Lâm Tự Ngôn nói không lo lắng tuyệt đối là gạt người.
Anh vô cùng lo lắng lỡ như Ôn Oanh tin vào lý do thoái thác của Vương Đan Hiểu thì phải làm sao bây giờ, anh nên giải thích như thế nào.
Nhưng nếu Ôn Oanh đã biết, anh cũng không gạt cô, cô có thể tự mình phán đoán từ nhiều phía sẽ tốt hơn chỉ nghe về một phía rất nhiều.
Cô là một người khách quan, anh tin vào phán đoán của cô.
Lúc 6 giờ sáng hôm sau, Lâm Tự Ngôn nhận được cuộc gọi của Ôn Oanh.
"Sao sớm như này đã gọi điện thoại cho anh?"
"Em cảm thấy anh có phải hay không nên giải thích một chút."
Lâm Tự Ngôn nghe cô đồng ý nghe lời giải thích, trong lòng cũng biết có thể Ôn Oanh không tin lời nói của Vương Đan Hiểu, giọng nói không giấu được mang theo nét mềm mại: "Anh đến gặp em, sau đó chậm rãi nói cho em biết."
Ôn Oanh đã nghe chuyện xưa phiên bản của Vương Đan Hiểu, rất giống cốt truyện Mary Sue máu chó chỉ khác ở chỗ nữ chính Mary Sue Vương Đan Hiểu không lọt vào mắt xanh của thượng đế, không có được tình yêu hoàn mỹ của chính mình.
- ---------------
Nhớ năm đó Vương Đan Hiểu vẫn là một sinh viên ngây thơ, ở đại học luôn coi mình là học bá, cô ấy học là nghành quan hệ công chúng, bởi vì thế nên cách xã giao đối xử người với người đều bị ảnh hưởng, đối với khả năng xã giao của mình cô luôn luôn vô cùng tự đắc.
Lúc ấy, sinh viên học viện điện ảnh phải dựng một sân khấu kịch nhân ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, Vương Đan Hiểu chủ tịch hội sinh viên theo lý mà nói không cần đi giám sát những tiết mục biểu diễn của ngày kỷ niệm.
Ngày hôm đó, trưởng ban văn nghệ khônh biết ăn phải cái gì, đột nhiên nói đau bụng, cô ấy ngàn lần cầu xin chủ tịch Vương giúp cô ấy đi xem diễn tập sân khấu kịch.
Nói thật, nếu không phải người này là bạn cùng phòng của cô, nếu không cô cũng lười giúp.
Sau khi tới phòng phát sóng, Vương Đan Hiểu quả thực bị nơi đó làm mù mắt chó.
Những sinh viên này phần lớn đều là tinh anh đầu vào của nghành diễn xuất, cho nên bề ngoài cùng khí chất vô cùng thượng thừa, hiện tại họ đang mặc đồ cổ trang để biểu diễn, càng tăng thêm vẻ sặc sỡ lóa mắt.
Đạo diễn bộ kịch đi đến cùng cô ấy chào hỏi: "Chủ tịch, làm phiền chị rồi."
Vương Đan Hiểu lắc đầu: "Cậu cho diễn lại một lần đi, tôi xem như thế nào."
Diễn viên của sân khấu kịch này phần lớn đều là sinh viên năm nhất, ai cũng muốn biểu hiện thật tốt trên sân khấu này vì thế sự nhiệt tình của họ vô cùng lớn vỗ tay vô cùng to.
"Kỳ thật, cũng không cần khoa trương như vậy đâu." Vương Đan Hiểu nói với đạo diễn "Rốt cuộc cũng không phải ca kịch Shakespeare gì đó."
Nói thật khẩu hình của diễn viên không giống nói thơ cổ Trung Quốc mà lại giống như đang hát ca kịch Ý gì đó vậy.
Đạo diễn gật đầu, vội vàng đi lên sân khấu vỗ vỗ tay, ý bảo diễn viên đều nhìn qua đây.
"Các bạn học! Hôm nay có chủ tịch hội sinh viên đến xem chúng ta diễn tập! Mọi người biểu hiện tốt một chút cho tôi có được không?" Giọng nói vô cùng lớn hùng hồn như vận nội công từ đan điền ra, lúc nói ra giống như muốn san bằng núi sông.
"Vâng!" Các diễn viên càng thêm kích động.
"Lớn tiếng một chút tôi không có nghe rõ!"
"Vâng!!!!!!"
Vương Đan Hiểu che lỗ tai lại, hoài nghi đạo diễn vừa rồi có phải không nghe cô kiến nghị, góp ý hay không.
Diễn tập chính thức bắt đầu, các diễn viên đã khôi phục trạng thái bình thường.
Vương Đan Hiểu nhìn vẻ mới mẻ đầy sức trẻ sinh động trên đài, lại có suy nghĩ mình đã già.
Sân khấu kịch bản tương đối xuất sắc, đơn giản mà nói đây chính là vở hoàng tử báo thù ký, nhi tử hoàng đế từ nhỏ bị kẻ gian hãm hại, biếm làm thứ dân đuổi ra khỏi cung, lưu lạc bên ngoài nhiều năm sau hồi cung báo thù.
Lúc ban đầu nam chính vì chỉ là thường dân nên chỉ ăn mặc bố y đơn giản, trên mặt cũng lắm lem, Vương Đan Hiểu không thấy rõ dáng vẻ của anh, nhưng trực giác cho thấy nam sinh cao cao này rất có thiên phú diễn xuất.
Sau khi hoàng tử hồi cung, nam chính lập tức thay một bộ quần áo hoa mỹ của hậu duệ hoàng thất quý tộc.
Một thân áo trường khâm xanh đen, trên đầu một cây trâm ngọc quấn tóc, càng làm tăng thêm vẻ nho nhã, ngũ quan như ngọc của nam chính.
Vương Đan Hiểu gặp qua rất nhiều loại nam sinh nhưng đây là lần đầu tiên thấy một nam sinh như vậy, quần áo và khí chất như hòa vào nhau, ở trên sân khấu không phải là diễn mà như là đây là chính mình.
Anh mặt mày như vẽ, khí chất thanh trác, tựa như trích tiên, mỗi cái nhíu mày nhẹ cũng làm động hồn phách người khác.
Bất tri bất giác cô vẫn luôn nhìn người nam chính kia, cho đến khi hạ màn đạo diễn hô kết thúc cười lớn khích lệ nam chính: "Tiểu tử Lâm Tự Ngôn cậu không tồi chút nào, mới năm nhất mà đã diễn tốt như vậy, xem ra trưởng ban không chọn sai người!"
Nam sinh đó tên Lâm Tự Ngôn.
Người nam sinh anh tuấn làm Vương Đan Hiểu cô nhất kiến chung tình là học đệ tên Lâm Tự Ngôn.
- ---------------
Ôn Oanh dùng ngôn ngữ ngôn tình kể ra lần đầu tiên gặp nhau của anh và Vương Đan Hiểu, Lâm Tự Ngôn khó có khi có vẻ thẹn thùng khó thấy.
Sân khấu kịch kia chính là vết đen trong lịch sử của anh, vậy mà Vương Đan Hiểu nhớ rõ đến như vậy.
Ôn Oanh ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Không nghĩ tới hai người các người vậy mà lại có đoạn thời gian ngây thơ như vậy."
Lâm Tự Ngôn có thể thề anh hoàn toàn không biết chỉ như vậy mà trêu chọc tới Vương Đan Hiểu.
Ôn Oanh tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười: "Hừ, hoàng tử, hôm nào diễn lại cho em xem như thế nào."
Từ lúc cùng Ôn Oanh xác định quan hệ, lá gan của cô càng lúc càng lớn.
Lâm Tự Ngôn không nói tiếng nào nắm lấy cằm cô, đem tiếng cười lạnh của cô nuốt vào trong miệng.
Thật lâu sau mới buông cô ra, thấy cô thẹn thùng đầy mặt, ý cười đầy mặt nói: "Ái phi ghen tị sao? Yên tâm, bổn vương chỉ yêu một mình nàng thôi."
Ôn Oanh cảm thấy sau danh hiệu chụp lén cuồng thì Lâm Tự Ngôn lại nhiều thêm một danh hiệu cuồng hôn trộm.
Hai người ôm nhau, Lâm Tự Ngôn thấp giọng nói: "Muốn nghe phiên bản của anh không?"
"Đương nhiên phải nghe rồi, bằng không anh đến đây làm gì?" Ôn Oanh trợn trắng mắt.
Lâm Tự Ngôn bất đắc dĩ thở dài, nhìn Ôn Oanh kể về hồi ức của chính anh.
- -------------
Lâm Tự Ngôn là một tiểu thịt tươi năm nhất, vừa vào trường đã được nhóm học tỷ vây quanh.
Khuôn mặt tuấn nhã, tuy hơi ốm yếu nhưng dáng người lại không hề nhu nhược, cao 1m83 đạt tiêu chuẩn nam thần còn thêm chiêu bài nụ cười thân thiện ôn hòa ở trong nhóm soái ca mỹ nữ cũng là một cây cỏ không tầm thường.
Lâm Tự Ngôn anh từ trước đến nay đều am hiểu cách đối phó những chuyện này, từ chối cũng từ chối khiến người ta tắm trong gió xuân, người ta mà không nghe hai chữ xin lỗi do chính miệng anh nói thì cũng không nghĩ là mình bị từ chối mất rồi.
Cố tình là anh đối xử với người khác rất ôn hòa, biết tiến biết lùi sẽ không cùng người khác thân thiết quá mức, cũng sẽ không xa cách quá mức. Bởi vậy nữ sinh đều cảm thấy anh là một tiểu thịt tươi sạch sẽ trong veo như hồ nước, không chiếm được thì làm bạn cũng khá tốt.
Sau đó trưởng ban chỉ cần liếc mắt mộ cái liền nhìn ra anh thích hợp diễn cổ trang, mãnh liệt yêu cầu anh tham gia casting vai nam chính của sân khấu kịch gần nhất.
Không có một sinh viên diễn xuất nào lại không muốn cơ hội này, Lâm Tự Ngôn đi.
Sau khi casting kết thúc, trưởng ban dùng bộ dáng vỗ vai phổ biến vỗ vỗ bờ vai anh, nói với anh: "Lâm Tự Ngôn, chỉ cần cần cậu xuất đạo, phỏng chừng trong giới nghệ sĩ không có ai thích hợp diễn cổ trang hơn cậu đâu!"
Rất đáng tiếc chính là Lâm Tự Ngôn tuy quay khônh ít phim cổ trang nhưng trọng tâm của anh lại là mảng điện ảnh.
Sau sân khấu kịch lần đó, bên người anh vô tình hay cố ý có thêm rất nhiều cô gái.
Anh đã nhận được cành ôliu của một công ty điện ảnh, ngày thường trừ lúc đi học thì rất ít ở trường, đôi khi vào thời gian đóng cửa trở về kí túc xá ngủ.
Sau đó có một lần, anh đang đi dưới ánh đèn đường tối mờ, một mình anh đi về ký túc xá lại phát hiện cách đó không xa có một nữ sinh đang đứng.
Đã trễ thế này, ký túc xá nữ sinh đã sớm qua giờ giới nghiêm rồi.
Anh không rảnh rỗi đi quản chuyện của người khác, trực tiếp đi qua là được rồi.
Ai biết được lại bị nữ sinh đó ngăn lại, nữ sinh ăn mặc áo thun quần jean đơn giản, có chút giật mình nhìn anh: "Cậu không biết tôi sao?"
Lâm Tự Ngôn nhíu mày: "Tôi vì sao phải biết bạn?"
Nữ sinh càng giật mình trên mặt lại có nhiều thêm sự xấu hổ và giận dữ cũng sự không cam tâm: "Tôi là Vương Đan Hiểu, chủ tịch hội học sinh."
Chủ tịch hội học sinh hơn nửa đêm không về ký túc xá ở chỗ này làm gì? Phơi ánh trăng sao?
Lâm Tự Ngôn nghe vậy chào hỏi: "Chào học tỷ."
Vương Đan Hiểu nghe hai chữ học tỷ thiếu chút nữa đã khóc, chị ấy có chút yêu chiều nhìn Lâm Tự Ngôn: "Cậu sao lại trễ như thế này mới về?"
" Ra ngoài làm chút chuyện" Lâm Tự Ngôn khách sáo chào hỏi xong cũng không muốn nhiều lời.
Mắt Vương Đan Hiểu nhìn nhìn nơi này, ngó ngó nơi kia, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Tôi đưa cậu về ký túc xá."
Lâm Tự Ngôn anh là một nam sinh cao hơn 1m8 hẳn là không đến mức để một nữ sinh hộ tống về ký túc xá. Trực tiếp lắc đầu từ chối: "Không cần đâu học tỷ, tôi biết đường."
Vương Đan Hiểu không khỏi giải thích nói: "Cậu đừng tưởng rằng cậu là nam sinh thì sẽ không có nguy hiểm, hiện tại nam sinh so với nữ sinh còn nguy hiểm hơn cậu có biết không? Đặc biệt là người lớn lên giống như cậu, tôi làm chủ tịch, có nghĩa vụ đưa học đệ đi về." Lời nói nghiêm trang, ngữ khí cũng có chút nghiêm túc.
Lâm Tự Ngôn thật sự cạn lời, trực tiếp đi qua chị ta đi tiếp con đường của mình.
Dọc theo đường đi chị đi đường chị, anh đi đường anh, anh cũng không quay đầu nhìn lấy một cái.
Sau khi đến phía dưới ký túc xá, Vương Đan Hiểu đi đến trước mắt anh mở miệng nói: "Hoàn thành nhiệm vụ, tôi trở về đây."
Nói xong liền xoay người rời đi, để lại một mình Lâm Tự Ngôn khó hiểu.
Ký túc xá nữ giờ này đã đóng cửa rồi, chị ấy về phòng như thế nào.
Lâm Tự Ngôn vẫn luôn dễ nói chuyện nếu là bạn bè sẽ theo nguyên tắc hỏi hang vài câu, còn vị này chỉ là chủ tịch hội học sinh gặp qua vài lần cũng không quen biết gì, anh đâu cần quản chuyện này.
- -------------
Nghe đến đây Ôn Oanh có chút đồng tình với Vương Đan Hiểu.
Người đại diện của cô thật sự rất đáng thương, phương thức theo đuổi vụng về như vậy cũng dám dùng.
Nhưng Vương Đan Hiểu nói lúc đó mình không xem trọng quá trình theo đuổi Lâm Tự Ngôn.
Ôn Oanh dựa vào ngực ấm áp của Lâm Tự Ngôn: "Như vậy rõ ràng là thích rồi, anh lúc ấy không nhận ra sao?"
Lâm Tự Ngôn lắc đầu: "Anh khi đó đã xuất đạo, bị quản rất nghiêm, không có thời gian mà suy nghĩ đến việc này, hơn nữa những việc chị ấy làm rất kín tiếng cho nên anh sẽ không nghĩ tới phương diện đó."
Lâm Tự Ngôn EQ không thấp, điểm này cô có thể làm chứng, bằng không xuất đạo nhiều năm như vậy rồi vẫn như ban đầu không có tai tiêng, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt, có thể là do Vương Đan Hiểu tự cho là động tác theo đuổi của mình rất cao tay nhưng thật ra so với những cô gái khác thì chỉ bình thường không đánh nhắc tới.
"Sau đó thì sao?" Cô tò mò hỏi.
"Sau đó có tiếp xúc vài lần, lúc chị ấy sắp tốt nghiệp thì tỏ tình với anh, anh từ chối, kết quả là sau đó em gái chị ấy cũng chính là người đại diện cũ của anh tỏ tình, vừa lúc bị chị ấy nhìn thấy, Sau đó chị ấy xuất ngoại, sau khi về nước bắt đầu làm người quản lý dẫn dắt vài nghệ sĩ trở nên nổi tiếng, về sau là dẫn dắt em." Lâm Tự Ngôn dựa theo hồi ức nói.
Không giống những gì Vương Đan Hiểu nói a, Ôn Oanh cau mày nghĩ.
Lâm Tự Ngôn nhìn cô nhăn mày, không nhịn được đưa tay vuốt thẳng: "Em suy nghĩ cái gì, anh thật sự oan uổng, không biết tại sao chị ấy lại không vừa mắt anh, anh cũng không quan tâm, để chị ấy muốn nghĩ gì thì nghĩ."
"Em đang suy nghĩ, anh lúc trước căn bản không nhớ rõ Vương Đan Hiểu trông như thế nào đúng không? Người ta đã đưa anh về phòng rồi, anh còn không nóng không lạnh như vậy." Ôn Oanh thuận miệng nói cho có lệ.
Nào biết được Lâm Tự Ngôn lại trả lời rất đứng đắn: "Không thích người ta thì vì sao còn phải đối tốt với người đó."
Chỉ như vậy thật ra cũng khiến Ôn Oanh ngọt ngào trong lòng có chút tùy hứng hỏi: "Vậy anh đối với em thì sao, có phải vì em lớn lên đẹp nên anh nhớ kỹ em không?"
Lâm Tự Ngôn lại bị lời nói của cô chọc cười, vẫn ôn hòa như cũ nói: "Không thể không nói, lúc mới bắt đầu chú ý đến em, vẻ 0bề ngoài đúng thật đã giúp cộng thêm rất nhiều điểm."
"Hừ." Ôn Oanh bất mãn bĩu môi.
"Nhưng sau đó dần dần cảm thấy con người em mới là đều anh thích." Âm thanh của anh trầm thấp ngày càng nhỏ, mang theo một chút chất khàn khàn "Lúc xem kịch bản thì nghiêm túc, còn có vẻ mặt lúc tức giận, cùng với nhiều vẻ mặt biểu tình phong phú của, đặc biệt là đôi mắt của em...... rất xinh đẹp."
Đôi mắt biểu hiện hỉ nộ ái ố, tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm, rất dễ dàng nhìn thấy được hình ảnh của anh ở trong đó.
Ôn Oanh bị lời âu yếm của anh làm cho có chút tê dại, vội vàng từ trong lòng ngực anh ngồi dậy lấy lại bình tĩnh.
Kết quả còn chưa kịp đứng dậy, đôi môi đã bị chiếm lấy.
Dần dần xung quanh nóng rực lên, không khí dần dần trở nên ái muội. Ôn Oanh chỉ cảm thấy mặt nóng lên còn Lâm Tự Ngôn rõ ràng đã có phản ứng, nơi tiếp xúc với anh như bị lửa đốt.
Tay anh mang độ ấm bình thương nhưng ở trên người cô, tại sao lại nóng đến như vậy.
#Đường Mật