Bà Tấn mỏi mắt chờ mong, cuối cùng chờ được cháu nội yêu quý trở lại, trong lúc nhất thời chỉ lo ôm cháu nội bảo bối hôn, cũng làm cho Nhuế Tuyết Tình tránh thoát lúng túng vừa thấy mặt đã bị quở mắng, dĩ nhiên, chỉ là tạm thời mà thôi.
Quản gia rất có ánh mắt bưng đồ ngọt Tấn An Nhiên thích ăn lên, yêu thương cười nói: "Tiểu thiếu gia, đây là phu nhân cố ý dặn phòng bếp chuẩn bị cho cậu, trước ăn lót bụng, sau đó ăn cơm."
Tấn An Nhiên quen ăn đồ ăn vặt, mấy ngày nay ở chỗ Nhuế Tuyết Tình đã từ bỏ rồi, cùng lúc này không nhịn được nhìn Nhuế Tuyết Tình một cái, Nhuế Tuyết Tình ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không phản ứng đến cậu, Tấn Duệ Dương cười nói: "Ăn ít một chút, còn phải ăn cơm tối."
"Vâng." Tấn An Nhiên gật đầu, cầm thìa nhỏ lên, ngửa đầu nói với bà Tấn: "Bà nội cũng ăn."
Dịu dàng trong đáy mắt của bà Tấn đều muốn chảy ra, ôm cháu nội lại hôn một cái, trên mặt đều là vẻ yêu thương: "Bà nội không ăn, đây là đặc biệt làm cho An Nhiên."
Tấn An Nhiên gật đầu một cái, cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm, bà Tấn dịu dàng sờ đầu cậu một cái, nhìn một lát sau, mới ngẩng đầu lên, dịu dàng trên mặt đã bị nghiêm túc thay thế: "Sao về trễ như thế, trước đó các người đã làm gì?"
Tấn Duệ Dương chỉ cười: "Trên đường gặp phải kẹt xe, cho nên chậm chút."
Bà Tấn gật đầu một cái, ngẩng đầu nói: "Nếu mẹ đã trở về, chuẩn bị một chút mang đồ An Nhiên đến đây đi."
Mí mắt Nhuế Tuyết Tình vẫn không động, Tấn Duệ Dương lại dùng ánh mắt làm cho người ta dễ hiểu lầm nhìn cô, quay đầu lại cười nói với bà Tấn: "Mẹ, không cần, An Nhiên ở chỗ mẹ cháu tốt vô cùng, An Nhiên, tự con nói đi?"
Tấn An Nhiên để cái thìa xuống, còn chưa lên tiếng, bà Tấn lại cứng rắn nói: "Vẫn ở bên ngoài như thế sao? Lão Vương, như thế này, mang mấy người qua bên kia thu dọn đồ đạc của An Nhiên."
Quản gia lập tức lên tiếng: "Vâng, phu nhân." Nói xong cũng nghĩ lui ra ngoài, lại bị Tấn Duệ Dương gọi lại, "Chú Vương, đợi chút, chuyện này ông chớ xía vào, cứ đi làm việc đi."
Quản gia cũng không chậm trễ, đáp một tiếng lập tức đi ra ngoài, trong lòng bà Tấn tức giận, cũng tạm thời kềm chế, giương cung mà không bắn, chỉ thở hổn hển, chờ sau khi không thấy bóng dáng quản gia, mới nghiêm nghị nói với Tấn Duệ Dương: "Duệ Dương, xảy ra chuyện gì! Mẹ đưa An Nhiên trở về là vì tốt cho cháu nó, cháu còn nhỏ, mẹ nó cũng sẽ không chăm sóc người, nghe nói bên kia ngay cả một bảo mẫu cũng không có, con muốn cho An Nhiên ở bên kia ăn nhiều khổ mới tính?!"
"Không có người chăm sóc có thể học, chính là bởi vì nó và Tuyết Tình tiếp xúc không nhiều lắm, mới cần để cho bọn họ ở chung một chỗ, mẹ, An Nhiên cũng không còn nhỏ, không thể nuông chìu nữa, hơn nữa, đứa bé không thân thiết với mẹ ruột, sẽ không hoàn chỉnh."
"Con!" Bà Tấn tức giận, lại không phản bác Tấn Duệ Dương được, dù sao anh nói đều có lý, đứa bé không thân thiết với mẹ, sau này cũng sẽ có nhân cách không toàn diện, những thứ này bà đều hiểu, chỉ là không yên lòng mà thôi, ai nào biết rốt cuộc là Nhuế Tuyết Tình mang cho An Nhiên nhân cách toàn diện, hay các thói quen xấu? Nhưng bà lại hiểu rõ con trai, từ trước đến giờ Duệ Dương nói một không nói hai, chính bà người mẹ này cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của anh, chắc hẳn anh không phải tùy tiện quyết định như vậy, khẳng định anh quan tâm An Nhiên không ít hơn ai, hôm nay như vậy, nhất định là Nhuế Tuyết Tình ở trước mặt anh nói cái gì đó, nghĩ như vậy, bà Tấn trợn mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình một cái, "Đơn giản là con bị ma quỷ ám ảnh, trong lúc bất chợt nhất định làm như vậy!"
Tấn Duệ Dương chỉ cười không nói, bà Tấn tức giận một lát, cũng phát giác không sao, suy nghĩ một chút liền lui một bước: "Muốn An Nhiên ở cùng với mẹ nó cũng có thể, để cho mẹ nó và nó qua đây sống là được."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Bà Tấn thật sự là rất khó khăn khi làm quyết định này, nếu như có thể bà còn lâu mới muốn cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy với Nhuế Tuyết Tình, họ chỉ biết nhìn thấy nhau là ghét, chỉ vì cháu nội bảo bối, những thứ này cũng có thể nhịn.
Tấn Duệ Dương lại lắc đầu nói: "Lúc trước An Nhiên có chút được nuông chiều quá, đúng lúc để cho nó học được độc lập."
Bà Tấn lại trợn mắt nhìn: "Ở trước mặt mẹ thì không thể độc lập? An Nhiên là cháu nội của mẹ, chẳng lẽ mẹ sẽ hại cháu nó sao."
"Mẹ, mẹ chỉ biết đau lòng ăn không ngon không ngủ được, vì giảm bớt gánh nặng tâm lý của mẹ, vẫn nên nhắm mắt làm ngơ là tốt hơn."
Bà Tấn tức giận đến không biết nói gì, hung hăng nói: "Nói sao mà dễ nghe, dù sao trong mắt con cũng chưa từng có người mẹ này!"
Tấn Duệ Dương suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, chủ nhật bảo An Nhiên trở lại với mẹ."
Đương nhiên bà Tấn sẽ không cự tuyệt, con trai của bà nói một không nói hai, bà không có biện pháp, ánh mắt chuyển một cái, ánh mắt nhìn về phía Nhuế Tuyết Tình: "Nghe nói gần đây cô rất bận, muốn học người làm ăn?"
Nhuế Tuyết Tình gật đầu, bà Tấn hừ lạnh một tiếng: "Phụ nữ nhà họ Tấn chúng tôi, cũng không thể không có phong cách xuất đầu lộ diện như vậy."
"Để cho chúng tôi ly hôn là được."
Nhuế Tuyết Tình cứng rắn nói xong, “cạch” một tiếng, Tấn An Nhiên rớt cái thìa xuống đất, cậu vội vàng xoay người lại nhặt, nếu như bình thường bà Tấn thấy cháu nội tự thân tự lực như vậy, không biết sẽ đau lòng bao nhiêu, nhưng mà bây giờ bà không đặt chú ý lên chuyện đó, bà cau mày ánh mắt âm trầm nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
"Mẹ, gần đây Tuyết Tình đang mâu thuẫn với con." Tấn Duệ Dương cười đến tự nhiên.
Bà Tấn vẫn nhìn chằm chằm Nhuế Tuyết Tình: "Thật sao?"
Nhuế Tuyết Tình chỉ nhìn Tấn Duệ Dương một cái, không mặn không nhạt nói: "Anh ta nói vậy thì chính là vậy."
"Làm con dâu nhà họ Tấn chúng tôi, cũng không phải là cô muốn làm là làm được, không muốn làm cũng không làm được." Một lát sau, bà Tấn mới thu hồi ánh mắt sắc bén, bỏ xuống những lời này, "Mở cửa tiệm làm gì, về sau đừng suy nghĩ, nhà họ Tấn xấu mặt không nổi."
"Tấn An Nhiên mang cho mẹ." Ngụ ý chính là không cần lo cho cô.
Bà Tấn lại cau mày: "Cái gì gọi là An Nhiên mang cho tôi? Cô làm gì An Nhiên rồi hả?"
Tấn An Nhiên cầm cái thìa cắn cắn môi, không lên tiếng, lại nhìn Nhuế Tuyết Tình một cái, Nhuế Tuyết Tình cảm nhận được tầm mắt của cậu, lại dừng một chút, không nói chuyện nữa, Tấn Duệ Dương lại cười nói: "Là con suy tính không chu. . . . . ."
"Không có chuyện của con!" Bà Tấn đặc biệt tức giận, ngay cả mặt mũi của con trai cũng không muốn cho, trực tiếp trợn mắt nhìn Tấn Duệ Dương một cái, ngắt lời anh, âm trầm nhìn Nhuế Tuyết Tình, "Ban đầu là chính cô kêu khóc phải gảvào, hiện tại gả cho gà thì theo gà, trước kia trong nhà cô làm gì tôi không xen vào, hiện tại gả cho Duệ Dương, đại biểu chính là thể diện nhà họ Tấn, tuyệt đối không thể theo cô càn quấy, đừng nói cái gì muốn tự do, đây là con đường chính cô tự chọn!"
Nhuế Tuyết Tình mím môi, không lên tiếng, thật ra thì hiện tại trong đầu đang tính toán thật nhanh được mất sau khi vạch mặt với vị “mẹ chồng” này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mất nhiều hơn được, dù sao vị này là bà Tấn, còn là mẹ ruột Tấn Duệ Dương, em trai của cô nói không sai có thể hoàn toàn đắc tội Tấn Duệ Dương là một đạo lý, bọn họ muốn bóp chết mình, vậy còn không đơn giản? Nhuế Tuyết Tình hiểu rõ, cho nên không có ý định lên tiếng, nghĩ tới chuyện này vừa bắt đầu là Tấn Duệ Dương đồng ý, hiện tại trước mặt mẹ anh không bày tỏ cái gì tốt, sau lưng mới có thể cho mình một câu trả lời hợp lý.
Quyết định chủ ý này Nhuế Tuyết Tình yên lòng, kết quả không cần chờ đến sau lưng, hiện tại Tấn Duệ Dương liền có thể cho cô một câu trả lời.
"Mẹ, cũng đừng hoàn toàn trách Tuyết Tình, cái này là vừa bắt đầu con đã đồng ý, trách con suy tính không chu toàn." Tấn Duệ Dương nói xong, quay đầu nhìn về phía Nhuế Tuyết Tình, "Như vậy đi, Tuyết Tình, nhà hàng cũng đừng suy tính nữa, dù sao cửa hàng cũng đứng tên em, thuê chuyển đi ra ngoài cũng tùy em, nếu em thật sự muốn công việc, thì đi công ty anh."
Nhuế Tuyết Tình còn chưa lên tiếng, bà Tấn đã phản đối trước: "Hồ đồ, cô ta một chút gì cũng không hiểu, đi công ty có thể làm gì!"
"Không hiểu có thể học, có con quan sát, tìm thêm cho cô ấy một trợ lý, từ từ bắt đầu cũng không thành vấn đề. Tuyết Tình tốt nghiệp đại học, làm chức vụ bà chủ nhiều năm như vậy quả thật đáng tiếc." Tấn Duệ Dương nhìn Nhuế Tuyết Tình, "Em cảm thấy thế nào?"
"Để cho tôi đi làm cái gì?"
"HR còn thiếu một người quản lý, em không có kinh nghiệm trước tiên có thể qua bên đó, chờ quen thuộc quy trình làm việc của công ty, rồi xem xét việc thay đổi sang ngành khác."
Tấn phu nhân đi công ty làm, dĩ nhiên không thể nào làm từ nhân viên nhỏ, cái này ngay cả bà Tấn cũng có thể hiểu, hơn nữa làm quản lý phòng nhân sự, cũng không có gì ghê gớm, bà Tấn vốn không đồng ý, nhưng mà sau khi nghe xong lại cảm thấy con trai của bà vẫn đúng mực, thì cũng không phản đối nữa, so với để Nhuế Tuyết Tình ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, quả thật ở dưới tầm mắt con trai bà làm cho người ta yên tâm hơn, hơn nữa hiện tại Nhuế Tuyết Tình ở bên ngoài, bên cạnh đều có mỗi người nhìn, ngộ nhỡ làm cái gì bà đều không biết.
Bà Tấn càng nghĩ càng thấy đây là một ý kiến hay, không đợi Nhuế Tuyết Tình gật đầu, đã giúp cô quyết định: "Cứ quyết định như vậy, nhưng mà đi công ty làm việc cũng không phải là trò đùa, nếu cô là nhân viên, nên tuân thủ chế độ quy định của công ty."
Bữa cơm tối này, Nhuế Tuyết Tình cảm thấy mắc nghẹn, bởi vì Tấn Duệ Dương lái xe chở bọn họ tới, nên cũng chỉ có thể lại đưa bọn họ đi về, vừa bắt đầu Nhuế Tuyết Tình còn chưa phát hiện, chờ vào thang máy rồi mới thấy đồ trong tay Tấn Duệ Dương, cau mày: "Anh cầm cái gì vậy?"
"Quần áo sạch và đồ dùng rửa mặt." Tấn Duệ Dương vô cùng thản nhiên.
"Anh mang những đồ kia làm gì?"
"Em cũng biết, hôm nay mẹ tức giận như vậy, chờ tối anh về chắc là bị nói rất lâu, ngày mai anh còn làm việc đấy."
Khóe miệng Nhuế Tuyết Tình giật giật: "Nhà anh nhiều như vậy, không cần phải tới chỗ tôi."
"Nhưng mà vợ và con anh đều ở bên đây." Tấn Duệ Dương khẽ nhếch khóe miệng, trước khi Nhuế Tuyết Tình cứng rắn, nói: “Anh nhớ được hình như em rất không hài lòng về công việc của em gái em phải không?”
Dừng một chút, Nhuế Tuyết Tình híp mắt lại: "Anh muốn nói gì?"
"Hình như em ấy học tài vụ và kế toán nhỉ?" Tấn Duệ Dương cười nói: "Vừa đúng công ty thiếu một trợ lý tài vụ, hoặc là em có thể hỏi em ấy có hứng thú không."
Quả thật Nhuế Tuyết Tình rất không hài lòng với công việc bây giờ của Nhuế Tuyết Dương, sau khi đi xem công ty của Tấn Duệ Dương, đã từng nghĩ tới đưa em gái vào đây, không đảm nhiệm chức vụ khác, coi như mạ vàng cũng được, chờ sau này Nhuế Tuyết Dương đi đổi công việc, thì so với trình độ học vấn mà nói cũng không kém chút gì, nhưng mà để cô làm, cũng không danh chính ngôn thuận bằng Tấn Duệ Dương, hơn nữa tối đa cô cũng chỉ có thể đưa Nhuế Tuyết Dương vào phòng thư ký, làm em gái làm việc vặt, nào biết Tấn Duệ Dương vừa mở miệng đã có thành ý như vậy, phòng tài vụ, đối đáp chuyên nghiệp.
Nhuế Tuyết Tình nghĩ tới em gái sáng sủa của mình cũng thỉnh thoảng sắc bén và tự ti, muốn cự tuyệt cũng không nói ra khỏi miệng, im lặng trong chốc lát mới nói: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."