Gặp mặt cha mẹ tương lai thì có cần bàn tới chuyện mua đồ cưới xin luôn không?
Nửa tiếng sau, La Y rất quen cửa quen nẻo mà lái xe tiến vào khu chung cư nhà tôi, rồi dừng ở bãi đỗ xe dưới lầu, sau đó xuống xe lấy hai túi chứa quà được đóng gói từ trong cốp xe.
Về phương diện này chị ấy luôn làm rất tốt, lần đầu tới nhà tôi, chị ấy đã đặc biệt mang tới hai chai rượu, mẹ tôi không chịu nhận thì chị ấy bảo là đồ của nhà, sẵn tiện mang tới thôi, không tốn tiền.
Tôi hỏi: "Chị mua gì vậy?"
Chị ấy nói: "Mua đồ trang điểm cho bác gái, còn bác trai thì mua thuốc bổ."
Tôi ồ lên một tiếng thật dài, quà cho các bậc phụ huynh rất phù hợp, không quá cầu kỳ, cũng không quá xuềnh xoàng.
Sắp chết đến nơi nhưng tôi đây vẫn còn rất bình tĩnh, ít nhất đã không còn bối rối như những ngày trước, nhưng cũng có thể vừa rồi đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt, dù trong trận đấu đó tôi chỉ phát huy vai trò như một vị khán giả.
Lúc mở cửa tôi thật bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập loạn, rồi khi cầm chìa khoá rất ổn định chưa làm nó rơi xuống đất. Mở cửa ra tôi thấy cha mình cầm điều khiển còn hai chân đang bắt chéo xem TV.
Ông ấy thấy hai người bọn tôi thì khuôn mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, đặt chân xuống ghế sofa, ngồi xuống rồi gọi mẹ tôi: "La Y đến rồi."
Một giây sau mẹ của tôi ở ban công lập tức phi tới, trong tay còn ôm đống quần áo, khuôn mặt tràn trề tươi cười, nói: "Ui tới sớm vậy, ăn sáng chưa? Vẫn còn cháo trong nồi."
La Y cười mang đồ đến: "Con ăn rồi bác ạ."
Tình cảnh này làm cho tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt giữa mẹ tôi và La Y, khi đó lúc chiều có xem phim điện ảnh cùng với La Y, coi xong thì cảm thấy hơi đói, trùng hợp là rạp chiếu phim cách nhà tôi khá gần, tôi nói hay là tới nhà tôi ăn cơm đi.
Lúc đó chị ấy cười một tiếng hỏi, gặp mặt cha mẹ tương lai thì có cần bàn tới chuyện mua đồ cưới xin luôn không?
Thỉnh thoảng chị ấy cũng rất thích trêu chọc tôi, nhớ lại loại chuyện này, tôi vẫn cảm thấy mình nên thẹn thùng mà gáy một chút.
Quạc quạc quạc.
À mà thật ra hai chai rượu ở trên là do chị ấy mua ở siêu thị tầng dưới, chẳng qua là tôi không muốn vạch trần thôi.
Lúc ấy vừa bước vào cửa thì mẹ tôi đang may đồ, kỹ thuật đan len của bà ấy khá tốt, đặc biệt là hồi tôi còn bé, tôi vẫn còn nhớ mang máng là bà ấy may cho tôi một bộ váy nhỏ màu phấn hồng, khi tôi mặc để đi học thì các học sinh khác đều không tin là do mẹ tôi làm. Lúc đó tôi cảm thấy thật kiêu ngạo biết bao!
Mẹ của tôi ngẩng đầu nhìn thấy tôi lập tức đứng lên, ban đầu hỏi tôi sao lại về rồi, không nói trước một tiếng để nấu cơm cho tôi, sau đó nhìn thấy La Y, hai người hàn huyên một lát thì bà ấy hỏi tôi: "Nhất Nhất, bạn học của con tên là gì?"
Tôi nói: "Tên là La Y."
Mẹ của tôi nói: "Vậy các con thật có duyên, cái tên đều giống nhau."
Tôi và La Y liếc nhìn nhau, ý trong mắt của chị ấy chính là, đúng là mẹ em rồi.
Mẹ tôi cầm dép lê đập lên trên sàn tạo nên một tiếng phập, cắt đứt mạch hồi tưởng của tôi, lúc này La Y đã tiến vào, cha tôi im lặng không tiếng động mà cầm điều khiển chiếu đến màn diễn La Y trên TV, đúng lúc đến cảnh La Y cầm kiếm đánh nhau với đối phương, cha tôi hỏi: "Này phải treo dây hả."
La Y nói đúng vậy.
Cha tôi lại hỏi: "Diễn rất tốt, nghe nói treo dây rất khó chịu."
La Y cười cười: "Đúng là rất vất vả, nhưng mà khi đã quen rồi thì cũng bình thường thôi ạ."
Cha tôi ừ một tiếng.
Vậy nên phòng khách đã yên tĩnh trở lại.
Mẹ ơi, mẹ lấy hết đồ xong chưa hả mẹ, xong rồi thì mau đi ra đây nhanh đi. Bởi vì hôm nay tôi đã đánh mất khả năng làm cho bầu không khí thêm sinh động rồi.
"Gần đây sức khoẻ của bác trai khá tốt." La Y đột nhiên nói.
Tôi im lặng cầm một trái táo.
"Nhờ phúc của con, cũng đã khôi phục kha khá rồi."
Tôi lập tức mang trái táo tới trước mặt La Y, "Có muốn ăn không?"
Vừa lúc này, mẹ đã thu dọn quần áo xong, lấy một rổ trái cây từ trong tủ lạnh ra đặt ở trước mặt La Y, lại lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt ở dưới tủ TV.
Trong lòng của tôi âm thầm đau xót, hai người bọn họ chưa bao giờ thích ăn những thứ này, chắc hẳn là cố ý mua vào tối hôm qua, nhìn bọn họ cười cười nói nói nhưng trong bầu không khí này, tôi thật sự không vui nổi.
Lúc này mẹ tôi đang gọt táo, bà ấy có một chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, dẫn đến việc khi bà gọt táo phải làm sao cho được từ đầu đến đuôi, bà ấy cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể gọi là gọt táo được.
Có một lần lúc bà ấy đang gọt được một nửa thì tay run lên nên bị ngắt quãng, bà ấy thở dài một hơi sau đó đưa quả táo cho tôi ăn trực tiếp.
Tôi nói, dù gì mẹ cũng nên gọt hết đi chứ, để môt nửa như vầy thật khó coi.
Bà ấy nói, không gọt thì không gọt, ăn vỏ táo cũng rất tốt.
Tôi nói, vậy mẹ rửa táo một chút cho con ăn đi.
Bà ấy liếc nhìn tôi một cái, không còn tập trung làm nữa mà bắt đầu vung dao lên, mất kiên nhẫn nói, rồi có ăn hay không? Không ăn tao cho cha mày!
Con ăn con ăn.
Hôm nay bà ấy gọt táo rất hoàn hảo, thế nên bà rất vui vẻ, chỉ cần nhìn khóe miệng của bà ấy là không còn gì để nghi ngờ nữa, sau khi gọt xong thì đem đi rửa sạch, dưới ánh mắt ao ước của tôi và cha, thì bà ấy mang trái táo đó cho La Y.
Tiếp theo để dao lên bàn, cầm quả chuối tiêu, rồi nói: "Muốn ăn thì tự lột vỏ đi."
Tôi và cha liếc nhìn nhau, cảm giác địa vị vốn hư vô mờ mịt của mình ở trong nhà đã bị giảm xuống thêm một bậc nữa rồi.
Sau khi xem hết ba tập phim truyền hình thì bắt đầu vào đoạn quảng cáo nhàm chán dài lê thê, có lẽ mẹ tôi cảm thấy rằng vào lúc này hẳn là nên thêm trang lịch sử cho cuộc trò chuyện, vậy nên bà ấy nhìn tôi hỏi: "Gần đây con với Lưu Hưng sao rồi, chừng nào mời nó lại nhà mình ăn cơm?"
Tôi hoảng sợ đến nỗi suýt chút nữa phun nước trà ra rồi, dùng một con mắt để liếc nhìn La Y, thấy chị ấy đang nhai táo xem quảng cáo.
Có thể La Y sẽ hiểu lầm chăng, sẽ cho rằng mẹ tôi là một người rất hiếu khách, mời đến nhà ăn cơm để rồi lại nói chủ đề không liên quan đến thế này.
Tôi trả lời: "Thì như vậy." Suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Không sao cả."
Mẹ của tôi vẫn không buông tha: "Thì như vậy là sao, không sao cả là sao, bởi vì chuyện này của con, lần trước lúc chơi mạt chược đã phải trao đổi con nã pháo với mẹ Lưu Hưng, suýt chút nữa bị người ta phát hiện."
Tôi nói: "Oa, hai người có phải chơi xấu quá rồi không."
Bà ấy cười cười: "Đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
"Lưu Hưng là Lưu Hưng kia ở công ty à?" Bỗng nhiên La Y nói chen vào, cũng thuận tay ném lõi táo đi.
Chị ấy ăn thật nhanh.
Nghe xong mẹ tôi rất vui vẻ, "Con cũng biết Lưu Hưng à, cũng có thể không phải là trong công ty con, lần trước để cho hai đứa nó tiếp cận với nhau, còn tưởng rằng không thành, ai ngờ bọn nó đều có ý, bác với mẹ Lưu Hưng rất vui." Nói xong những lời này, mẹ của tôi lộ ra bộ mặt của bà mai, "Hai người bọn nó nếu có thể đến với nhau là tốt nhất rồi, cùng thành phố còn cùng công ty."
La Y nói: "Vậy ạ?" Sau đó còn nói: "Nhưng con nghe nói cậu ta không được tốt lắm."
Mẹ của tôi nghi hoặc: "Không tốt? Không tốt chỗ nào?"
Lúc bà ấy nói câu này rất kích động, hai tay đặt trên đùi tôi, tay đang dính đầy nước vậy mà lại cứ đặt trên đùi tôi!
La Y có chút nhíu mày, làm biểu lộ đang suy nghĩ: "Ừm, cũng chỉ là nghe nói thôi ạ, hình như là không thật lòng đối với người ở bên cạnh mình."
"Ôi." Mẹ của tôi cảm thán một tiếng, hỏi tôi: "Hai đứa đã tiếp xúc lâu, chắc con cũng biết nó là hạng người gì?"
Tôi cũng bày ra khuôn mặt đang ngẫm nghĩ, trả lời: "Không rõ lắm."
Có lẽ bởi vì do biểu cảm nên đã ảnh hưởng tới lời nói, thế nên mẹ tôi ôi lên một tiếng, rồi nói: "Không được rồi, nếu thế con phải chịu uỷ khuất, không được không được, Nhất Nhất nên tự xử lý đi a, vài ngày sau cứ việc quăng nó đi, mẹ sẽ không cùng mẹ nó chơi mạt chược nữa, đôi khi bả thua không chịu nhận nợ tiền, còn thích cười nhạo người khác, loại đàn bà này cũng không được."
Tôi:...
Con người thường thích suy một ra ba, giả sử như chán ghét một người nào đó, sẽ cảm thấy người ở chỗ ấy cũng chỉ là một đống cặn, sự thật đã chứng minh rằng, như vậy là không đúng, giáo viên lịch sử đã từng nói, liên lụy tới cửu tộc, chính là nhẫn tâm không nhân tính, huống hồ đây còn là liên luỵ tới cả một tỉnh.
Nhưng mà nếu bà ấy không thích Lưu Hưng thì với tôi đó là chuyện tốt.
Ngoài ra không có chuyện gì khác, buổi sáng cứ trôi qua như thế, hôm nay mẹ tôi làm rất nhiều đồ ăn, nhiều đến nỗi khiến La Y hơi ngạc nhiên, đã hỏi riêng tôi chẳng lẽ hôm nay là ngày đặc biệc? Tôi bối rối đưa đũa cho mọi người, nói không phải, sau đó giúp La Y kéo ghế ra cho chị ấy ngồi xuống.
Bầu không khí trở nên sinh động hơn khi mẹ tôi kể lại những chuyện thú vị khi bà ấy đi du lịch cùng cha tôi, nói, trong lúc đang đi đường sạn đạo*, bà ấy nhìn thấy một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi đang bò ở phía trước, làm bà ấy cười muốn chết.
(*): Sạn đạo là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Còn nói bà ấy không dám đi cáp treo, bởi vì sợ tim cha tôi không chịu được.
Rồi nói hướng dẫn viên du lịch của bọn họ rất hài hước.
Hướng dẫn viên du lịch hay Lư Hữu đúng là có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của những du khách, sau khi tốt nghiệp trung học tôi đã cùng Trần Linh xách ba lô đi du lịch. Khi đó tính tình của cô ấy cũng giống như hiện tại, tràn trề tự do năng động, muốn kéo tôi theo để làm quen Lư Hữu, nói chỉ có như vậy thì thế giới của tôi mới trở nên lý thú hơn được.
Tôi không tài nào hiểu nổi, tại sao nếu quen biết thêm một người thì thế giới của mình sẽ trở nên thú vị hơn? Tôi cảm thấy thú vị là ở những câu chuyện của bạn mới và bạn cũ mới đúng chứ, ai đâu rảnh rang mà tự dưng lại gánh thêm cái nồi trên lưng để làm quen với những câu chuyện xưa cũ rích của người bạn đó, chứ không thể đơn giản chỉ là bạn bè biết mặt nhau là được.
Ít ra, điều may mắn nhất là, người bạn đó mà chúng tôi quen biết có vô vàn câu chuyện để kể, mà cũng thật đáng buồn chính là, thật sự có rất rất nhiều câu chuyện, nhiều đến nỗi chúng tôi phải cảm thán rằng thế giới này phải chăng đã có quá nhiều màu sắc rực rỡ hơn so với trước.
Nhưng sau này Trần Linh lại vì người bạn mới này mà trở nên nhụt chí, nhiều ngày tiếp theo, chúng tôi chơi đùa một cách tẻ nhạt nhàm chán, rồi lại tẻ nhạt nhàm chán mà nghe câu chuyện xưa bị bạn trai bỏ rơi của người bạn mới đó.
Qua đó, chúng ta rút ra bài học đó chính là, trước khi muốn quen biết người bạn nào đó, hãy cố gắng hiểu con người họ, nếu không thì ngay từ đầu đừng mang một lòng nhiệt tình hăng hái, bằng không sẽ bị người ta bám dính, đến đó thì chỉ có thể nói là đáng đời bạn mà thôi.
Trần Linh cũng rất là đáng đời đấy, bị quấn lấy nguyên kỳ nghỉ hè, làm cho cô ấy phải bỏ luôn sim điện thoại.
Như các bạn thấy, cha mẹ của tôi rất là may mắn, nhiều lần đi du lịch đều gặp được những người bạn thân tốt là hướng dẫn viên du lịch, bà ấy nói xong những chuyện hay ho thì bắt đầu chuyển sang cái khác: "Con nên ăn nhiều một chút đi La Y, đã qua nhiều năm rồi vậy mà vẫn chưa đủ chu đáo để cảm ơn con cho thật tốt, Nhất Nhất không hiểu chuyện nên không mời con đến đây, còn tay nghề của bác không tốt, mong con bỏ qua cho."
Ơ đm, sao bỗng nhiên chuyển sang chủ đề này rồi, không phải vẫn còn đang chìm đắm trong mộng mơ đi du lịch à?!
La Y nghe xong thì ngẩng đầu lên nghi hoặc: "Cám ơn con?"
Mẹ của tôi cười nói: "Đúng vậy, lúc ấy may mắn là có con, nếu không thì bây giờ cha của Nhất Nhất không có khả năng nằm ở đây rồi."
Tôi muôn phần hoảng sợ, vùi đầu ăn cơm, bỗng nhiên bị sặc, hắt xì một cái, một hạt cơm phun ra khỏi miệng.
Cũng nhờ vậy mà chấm dứt được cái đề tài này.