Nếu Nhuế Tuyết Tình biết suy nghĩ của em trai cô, đại khái sẽ không thương hoa tiếc ngọc dạy dỗ em trai một phen, cái gì gọi là chỗ dựa? Cô có tay có chân chẳng lẽ còn phải dựa vào tiểu quỷ mềm nhũn như con chi chi này sao? Không thích, người ngoài hành tinh cũng cảm thấy không sao, nhưng nếu dám xem thường người ngoài hành tinh, là phải trả giá thật lớn.
Nói trước vì em trai đèn cày!
Lần này Tấn Duệ Dương cũng không ép buộc Nhuế Tuyết Tình, anh chỉ cúi đầu nhìn con trai: "An Nhiên muốn ở chỗ mẹ, hay trở về ở cùng bà nội?"
Biện pháp xử lý này của Tấn Duệ Dương đã rất công bằng rồi, dù sao Tấn An Nhiên cũng là người bên trong, muốn làm cái gì quyết định thế nào phải dựa theo ý nguyện của cậu mới tốt, ngay cả Nhuế Tuyết Tình cũng bày tỏ đồng ý với biện pháp mà Tấn Duệ Dương đưa ra, bởi vì cô biết tên tiểu quỷ này sợ mình, theo như ý nguyện của cậu, nhất định là không muốn ở chỗ này. Lần đầu tiên Nhuế Tuyết Tình phụ họa theo lời Tấn Duệ Dương nói, còn bày ra dáng vẻ dịu dàng, nói: "Không sai, chính con quyết định."
"Tiểu Tình!" Vội vã từ phòng bếp ra ngoài, mẹ Nhuế cũng có chút gấp gáp, vội vàng ở trước mặt cháu ngoại vì con gái bỏ phiếu: "An Nhiên à, bà nội lớn tuổi rồi đừng làm phiền bà, lại nói nếu cháu đi, đến lúc đó ông ngoại, bà ngoại, cậu nhỏ, dì nhỏ cũng phải về nhà mình, trong nhà chỉ còn một mình mẹ cháu, sẽ rất cô đơn, cháu cũng không muốn ném mẹ cháu. . . . . ."
"Mẹ." Nhuế Tuyết Tình không nhịn được cắt đứt lời mẹ Nhuế nói, tuy có lòng tin với sự lựa chọn của Tấn An Nhiên, nhưng sinh vật mềm nhũn như con chi chi kia chắc hẳn cũng không có chủ kiến gì, ngộ nhỡ bị thuyết phục thì cô phải làm sao? Nếu như ngay cả bà Tấn trở về cũng không thể để Tấn An Nhiên quay về, nói không chừng sau này đến va ly hành lý cũng không bỏ rơi được. Nhuế Tuyết Tình không trông cậy vào ba của Tấn An Nhiên, sau khi chờ cậu thượng vị có thể dựa vào "mẫu bằng tử quý" ở nhà họ Tấn muốn làm gì thì làm, đương nhiên cô cũng không nghĩ đến xa như vậy. Hiện tại cô chỉ hy vọng có thể giảm bớt chuyện một chút.
"An Nhiên, tự con nói đi." Tấn Duệ Dương dịu dàng nói với con trai.
Quả thật Tấn An Nhiên bị lời mẹ Nhuế nói dao động, quan hệ cha mẹ như thế nào cậu không phải không biết, hiện tại mẹ cậu ở nơi này, nếu như mình đi, bà ngoại cũng đi, căn nhà lớn như vậy mà chỉ có một mình mẹ cậu ở -- đừng hy vọng ba cậu sẽ không có chuyện gì chạy tới sống với mẹ cậu.
Trước kia với Nhuế Tuyết Tình chẳng qua là nhìn chằm chằm quan hệ mẹ con, hoàn toàn không tiếp xúc gì, dĩ nhiên Tấn An Nhiên có thể không thèm để ý, hiện tại sinh sống mấy ngày với mẹ, tuy rằng không đến mức nuôi dưỡng ra được tình cảm mẹ con làm cho người ta cảm động, nhưng rốt cuộc cũng không phải người xa lạ, tuy mẹ cậu lạnh lùng, nhưng trên cơ bản đối xử với ai cũng giống nhau, không cố ý nhắm vào cậu, mà đứa bé chờ đợi tình thương của mẹ cũng là do bẩm sinh, Tấn An Nhiên là đứa bé như vậy, tuy trưởng thành sớm một chút nhưng không đến nỗi thoát khỏi điều lệ quốc tế này, hơn nữa, Nhuế Tuyết Tình cũng không phải là chủ cũ, một thân khí thế của cô đã đủ khiến Tấn An Nhiên có đối xử khác biệt với cô, sùng bái cường giả, đây là tiềm thức mà rất nhiều bé trai đã có từ nhỏ, trong lòng bọn họ cũng sùng bái người cha hơn người mẹ, cũng bởi vì nguyên nhân vừa nhìn vào người cha mạnh mẽ hơn người mẹ.
Cho nên, Tấn Anh Nhiên cũng muốn cải thiện quan hệ mẹ con với Nhuế Tuyết Tình, nếu không cậu cũng sẽ không não tàn chạy đi xin ý kiến của người bạn nhỏ không đáng tin kia, kết quả lại bởi vì biện pháp không đúng bị mẹ cậu chê, chỉ là lịch sử tối đen này cũng không cần phải lôi lên.
Trở lại chuyện chính, quả thật Tấn An Nhiên không biết lựa chọn thế nào, một bên là bà nội nuôi mình lớn, một bên là mẹ ruột, lựa chọn như vậy quả thật là một vấn đề quá khó đối với một đứa bé sáu tuổi, trong một phen khó khăn lấy hay bỏ, rốt cuộc Tấn An Nhiên mở miêng: "Hay, hay là đi nhìn bà nội thôi.... ........"
Nghe được đáp án này, người duy nhất vui mừng cũng chỉ có Nhuế Tuyết Tình, bởi vì tâm trạng cô nhẹ nhõm, mà cười lên rốt cuộc không tiếp tục để người ta cảm thấy da đầu tê dại nữa, Nhuế Thành nhìn chị anh cười đến rực rỡ như vậy cũng không nhẫn tâm chọc vào, nghĩ thầm đây rốt cuộc là chuyện gì, mẹ ruột thấy con mà lại ghét như vậy, lại để nhà bọn họ gặp phải! Mẹ Nhuế bọn họ không chú ý đến nụ cười thỏa mãn của con gái lớn, chỉ có chút đau lòng thất vọng, cảm giác cố gắng thế nào cũng không thể thân thiết được với cháu ngoại, có lẽ là trong lòng mệt mỏi.
Cho nên phải nói, không phải người một nhà không vào một cửa, Tấn Duệ Dương cũng là người duy nhất ngắm nụ cười của Nhuế Tuyết Tình, hơn nữa rốt cuộc anh cũng nhớ tới, vợ mình còn là một người đẹp, luôn như vậy.
Không.
"Chính mình tự đi thu dọn đồ đạc, ăn cơm rồi hãy cùng ba con trở về."
Lần đầu tiên được Nhuế Tuyết Tình chủ động giữa lại ăn cơm, Tấn Duệ Dương không có bộ dạng đặc biệt vui mừng, chỉ nhìn Tấn An Nhiên: "An Nhiên sợ bà nội tức giận sao?"
Tấn An Nhiên gật đầu: "Sau khi bà nội trở về không thấy con, nhất định sẽ trách mẹ. . . . . ."
Nhuế Tuyết Tình sững sờ, tên tiểu quỷ này. . . . . . Là đang quan tâm cô?
"Như vậy, nếu như bà nội không tức giận, An Nhiên, con càng muốn đi chỗ bà nội, hay chỗ mẹ bên này?"
"Ở cùng với mẹ." Tấn An Nhiên ngẩng đầu cẩn thận nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Mẹ ở một mình không có ai ở chung."
Mẹ Nhuế cũng không thất vọng, vẻ mặt vui mừng tiến lên ôm Tấn An Nhiên: "Cháu ngoại ngoan, bà ngoại thấy cháu nói thật sự là quá đúng, không phí công mẹ cháu thương cháu, vốn chính là như vậy, đứa bé đều sống cùng với ba mẹ, nào có đạo lý lớn như vậy rồi mà còn phiền bà nội chăm sóc!"diễn-đàn-lê-quý-đôn
Ánh mắt Tấn An Nhiên lóe lên, vòng tay ôm cổ mẹ Nhuế, vùi đầu ở trên vai bà: "Bà ngoại."
Cả trái tim của mẹ Nhuế cũng hóa thành nước, ôm cháu ngoại bảo bối tâm can vừa mới gọi, Nhuế Tuyết Tình quan sát Tấn An Nhiên theo bản năng, không nhìn ra cái gì, những cũng biết cho dù tiểu này này thông minh cũng không hóa thành tinh, nếu nói dối cô đã sớm nhìn ra, cậu cũng không có động cơ nói dối.
Mình nghiêm túc lạnh lùng với cậu như vậy, mà cậu vẫn quan tâm cô? Sinh vật mềm nhũn như con chi chi trên địa cậu đều thích tiến hành loại thần linh này sao? Nhuế Tuyết Tình cảm thấy ngạc nhiên, cô luôn không thích cảm giác bất ngờ bất thình lình, lúc này đây cảm giác ngoài ý muốn lại không tồi.
Tấn Duệ Dương hoàn toàn không bất ngờ về câu trả lời của con trai, dĩ nhiên coi như thật sự như thế anh cũng sẽ không biểu hiện ra, anh trực tiếp gật đầu: "Đã như vậy, thì ở chỗ này thôi."
Tấn An Nhiên gật đầu một cái, không lên tiếng, Nhuế Tuyết Tình ngẩng đầu lên nhìn Tấn Duệ Dương, muốn nói cái gì đó, chỉ là cuối cùng lại thôi, Tấn Duệ Dương hỏi ngược lại: "Tuyết Tình có chuyện muốn nói?"
Nhuế Thành sợ chị anh sẽ nói lung tung nữa, vội vàng đáp: "Nhưng chỗ bà nội An Nhiên. . . . . ."
"Anh sẽ đi nói, dù sao chuyện này là anh đề nghị." Tấn Duệ Dương nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Ngày mai khoảng mười một giờ trưa sẽ tới, Tuyết Tình, em . . . . ."
Nhuế Tuyết Tình lắc đầu: "Tôi không có thời gian, đúng lúc có hẹn!"
"Tiểu Tình!" Ba Nhuế kêu Nhuế Tuyết Tình một tiếng, đều là đàn ông, đàn ông thích nghe lời gì không thích nghe lời gì bọn họ điều hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thái độ tránh mẹ con rể không kịp của con gái mình, khó sẽ không chọc giận con rể: "Chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện mẹ chồng con về nước? Ngày mai đừng đi gặp bên kia, mà theo Duệ Dương đi sân bay đón mẹ chồng con!"
Tấn Duệ Dương cũng không biết chợt nhớ tới cái gì đó, không đợi Nhuế Tuyết Tình không vâng lời ba cô, nói rằng: "Là con suy tính không chu đáo, chỉ cần buổi tối mang An Nhiên về nhà ăn một bữa cơm là được rồi."
Nằm ở trên người mẹ Nhuế, Tấn An Nhiên thả lỏng một chút, đổi một tay khác ôm cổ bà ngoại.
Người ta cũng đã nhượng bộ, nếu cô lại nhất quyết không tha không khỏi có vẻ không biết điều, Nhuế Tuyết Tình “ừ” một tiếng, d∞đ∞l∞q∞đ mặc dù nói không biết tại sao Tấn Duệ Dương thay đổi chủ ý, nhưng thấy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô, cô nhìn mẹ Nhuế: "Mẹ, cơm chín chưa?"
"Đã sớm chín rồi, thương lượng xong thì đi qua ăn, Tiểu Dương, tới giúp mẹ bưng thức ăn." Mẹ Nhuế để cháu ngoại xuống, mang theo con gái nhỏ vào phòng bếp.
Hai cha con Tấn Duệ Dương chia ra ngồi ở hai bên Nhuế Tuyết Tình, nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ Nhuế, Tấn Duệ Dương nghiêng đầu hỏi Nhuế Tuyết Tình: "Có cần anh đưa tới mấy người tới đây giúp một tay hay không?"
"Muốn giúp cái gì?"
"Giúp mẹ một chút." Tấn Duệ Dương và Nhuế Tuyết Tình ngồi rất gần, có loại cảm giác thân mật kề tai thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả ở trên tai Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình sửng sốt một chút cảm thấy không đúng, vô cùng không hiểu phong tình.
"Nếu là Tiểu Trương thì tôi không cần." Lời kia vừa thốt ra, là hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Tấn Duệ Dương.
"Yên tâm, Tiểu Trương đã từ chức!" Tấn Duệ Dương cười khẽ, "Chỉ là tại sao không cần Tiểu Trương?"
"Không có gì, không thích mà thôi."
Đây là lý do gì, Tấn Duệ Dương cảm thấy buồn cười, nghiêm túc đánh giá gò má vợ mình, cô đang cúi đầu hết sức chăm chú uống canh, nhìn nét mặt của cô làm cho người ta cảm thấy cô đang ăn món ngon nhất trên đời, trên thực tế đây không phải lần đầu tiên Tấn Duệ Dương nếm thử tài nghệ của mẹ vợ, chỉ giống nhau mà thôi, hoàn toàn không khoa trương như cô biểu hiện ra như vậy.
Hiện tại trong lòng Tấn Duệ Dương nghĩ là một chuyện khác, Tiểu Trương đi theo vợ anh mấy năm, trước kia ở biệt thự khác, ngoài quản gia Lâm, người vợ anh coi trọng là người giúp việc kia, mà bây giờ, vợ anh bỗng nhiên ra khỏi biệt thự, chợt trở nên "không thích" Tiểu Trương, cùng với chuyện Tiểu Trương từ chức, rốt cuộc có quan hệ gì?
Đột nhiên Tấn Duệ Dương cảm thấy mình hoàn toàn nhìn không thấu vợ mình, cũng vì vậy sinh ra chút cảm giác kỳ phùng địch thủ hiếm thấy, nhưng mà bây giờ coi như anh nhìn gò má như hoa của vợ, cũng không thấy được có tác dụng gì, Tấn Duệ Dương mỉm cười một tiếng, gắp cho Nhuế Tuyết Tình một cánh gà: "Nghe nói em thích ăn cái này."
Ở nhà không kiêng dè như bên ngoài, Nhuế Tuyết Tình trực tiếp chuyển cánh gà cho Tấn An Nhiên: "Không được kiêng ăn."
Những người khác trên bàn ăn, bao gồm Tấn An Nhiên ở bên trong đều cảm thấy Nhuế Tuyết Tình đang thể hiện với quyết định hôm nay của cậu, không quá thích ăn thịt, lần đầu tiên Tấn An Nhiên cảm thấy cánh gà cũng rất thơm, đây là lần đầu tiên mẹ cậu gắp thức ăn cho cậu, hay là ba cậu quá tay, quả thật không thể hạnh phúc hơn được nữa! Tấn An Nhiên ăn cánh gà làm miệng đầy dầu mỡ, gương mặt nhỏ nhắn cũng phát sáng rực rỡ.
Tấn Duệ Dương vừa cười một tiếng, lấy khăn giấy đưa cho Tấn An Nhiên: "Lau miệng."
Động tác này tiến hành dưới mắt Nhuế Tuyết Tình, cô không khỏi nghiêng đầu nhìn tiểu quỷ một cái, chẳng lẽ cậu thật sự thích ăn cái này chỉ là bị cô dọa sợ nên không dám động thủ? Lần đầu tiên Nhuế Tuyết Tình có cảm giác áy náy, lại đưa tay gắp một cánh gà, mới vừa gặm hết một cánh gà, Tấn An Nhiên cúi đầu lại thấy một cái nữa, không để ý tới cảm giác nhơm nhớp đang quay cuồng trong cổ họng khi cậu vừa mới ăn xong một cánh gà.
Khó tiêu nhất là cánh gà, sau bữa ăn này, Tấn An Nhiên sẽ không còn thấy thức ăn có liên quan đến cánh gà trên bàn ăn sau này nữa.
Sau bữa ăn tối, Tấn Duệ Dương không gấp gáp rời đi, ngồi trên ghế sofa xem TV cùng với người nhà họ Nhuế, là một bộ phim cổ trang lâu đời, Tấn Duệ Dương nhìn ba chị em nhà họ Nhuế đều ngồi ở nơi này, khá là kinh ngạc, nói với Nhuế Thành: "Các em vẫn cùng xem TV với ba mẹ?"
Nhuế Thành có chút bất đắc dĩ: "Thật ra là chiều theo ý chị em, chị ấy thích xem, chỉ là kiểu thưởng thức kia giống ba mẹ em." Nhuế Thành ngẩng đầu nhìn hết sức chăm chú vào ba mẹ và chị cả, lại nhìn em gái đang rã rời: "Thật không biết kiểu thích xem theo số ít này của chị em là từ đâu mà có nữa."
Tấn Duệ Dương cảm thấy cậu nhỏ châm chọc không phải không có lý, thích xem phim cổ trang lâu đời như vậy, lúc trước còn có vẻ mặt nghiêm trang cùng xem phim hoạt hình với con trai, sở thích của vợ anh càng ngày càng tìm kiếm cái lạ rồi.
Thay vì nói Nhuế Tuyết Tình đang xem phim trên TV, chẳng bằng nói cô đang nghiên cứu địa cầu, lịch sử địa cầu quá ngắn, đồ hiện tại gì đó theo cô thấy thì quá mức lạc hậu, nhưng mà đối với cảnh tượng cổ trang chưa từng thấy qua, ngược lại có chút ngạc nhiên, quần áo cổ đại, cùng với cách thức nói chuyện cường điệu, cũng làm cho cô cảm thấy ngạc nhiên đồng thời cảm giác quả nhiên mình vẫn kiến thức quá ngắn, thật ra thì địa cầu cũng không phải không hề thích hợp!
Xem xong hai tập phim, Nhuế Tuyết Tình bảo em trai của cô: "Gọi tiểu quỷ kia đi tắm."
Tấn An Nhiên vẫn còn đang ở trong phòng nhỏ của mình đọc sách.
Nhuế Thành bất đắc dĩ, cho là trải qua chuyện buổi tối, chị anh sẽ dịu dàng với cháu ngoại một chút, nào biết vẫn gọi tiểu quỷ tiểu quỷ. . . . . . Nhuế Thành không nhịn được suy nghĩ, An Nhiên là tiểu quỷ, như vậy người sinh ra tên tiểu quỷ này là chị anh thì sẽ là gì, “Đại Quỷ”? Chỉ là đề tài này không thể suy nghĩ tiếp được, nếu không đều phải truy cứu đến cả nhà bọn họ luôn.
"Con đi gọi An Nhiên đi, đúng lúc phải về rồi."
Mẹ Nhuế từ chỗ cầu thang ngẩng đầu lên: "Đi đi?" Bà muốn nói thực ra là sao không ngủ ở trong này.
"Đúng, mẹ, ngày mai còn có rất nhiều chuyện, sớm nghỉ ngơi một chút, lần sau con tới thăm mọi người."
"Vậy. . . . . . Thì sớm trở về." Mẹ Nhuế có chút lưu luyến không rời, nói với con gái nhỏ: "Đi gọi An Nhiên xuống, để cho nó tiễn Duệ Dương."
"Ba." Tấn An Nhiên xuống lầu cầm tay ba, mẹ Nhuế nói với Nhuế Tuyết Tình: "Tuyết Tình, con cũng đi tiễn đi, nếu không sau đó An Nhiên trở về một mình mẹ cũng không yên tâm."
Nhuế Tuyết Tình nhíu mày liếc nhìn Nhuế Thành theo thói quen, Nhuế Thành đã được bồi dưỡng rất ăn ý với cô, bị nô dịch ăn ý, đang muốn chủ động đứng lên, lại không nghĩ rằng Nhuế Tuyết Tình đã đổi ý, cô đứng lên: "Đi thôi."