậu dùng cái lý do này mà xảo trá lừa Nghiêm Lạc An một bộ trà cụ!” Nói xong còn gật gật đầu, tán thưởng điểm cơ trí của chính mình.
“……”
Tôn Mịch nhìn không nói lời nào, cho rằng đã ứng phó qua cửa được rồi, trong lòng tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày mai nói với Tiểu Ngô, kêu cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi một tuần.” Lâm Tự Ngôn từ từ nói, “Một tuần kế tiếp, hành trình của tôi cậu toàn quyền phụ trách.”
“……”
Người ngốc không thể trách trời, chỉ có thể tự trách mình đầu úng nước.
Nghi thức khởi động máy nghi thức rất nhanh được cử hành ở Hoành Điếm. Đạo diễn vì đạt tới hiệu quả tuyên truyền cố tình mời truyền thông đến quay chụp, còn gọi những người liên quan đều mặc phục trang vào. Lần này đầu tư rất lớn, Bởi vì giữ nguyên chính xác lịch sử, nên trang phục đều liên quan đến nhân vật lịch sử, xa hoa nhưng lại không tục tằng, so với làm ẩu tả những đồ trang sức lấp lanh muốn mù mắt thì lại thuận mắt hơn nhiều.
Ôn Oanh là nữ chính, cô mặc bộ trang phục có cảnh quay trong phim nhiều nhất, là một bộ váy màu vàng nhạt, áo khoác lụa mỏng một màu trắng tinh, đem dáng người duyên dáng đều tôn ra bên bên ngoài. Trên đầu cắm nghiêng một cây trâm ngọc bích lả lướt, chuỗi hạt tua rua tinh xảo. Eo như cành liễu, vai như tước thành, xảo tiếu thiến hề*, thật sự là một một mỹ nhân cổ đại điển hình.
ảo tuyến thiến hề*: cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Bất quá Ôn Oanh cao hứng không phải chỉ vì vậy, mà là bởi vì vai diễn của cô không giống những người khác, cô là hậu duệ quý tộc, lại là triều thần, mặc trang phục đều tương đối ngắn gọn, nhưng bởi vì nhân vật Tô Nhược Chiêu này có khí chất không cốc u lan, cho nên trang phục cô mặc đại đa số đều có vẻ mang tiên khí, chỉ có lúc gả cho Vũ Văn Hi, phục sức mới cồng kềnh thêm.
Cô thấy bốn người nam ăn mặc quần áo hoa lệ, đặc biệt là Nghiêm Lạc An cùng Kiều Văn Dịch, trên đầu mũ miện đều sắp đem đè gãy cổ. Ngôn Nhan Chi và Lục Nhã cũng không thoát khỏi, các nàng một người là công chúa, một người là Hoàng Hậu, chỉ tính trâm trên đầu cũng không biết là mấy cân, Ôn Oanh vui sướng khi người gặp họa cười cười, bị Lâm Tự Ngôn đứng ở bên cạnh phát hiện, nhướng mày hỏi cô: “Cô đang cười cái gì?”
Ôn Oanh buổi tối ngày đó tuy rằng có chút say, nhưng xảy ra cái gì vẫn nhớ rõ ràng, nếu việc mình yêu thầm Nghiêm Lạc An đều đã biết, trong lòng tự nhiên cũng thân thiết với anh hơn vài phần: “May mắn chính mình hai bàn tay trắng, không vì vàng bạc châu báu mà khổ sở.” Nói xong còn bày ra một bộ dáng thanh cao, ít khi nói cười nhìn anh.
Lâm Tự Ngôn buồn cười, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, vài người ra để truyền thông chụp ảnh, bày mấy tư thế tương đối cảm thấy ngại, rồi bị đạo diễn kêu đi qua dâng hương, bái thần minh, đạo diễn lại nói một chút những điều quan trọng, nghi thức khởi động máy cũng thuận lợi hạ màn.
Lưu đạo diễn là có tiếng hiệu suất cao, ông cũng không đánh Thái Cực, tống cổ đem truyền thông tiễn đi, lập tức liền bắt đầu quay cảnh đầu tiên.
Cảnh đầu tiên còn chưa đến phiên Ôn Oanh lên sân khấu, là cảnh đối thoại giữa sứ thần Bắc Tề và hoàng đế Bắc Chu, thương lượng việc đem con tin Bắc Chu gửi nhiều năm làVũ Văn hi đưa về, mọi người đều vây quanh xem hai nam nghệ sĩ biểu diễn. Nghiêm Lạc An đã lấy qua hai lần ảnh đế vinh quang, xung quanh không khí vô cùng nghiêm túc, người còn lại là Càn Dư tuy rằng không có sự tinh quang rạng rỡ giống anh ấy, nhưng cũng là một người đóng phim điện ảnh chất lượng, đi thảm đỏ nước ngoài chưa từng vắng mặt, hai người anh một lời tôi một câu đấu khẩu, đem hứng thú người xem dâng cao.
Ôn Oanh không có gì hứng thú, ở một bên học kịch bản, Lâm Tự Ngôn ngồi bên cạnh cô nhàn nhã chơi điện thoại, từ lần trước lĩnh hội được sự cường đại của Weibo, Lâm Tự Ngôn ngoài miệng nói không thể chơi nhiều nhưng ngón tay lại luôn không nghe theo, các fan nhìn thần tượng nhà mình đăng Weibo càng ngày càng nhiều, không khí hăng hái cũng càng ngày càng cao.
Ôn Oanh ở một bên an tĩnh xem kịch bản, Lâm Tự Ngôn hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, nhìn cô đem mặt mày cuối xuống, nhã nhặn lịch sự bình yên ngồi ở một bên, sợi tóc dán vào gương mặt trắng nõn của cô, ngẫu nhiên bị gió nhẹ của thu sớm thổi bay lên ở không trung, môi phấn hồng thỉnh thoảng động động nhẩm lời thoại, không hề nghĩ đến cô gái này lúc an tĩnh thật sự xinh đẹp.
Nghĩ vậy anh liền theo bản năng cầm điện thoại đối với cô chụp một tấm, tiếng điện thoại răng rắc gây chú ý với Ôn Oanh, thấy Lâm Tự Ngôn cầm điện thoại đối diện với cô, trong lòng hiểu rõ chính mình bị chụp lén.
Ôn Oanh cũng không ra tiếng, chờ Lâm Tự Ngôn giải thích.
Lâm Tự Ngôn thoải mái hào phóng đem ảnh chụp cho cô xem, quang minh lỗi lạc mà nói: “Nhìn bộ dáng cô đọc kịch bản khá xinh đẹp, chụp lại giúp cô đăng Weibo.”
Vốn chỉ là lấy cớ, Lâm Tự Ngôn cũng theo bản năng hoạt động, không nghĩ tới Ôn Oanh hoàn toàn tin, liên tục gật đầu nói: “Được a, nhớ rõ giúp tôi bật filter làm đẹp, thật tiện lợi cho tôi, nội dung hay một chút, nói tôi rất nghiêm túc cái gì gì đó.” Lâm Tự Ngôn nguyện ý giúp cô tuyên truyền, cô đương nhiên cao hứng.
Lâm Tự Ngôn gật gật đầu đáp ứng, đăng thì đăng, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Filter làm đẹp là cái gì?”
Đối phương nhìn anh giống như nhìn quái vật, anh cảm thấy kỳ quái, vấn đề này có cái gì không ổn sao?
“Có thể đem điện thoại của anh cho tôi xem không?”
Lâm Tự Ngôn thoải mái hào phóng cho cô xem.
Cô cầm điện thoại của anh, nhìn trên phần mềm, trừ bỏ những ứng dụng mạng xã hội ngày thường ắt không thể thiếu và một ít phần mềm hệ thống phần, mấy phần mềm khác cơ hồ là không có. Lâm Tự Ngôn cũng khá thân quen, hẳn là không ngại việc cô tự chủ trương cài vài cái phần mềm đi……
“Tôi giúp anh cài phần mềm làm đẹp được không, anh có dung lượng chứ?” cô hỏi.
Quả nhiên, Lâm Tự Ngôn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng cười đáp ứng.
Ôn Oanh giúp anh tải một phần mềm làm đẹp hạ, sau đó đem ảnh chụp chính mình trước tiên là cà da, làm trắng, sau đó đem đôi mắt phóng to một chút, cằm thu nhỏ lại một chút, thêm một ít hiệu ứng blingbling, đưa lại Lâm Tự Ngoin: “Liền đăng tấm này đi.”
Lâm Tự Ngôn nhìn ảnh chụp của Ôn Oanh, không ngăn được hai vạch hắc tuyến: “Cái phần mềm này còn rất lợi hại.”
“Ai nha này còn tính là giống nhau đó.” Ôn Oanh chớp chớp mắt, lại đem điện thoại của mình đưa tới, cho anh xem phần mềm: “Anh xem cái này, người bình thường đều thích dùng cái loại công cụ làm đẹp này.”
“……”
“Anh xem cái này phần mềm, nó có thể tự động làm đẹp.”
“……”
“Anh xem cái này, nó có thể làm gif động, còn có thể thêm hiệu ứng.”
“……”
Thật là cảm thấy thế giới quan của mình có chút sụp đổ.
Ôn Oanh ý thức được chính mình nói có chút nhiều, sau khi phản ứng lại thì cũng có chút ngượng ngùng cười cười, chuyện cô thích tự sướng không chỉ có vài người biết, phần lớn người biết đều cười nói cô tự luyến, hiện giờ gặp được một đối tượng ở phương diện này cái gì cũng không biết, cô như máy hát được bật mở muốn dừng cũng không được.
Lâm Tự Ngôn không để ý lắm, vẫn ôn hòa cười cười.
Nhìn anh không để ý, Ôn Oanh không nhịn được đối với anh tăng vài phần hảo cảm.
Sau đó Ôn Oanh phải đi quay phim, Lâm Tự Ngôn uống đồ uống trợ lý mua, ngón tay ở trên màn hình gõ gõ đánh đánh, đã đăng một cái Weibo:
Lâm Tự Ngôn v: # Con gái an tĩnh là xinh đẹp nhất # hôm nay khởi động máy, cùng Ôn Oanh tạm thời không có suất diễn, tôi ở một bên chơi di động, Ôn Oanh ở một bên nỗ lực đọc kịch bản. Lén chụp một tấm này. [ cười to ]/[ cười to ]/ Ôn Oanh
Bài đăng Weibo này lập tức liền bùng nổ, phía dưới bình luận cũng phi thường không bình tĩnh.
“Tui không thể tin được! Lâm mỹ nhân nhà của chúng ta là đang tạo đề tài! Lâm mỹ nhân tui cần xem anh chứ không cần Ôn Oanh a # con gái an tĩnh là xinh đẹp nhất #”
“Lâm mỹ nhân chụp lén nữ vương đại nhân! Này có phải hay không thể hiện có gian tình”
“Lâm mỹ nhân anh chưa thấy qua gương mặt đáng khinh bỉ của nữ vương đại nhân nhà chúng tôi rồi, anh mà gặp rồi thì sẽ cảm thấy chính mình đăng bài này có bao nhiêu sai lầm [ tạm biệt ]/”
“Nhìn giá trị nhan sắc của Ôn Oanh, tui sẽ yên lặng mà khóc, hẹn gặp lại, Lâm mỹ nhân, anh quả nhiên cũng nhìn mặt mà làm [ tạm biệt ]/[ tạm biệt ]/”
“# con gái an tĩnh là xinh đẹp nhất ## con gái an tĩnh là xinh đẹp nhất ## con gái an tĩnh là xinh đẹp nhất # vì Lâm mỹ nhân nhà mình mà đẩy bài đây”
“Lâm mỹ nhân tui cũng là một mỹ nưc an tĩnh này [ thẹn thùng ]/”
Sau đó Lâm Tự Ngôn lại trả lời một bài chia sẻ: “Không biết Ôn Oanh trưng bộ mặt đáng khinh bỉ lên là như thế nào [ cười to ]/”
Vì thế ở lúc Ôn Oanh không biết gì thì Weibo của cô đã bị tê liệt.
#Đường Mật