Thật ra thì Nhuế Tuyết Tình cũng không đợi bao lâu, Tấn Duệ Dương cầm áo khoác lên đứng dậy đi tới trước mặt cô: "Xin lỗi để em chờ lâu, ăn cơm trước thôi."
Nhuế Tuyết Tình gật đầu, nhìn đồng hồ, trong lòng biết tuy Tấn Duệ Dương cười híp mắt, nhìn hiền hòa không có một chút nóng nảy, nhưng thực ra rất có nguyên tắc, nói một không nói hai, hơn nữa quan niệm thời gian cũng cực mạnh, anh và Nhuế Tuyết Tình nói mười hai giờ đi ăn cơm trưa, lại thật sự đúng mười hai giờ, một giây cũng không sai.
Tấn Duệ Dương và Nhuế Tuyết Tình ai cũng không lên tiếng, sóng vai đi ra khỏi phòng làm việc, đáp thang máy một đường thông suốt đến tầng một, khi bọn họ đi ra, mấy thang máy bên cạnh cũng đồng thời mở ra, một nhóm người chen chúc đi ra, lúc trước Nhuế Tuyết Tình còn tưởng rằng người trong công ty bọn họ đều không cần đi ăn cơm trưa, bởi vì trong thang máy từ đầu chí cuối chỉ có hai người bọn họ, bây giờ nhìn lại thì ra không phải ăn cơm, mà là vấn đề thang máy.
Trên thực tế, thấy ông chủ cùng đi với một người phụ nữ các nhân viên cũng rất kinh ngạc, trong công ty Tấn Duệ Dương vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù các phóng viên thích đào bới chuyện tình cảm của anh, nhưng đại đa số đều nghe sai đồn bậy, chân chính chụp được hình, cũng chỉ là trong buổi tiên lần đó mà thôi, ở công ty anh chưa bao giờ thân thiết với người phụ nữ nào, trước kia Tấn phu nhân cũng giống như vậy không có được vinh hạnh đặc biệt kia, hôm nay được Nhuế Tuyết Tình "đi tham quan" nhân viên không khỏi cảm thán rốt cuộc Tấn phu nhân khổ tẫn cam lai rồi, hôm nay tuyệt đối là lần đầu tiên từ khi cô gả vào nhà họ Tấn tới nay có cảm giác tồn tại, chỉ là không biết ngày này có thể duy trì được bao lâu.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Tấn Duệ Dương hành động nhanh nhẹn, tuy các nhân viên rất cẩn thận không đụng đến bọn họ, nhưng dù sao nhiều người diện tích nhỏ, cũng ở trong thang máy này, nhìn vẫn là cảnh tượng tương đối chật chội ồn ào, Tấn Duệ Dương vươn cánh tay vắt ngang lưng Nhuế Tuyết Tình, khoác lên trên eo nhỏ của cô, để tránh cho cô bị người đụng phải. Chỉ là Nhuế Tuyết Tình rất không quen cảm giác đụng chạm này, tuy Tấn Duệ Dương chỉ nhẹ nhàng đụng tới áo khoác của cô, thoạt nhìn rất thân mật, thực ra là một khoảng cách rất an toàn, cảm nhận được nhiệt độ trên tay Tấn Duệ Dương cô vẫn nhịn không được tê da đầu.
Đi nhanh ra khỏi tòa nhà, Nhuế Tuyết Tình lập tức bước sang một bên, kéo ra khoảng cách với Tấn Duệ Dương, Tấn Duệ Dương cũng rất tự nhiên thu tay lại, dịu dàng cười với Nhuế Tuyết Tình: "Tuyết Tình, buổi trưa muốn ăn gì?"
"Tùy tiện."
"Có một nhà hàng nấu món Thái rất ngon, muốn đi nhìn một chút không?"
"Vậy thì đi thôi." Nhuế Tuyết Tình đi ra sau xe Tấn Duệ Dương, không khách khí ngồi xuống, Tấn Duệ Dương chỉ nhíu mày nhìn cô một cái, không hề nói gì mở cửa chỗ lái, lần đầu tiên được làm tài xế, cảm giác rất mới mẻ, ha ha.
Lái xe hơn mười phút, vững vàng dừng lại, Nhuế Tuyết Tình vừa mới mở cửa xe ra, bên tai đã nghe được giọng nói tiểu quỷ thật phiền nhà cô: "Ba!"
Nhuế Tuyết Tình cau mày, sao mà nghe thành tiểu quỷ Tấn An Nhiên kia rồi? Chỉ là cô vừa ngẩng đầu, đã nhìn đến tiểu quỷ kia thật sự xuất hiện ở trước mắt cô rồi.
Tấn An Nhiên nhìn thấy xe của ba mình, rất vui vẻ lướt qua tài xế, mở cửa chạy xuống, đồng thời gọi Tấn Duệ Dương, cũng vui vẻ đi về phía bên này, chỉ là đi tới một nửa, thì nhìn thấy ngoài ba cậu, từ chỗ ngồi sau xe cũng có thể một người.
Nụ cười trên mặt của Tấn An Nhiên cứng lại, ngay sau đó lại nặn ra một nụ cười khó coi: "Mẹ, mẹ."
Nhuế Tuyết Tình khẽ hừ một tiếng coi như trả lời, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tấn Duệ Dương: "Sao nó lại ở đây?"
"Là anh cố ý bảo tài xế đi đón An Nhiên tới đây ăn cơm trưa."
"Chẳng lẽ trường học của bọn họ bỏ cơm trưa?" Nhuế Tuyết Tình đặt câu hỏi, tuy rằng mơ hồ nhớ bình thương Tấn An Nhiên đều ăn cơm trưa ở trường học, nhưng dù sao trí nhớ rất không rõ ràng, cô cũng không thể xác định.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Bàn tay nhỏ bé của Tấn An Nhiên kéo kéo vạt áo Tấn Duệ Dương, trong mắt tràn đều vẻ quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ ngẩng đầu nhìn ba cậu, Tấn Duệ Dương sờ đầu cậu một cái, khóe miệng chứa ý cười không lên tiếng, Tấn An Nhiên giống như chợt lấy được dũng khí: "Bình thường con đều… đều ăn ở trường học."
Tấn Duệ Dương bổ sung: "Hôm nay chúng ta đều có thời gian, bình thường đều rất ít cùng đi với An Nhiên."
Vẻ mặt của Nhuế Tuyết Tình vẫn không chút thay đổi, lại nhàn nhạt nhìn Tấn Duệ Dương, sớm nói anh đi cùng với con trai, thì cô tội gì làm kỳ đà cản mũi.
Tấn Duệ Dương lại nhìn Tấn An Nhiên: "Bình thường chào hỏi mẹ thế nào?"
Tấn An Nhiên sợ hãi ngẩng đầu nhìn ba cậu, không nhìn ra vấn đề gì, lại không tự chủ được chuyển tầm mắt sang Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình cũng không bình tĩnh nhìn hai cha con bọn họ thân thiết, chân dài bước ra: "Đi vào."
Tấn Duệ Dương dắt Tấn An Nhiên phối hợp bước chân của Nhuế Tuyết Tình, Tấn An Nhiên đi ở giữa bọn họ, một nhà ba người nhìn vẫn rất thân mật lại hài hòa. Không khí trong nhà hàng Thái này rất tốt, tuy tụp năm tụm ba ngồi đầy người, lại vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng huyên náo gì, Tấn Duệ Dương không đặt phòng, dưới sự hướng dẫn của phục vụ đến vị trí gần cửa sổ, ngoài cửa sổ là vườn hoa nhỏ xinh đẹp, còn có suối phun đang phun, nhìn vô cùng vui tai vui mắt.
Ghi món ăn xong đang đợi mang thức ăn lên trong vài phút, một nhà ba người ai cũng không mở miệng nói chuyện, Tấn Duệ Dương cầm sách vở bài tập của con trai anh mà anh bảo lấy ra dặn dò vài câu, ngẩng đầu nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Em muốn xem không?"
Nhuế Tuyết Tình trực tiếp lắc đầu, Tấn Duệ Dương đưa sách bài tập cho Tấn An Nhiên: "Cất đi, làm rất tốt."
Vẻ mặt nghiêm túc của Tấn An Nhiên lập tức không kiềm được nữa rồi, ý cười trên khóe môi hoàn toàn kiềm chế không được. Nhuế Tuyết Tình liếc nhìn cảnh tượng này, khẽ chê cười một tiếng, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên, một món ăn được bưng lên đều mang theo mùi thơm nồng nặc, liếc nhìn cặp mắt tỏa sáng của Nhuế Tuyết Tình, Tấn Duệ Dương cười ở trong lòng, bộc phát dịu dàng giới thiệu giúp cô: "Nếm thử canh Tom Yun Kung *này trước, làm rất chính tông, đi không khác biệt với khi anh đi nước Thái Lan ăn cả." Nói xong, đã tự thân động thủ múc nửa chén canh nhỏ để vào trước mặt Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình cũng không khiêm nhường, chỉ nhỏ giọng nói một câu "cám ơn".
(*Tom Yung Kung: Tom yum hay tom yam là tên của loại canh chua cay ăn nóng đặc trưng trong ẩm thực Thái Lan, Lào.
Tom yum thường có hai loại phổ biến nhất được đọc theo tên của loại thịt chính làm nên món ăn, là tom yum goong hay tom yum kung và tom yum kai theo đó "goong" hay "kung" là tôm và "kai" là thịt gà. Theo Wikipekia)
Tấn Duệ Dương giống như chợt nghĩ đến cái gì đó, nghiêng đầu hỏi Tấn An Nhiên: "Muốn ăn chút điểm tâm ngọt sau khi ăn xong cơm trưa không, ví dụ như nước dừa hay gì nào?"
Bàn tay nhỏ nhắn của Tấn An Nhiên cầm thìa nhỏ gật đầu, vẻ nghiêm túc trên mặt làm cho trái tim của nữ phục vụ vừa mới bưng hết món ăn lên hóa thành những mảnh nhỏ.
"Lấy hai phần nước dừa đông lạnh thôi."
"Vâng, xin hỏi còn cần gì nữa không ạ?"
"Tạm thời không cần, cám ơn." Nói một cách công bằng, từ ánh mắt của người ngoài thì nhìn biểu hiện của Tấn Duệ Dương thật sự không tệ, săn sóc vợ, dịu dàng với con, bản thân lại là một người đàn ông xuất sắc như vậy, dĩ nhiên chỉ từ khí chất bên ngoài của con trai và vợ của anh nhìn giống anh cũng đã xứng đôi rồi, hay là tại nơi này thường thấy quan lại quyền quý, lúc nữ phục vụ rời đi vẫn không nhịn được ánh mắt lấp lánh.
Rốt cuộc Tấn Duệ Dương bận chăm sóc vợ và con trai cũng cho mình một nửa chén canh nhỏ, mới vừa cầm thìa lên, bên tai đã nghe được một giọng nói: "Tấn tổng."
Hai cha con Tấn Duệ Dương cùng nhau ngẩng đầu nhìn qua, thấy một người phụ nữ dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đi về phía bọn họ: "Không ngờ ở chỗ này đụng phải anh, Tấn tổng."
"Đúng vậy, thật trùng hợp."
Tấn An Nhiên tò mò liếc nhìn người phụ nữ trước mắt một cái, chợt nghĩ đến cái gì đó, trong lỗ mũi nhỏ khẽ hừ ra một tiếng, cúi đầu tự nhiên ăn cơm trưa, mà Nhuế Tuyết Tình thì từ đầu đến cuối đều đặt lên món ăn ngon trên bàn, ngay cả ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đi tới gần một chút cũng không có hứng thú. Tuy thái độ của Tấn Duệ Dương cũng không tệ, nhưng cũng nhìn ra được nụ cười trong đáy mắt phai nhạt rất nhiều, hơn nữa gọi cũng không có, nhìn bộ dạng này là không có ý định giới thiệu người đẹp này cho con trai và vợ của anh biết.
"Đây là Tấn phu nhân nhỉ? Xin lỗi vừa rồi chỉ lo chào hỏi Tấn tổng, quấy rầy mọi người dùng cơm."
Trong giọng nói của người phụ nữ kia tràn đầy vẻ áy náy, Nhuế Tuyết Tình nghĩ tới người ta cũng chủ động chào hỏi mình không thể không lễ phép, vì vậy ngẩng đầu nhìn cô ta, vô cùng khách khí nói: "Nếu quả thật cảm thấy đang quấy rầy, như vậy đi thong thả không tiễn, nếu như nói như vậy chỉ là khách khí, chân chính muốn nói chuyện, ngồi xuống nói cũng được, chỉ là không dám, tôi không có hứng thú nói chuyện với cô."
Thật tốt, tôi cũng không có hứng thú với cô! Thiếu chút nữa thì Hứa Tình bật thốt lên, chỉ là trình độ giữ đúng mực của cô ta cao, dĩ nhiên kỹ thuật diễn cũng tốt mười phần, không chút nào thẹn khi gọi cô ta là "Tiểu Ảnh Hậu", Hứa Tình lập tức dùng ánh mắt tràn đầy xin lỗi mang theo lo lắng, chân thành nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Cô hiểu lầm rồi, Tấn phu nhân, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là gần đây điện ảnh do Tấn tổng đầu tư, nếu đụng phải, đương nhiên phải chào hỏi một tiếng, nếu như cô mất hứng, tôi có thể lập tức rời đi, chỉ cần cô không hiểu lầm tôi và Tấn tổng. . . . . ."