Trong xe Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Thành vẫn đảm đương tài xế, Nhuế Tuyết Tình sai bảo em trai không chút nào nương tay, thoải mái dựa vào ghế lái phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, biết cô không ngủ, Nhuế Thành hỏi: "Chị, chị còn chưa nói muốn em giúp chị xử lý chuyện gì."
Nhuế Tuyết Tình mở hai mắt ra, bình tĩnh nói: "Em đến nội thành rồi đi vòng vòng, xem một chút chỗ nào mở nhà hàng tương đối thích hợp, nếu cảm thấy thích hợp trực tiếp tìm người phụ trách nói chuyện một chút."
"Chị muốn mở nhà hàng?"
Nhuế Tuyết Tình nhếch môi: "Không phải là em hỏi chị sau này tính toán nuôi sống mình thế nào sao?" Vừa có thể làm ra tiền, vừa có thể thỏa mãn sở thích của mình, Nhuế Tuyết Tình vì mình cơ trí có chút khen thưởng.
Nhuế Thành không thể không dội cho cô chậu nước đá: "Nhưng chị biết nấu nướng không? Chị sẽ kinh doanh sao?" Anh biết tính cách của chị cả mình, khẳng định chị ấy sẽ chướng mắt loại buôn bán nhỏ này, nhưng kinh doanh nhà hàng hạng sang lại tốt như vậy sao? Hơn nữa sau này không có nhà họ Tấn làm núi dựa, chị anh lại không chăm chỉ, tuyệt đối chịu không được giày vò như vậy!
Nhuế Tuyết Tình dùng ánh mắt "người địa cầu ngu xuẩn" liếc nhìn Nhuế Thành, hạ mình mở kim khẩu: "Chỉ cần có tiền, nhân tài không phải vấn đề."
Nhuế Thành không được tự nhiên sờ lỗ mũi một cái, đây không phải là anh quan tâm quá sẽ bị loạn sao, cho tới bây giờ người chị cả này đều không phải là một người dịu dàng, nếu như đổi lại những người khác anh mới không lo lắng như vậy. Mặc dù biết Nhuế Tuyết Tình nói không sai, Nhuế Thành vẫn nhịn không được sử dụng câu nói trên miệng của em gái nhà anh: "Người đại gian đại ác là kẻ có tiền!" Không đúng, dường như chị anh đã nghèo rớt mồng tơi rồi, Nhuế Thành hoài nghi nhìn cô một cái: "Nhưng toàn bộ tiền tích góp của chị đã dùng để mua nhà rồi, còn có tiền mở nhà hàng sao?"
Nhuế Tuyết Tình dõng dạc: "Cho nên chị đi kéo tài trợ, em tìm hiểu tình huống trước một chút."
Nhuế Thành ngay cả châm chọc cũng không có sức, mặc dù cái từ "kéo tài trợ" này quá không thỏa đáng, nhưng mà đặt trong tình cảnh lại hết sức hài hòa, chỉ là anh vẫn khuyên nhủ: "Em đề nghị chị lấy cổ phần nhà họ Tấn, nhất định hàng năm có hoa hồng, thế nào cũng không chết đói, một lần đổi thành tiền mặt, tuy bây giờ nhìn thật sự nhiều, nhưng về lâu về dài tuyệt đối thua thiệt, người bình thường muốn mua cổ phiếu nhà họ Tấn cũng mua không được!" Nhuế Thành không lo lắng nhà họ Tấn sụp đổ, nghe nói nhà họ Tấn là nhà làm quan trăm năm, ở quân đội và chính phủ đều có quan hệ, hiện tại chủ nhà Tấn Duệ Dương lại được mọi người khen ngợi là thanh niên vừa trẻ đẹp vừa có tài, không phải người bình thường, nói thế nào nhà họ Tấn cũng sẽ không dễ dàng Game Over.
Nhuế Tuyết Tình hoàn toàn không suy tính: "Chị không cần có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Tấn."
"Nhưng Tấn An Nhiên là do chị sinh ra, điểm này không thay đổi được."
Nhuế Thành có ý tốt khuyên bảo cô đừng có nguyên tắc như thế, nghe, chỉ cần có Tấn An Nhiên ở đây, đời này của cô sẽ không chặt đứt được có liên quan đến nhà họ Tấn, nhưng Nhuế Tuyết Tình lại nghe anh "nhắc nhở", suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nhìn anh: "Có lẽ chị cũng cần chuẩn bị một phần kế sách đoạn tuyệt quan hệ mẹ con?"
Nhuế Thành không hề chuẩn bị, nghe vậy tay vừa trượt xuống, thiếu chút nữa trước mắt bao nhiêu người vượt đèn đỏ, nhưng vẫn được anh đạp phanh lại, quay đầu kinh ngạc nhìn Nhuế Tuyết Tình, còn chưa kịp nói chuyện, Nhuế Tuyết Tình lại đang vì mình tán thưởng: "Ừm, cái ý nghĩ này không tệ, nói không chừng nhà họ Tấn nhìn thái độ của chị, sẽ nguyện ý tài trợ nhiều một chút."
Quả thật Nhuế Thành không biết nên nói cái gì cho phải, nếu chị anh thật sự vì tiền cái gì cũng đều làm, còn không bằng giữ Tấn An Nhiên, chỉ cần Tấn An Nhiên nghe chị ấy, chị ấy ở nhà họ Tấn hô phong hoán vũ cũng không vấn đề gì, nhưng nếu như nói chị ấy coi tiền bạc là cặn bã, rồi lại cắt đứt hoàn toàn quan hệ với con trai chỉ vì đổi được nhiều "tài trợ" hơn từ nhà họ Tấn. Nhuế Thành trải qua ở chung với Nhuế Tuyết Tình, biết chị ấy thay đổi, không phải là người có ánh mắt nông cạn như vậy, cho nên chỉ còn lại một khả năng, quả thật chị ấy đã muốn tìm tất cả biện pháp vạch rõ giới hạn với nhà họ Tấn rồi.
Cho dù hận nơi đó như vậy, hận đến con trai cũng không muốn có quan hệ gì sao? Trong ánh mắt Nhuế Thành mang theo vẻ phức tạp nhìn Nhuế Tuyết Tình, lời khuyên bảo cũng không nói ra khỏi miệng, anh nghĩ khi trở về nên để mẹ và em gái nói bóng nói gió hỏi một chút cuộc sống ở nhà họ Tấn của chị ấy, về phương diện này đàn bà con gái tương đối dễ nói chuyện.
Sau đó, Nhuế Thành bị chị cả anh tàn nhẫn ném ở bên lề đường, khi ném anh xuống, Nhuế Tuyết Tình vẫn còn đang cảm thán không thôi: "Dù sao em cũng đã biết lái xe, có thời gian tự mình đi chọn một chiếc đi!"
Thiếu chút nữa Nhuế Thành ghé vào trước cửa xe cầu xin buông tha cho anh, đương nhiên là để cho chị cả anh buông tha cho ví tiền của mình, chị tiêu tiền như vậy đến khi trở nên nghèo nàn là do chị tạo ra đấy, nếu như chị nói chị có thể chịu được cuộc sống không có tiền. Chỉ là, lý do Nhuế Thành cự tuyệt đề nghị của Nhuế Tuyết Tình cũng rất cao thượng: "Muốn mua xe cũng là tự em mua."
Nhuế Tuyết Tình chỉ nhìn Nhuế Thành, không mặn không nhạt gật đầu một cái, đạp cần ga chạy đi, Nhuế Thành cho rằng cô đã hiểu kiên trì của anh, nhưng Nhuế Tuyết Tình sẽ làm anh hiểu được thói quen của cô.
Khi Nhuế Tuyết Tình đến nhà họ Tấn Nhà, vừa đúng qua thời gian dùng cơm, hôm nay chủ nhân nhà họ Tấn chỉ có hai cha con Tấn Duệ Dương ở đây, cho nên trong phòng ăn to như vậy, ở trên bàn ăn thật dài, một lớn một nhỏ ngồi phía trên làm người ta cảm thấy hết sức thê lương, dĩ nhiên hai người trong cuộc không cảm thấy như vậy, mà Nhuế Tuyết Tình cũng không có dư thừa tình cảm để cảm nhận.
"Tiên sinh, phu nhân tới." Quản gia ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở, giống như Tấn Duệ Dương mới nhìn thấy cô tới đây, đôi mắt phượng hẹp dài nhíu mày nhìn về phía Nhuế Tuyết Tình: "Tuyết Tình, em đã đến rồi?"
Nhuế Tuyết Tình giật giật khóe miệng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Đúng vậy ạ, hi vọng không có quấy rầy đến hai người." Nói xong, cặp mắt đẹp trực tiếp quét về phía Tấn An Nhiên không nhúc nhích xem cô hoàn toàn không tồn tại bên cạnh.
Cơ thể nhỏ bé của Tấn An Nhiên khẽ run một cái, không tự chủ như ba cậu vậy, có thể cười đến nhiệt tình xán lạn với người chẳng thèm ngó ngàng tới. Tấn An Nhiên trực tiếp nhíu mày, trong lòng có chút tức giận với người chỉ có tên là "mẹ" mà chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm lại nhìn cậu như vậy kia.
Tấn Duệ Dương tốt tính cười: "Hẳn là chưa ăn cơm nhỉ? Ngồi chung một chỗ đi, bảo quản gia thêm một bộ bát đũa nữa." Nói xong, lại xoa đầu Tấn An Nhiên, không nhẹ không nặng nói: "Mẹ tới, mau chào một tiếng."
Nhuế Tuyết Tình ngồi xuống vị trí cách hai cha con này không xa không gần, quét mắt nhìn thức ăn phong phú mà ngon mắt làm người ta thèm thuồng trên bàn, không ngờ không có một chút ham muốn nào, vì vậy cô nói với quản gia đứng không nhúch nhích bên cạnh: "Bát đũa cũng không cần, tôi nói xong việc sẽ đi."
Quản gia cũng không ngờ Nhuế Tuyết Tình sẽ có phản ứng này, sửng sốt một chút, lại chuyển hướng nhìn Tấn Duệ Dương, Tấn Duệ Dương vẫn nở nụ cười, bộ dạng dịu dàng lại quan tâm: "Có chuyện gì, hay là chờ cơm nước xong rồi hãy nói."
Nhuế Tuyết Tình kéo môi, nhưng không có lên tiếng.
Từ đầu đến cuối Tấn An Nhiên không có mở miệng chào Nhuế Tuyết Tình, trên mặt cẩn thận tỉ mỉ dùng cơm, cơ thể nhỏ bé lại căng đến cứng ngắc, hình như quyết định nếu người "mẹ" trên danh nghĩa này dám càn quấy, nhất định cậu sẽ không nhịn nữa -- hai chữ "càn quấy' này, Tấn An Nhiên nghe được hai dì quét dọn hành lang nói khi đang trên đường đi tới phòng ăn, mặc dù nói không biết chân chính "càn quấy" là dạng gì, thế nhưng cậu lại rất rõ ràng hai chữ này là dùng để hình dung "mẹ" cậu.
Vậy mà, ngoại trừ cái nhìn từ khi mới vào cửa kia, đến một ánh mắt Nhuế Tuyết Tình cũng không cho Tấn An Nhiên, giống như coi cậu không tồn tại, điều này làm cho Tấn An Nhiên cảm thấy mình khẩn trương chính là một chuyện cười.
Nhuế Tuyết Tình không để ý Tấn An Nhiên, chút để ý cũng không ở trên người Tấn Duệ Dương, mặc dù cô không muốn ăn nhưng quả thật đói bụng, vì vậy thong thả ung dung ăn nửa chén cháo nhỏ, sau đó lau miệng, ung dung chờ hai cha con này dùng cơm xong.
Thật sự Tấn Duệ Dương không cố ý kéo dài, ăn cơm chậm là bởi vì thói quen mà thôi, luôn muốn duy trì phong độ tao nhã phong cách quý phái mà thôi, có thể ăn nhanh mới không khoa học, cơm nước xong, xoa đầu Tấn An Nhiên bảo cậu trở về phòng của mình ngủ trưa, mặc dù cũng nhắc nhở cậu nói mẹ của cậu một câu "tạm biệt", nhưng mà Tấn An Nhiên chỉ gật đầu với Nhuế Tuyết Tình, ngay cả nụ cười cũng không có, sau đó lập tức xoay người rời đi, lại làm như không thấy, từ chi tiết này, Nhuế Tuyết Tình cũng sẽ không bị Tấn Duệ Dương dịu dàng làm cho mê hoặc, người đàn ông này, lại có thể cho phép con trai anh ta không tôn trọng mẹ của con anh ta, có thể nghĩ được anh ta bất mãn với chủ cũ này thế nào.
Nói không chừng có thể kéo được nhiều tài trợ hơn. Nghĩ đến điểm này, Nhuế Tuyết Tình cảm thấy Tấn Duệ Dương cũng không phải không thể chịu được. Đưa mắt nhìn cơ thể nhỏ bé của Tấn An Nhiên biến mất ở trong tầm mắt, ánh mắt Tấn Duệ Dương xẹt qua đôi mắt của Nhuế Tuyết Tình, thấy trong đôi con ngươi kia không có chút tình cảm nào, ánh mắt khẽ đông lạnh, trong nháy mắt lại nhẹ nhàng đứng lên: "Đi thư phòng nói chuyện."
"Chúng ta ly hôn." Nhuế Tuyết Tình đi thẳng vào vấn đề.
Tay Tấn Duệ Dương nâng bình trà dừng một chút, vẫn kiên trì rót cho Nhuế Tuyết Tình một ly trà xanh, sau đó bưng ly trà của mình khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt ly xuống nhìn vào mắt Nhuế Tuyết Tình, cười nói: "Nếu như em vẫn còn để ý chuyện Hứa Tình, hoàn toàn không cần thiết.... ..."
"Xin lỗi, tôi hoàn toàn không để ý cô ta là ai." Nhuế Tuyết Tình cắt đứt lời nói của Tấn Duệ Dương, càng thêm trực tiếp nói: "Chúng ta ly hôn, tôi lập tức rời khỏi nhà chính nhà họ Tấn, tôi biết Tấn phu nhân tôi đây cũng không nhiều người biết, anh không cần lo lắng tôi dùng danh nghĩa nhà anh làm chuyện gì, mà Tấn An Nhiên anh cũng không cần để ý, tôi cam đoan sau này sẽ không xuất hiện trước mặt con, quấy rầy cuộc sống của nó."