Gô cũng không có ý kỳ thị đối phương nhưng chuyện này đã quá rõ ràng, cô là người ngoài cuộc cũng nhìn ra được sự không thích hợp, Lục Lan Chỉ lại thật sự tin tưởng Bùi Hiếu sẽ giúp mình.
Hôm nay bà ta còn cầm tiền tới nói đối phương chọn cho mình mấy tảng đá nữa.
Đầu óc này… Cũng không giống ai!
Trong lòng cô chửi thầm nhưng không nói ra, cô biết trong lòng Lục Trình Niên cũng suy nghĩ như vây.
Lúc này sắc mặt của Lục Trình Niên rất khó coi, nhưng anh nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì trong lòng cũng hiểu rõ.
Vì thế anh trâm giọng hỏi: ‘Cô đã đưa bao nhiêu tiền cho ông ta?”
Lục Lan Chi chột dạ nhìn anh một cái, do dự nói: “Hơn… Hai nghìn tỷ!”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Ừ, tên ngốc lắm tiền chính là như vậy!
Lục Trình Niên cũng rất cạn lời.
Anh suy nghĩ rồi hỏi: “Cho nên ngày đó cô cố ý tới biệt thự Phong Kiều gây sự với Ngọc Ninh là vì muốn lấy lại những đồ cổ kia về bán đi đúng không? Lại đưa tiền cho tên họ Bùi?”
Sắc mặt Lục Lan Chi có chút xấu hổ “Cô, cô chỉ tạm thời mượn một chút, khi nào cô kiếm được lời thì không phải sẽ trả lại cho hai đứa sao?”
“Ha ha…”
Lục Trình Niên và Cảnh Ngọc Ninh rõ ràng không tin lời bà ta nói.
Lục Lan Chí lại cầu xin nói: “Trình Niên, cháu xem hiện tại cô đã nói hết cho cháu rồi, cháu có thể giúp cô giấu mọi người trước, đừng nói cho ông bà nội cháu được không?
Cô không muốn để bọn họ biết.”
Lục Trình Niên trầm giọng nói: “Vậy cô có nghĩ hiện tại phải giải quyết thể nào không?”
Lục Lan Chi có chút mờ mịt.
Bà ta vẫn chưa hiểu cách giải quyết của anh có ý gì.
Cảnh Ngọc Ninh có lòng tốt nhắc nhở nói: “Ông ta đang nhắm vào cô, coi cô là ngân hàng, muốn lừa gạt tiền của cô mà thôi, không lẽ đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn ra sao?”
Lục Lan Chi lập tức mờ mịt.
“Không… Không thể nào! Cô tự nguyện chơi cược ngọc, hơn nữa cô sợ ông ta gạt mình, cho nên cô tự mình chọn đá, chưa bao giờ cho ông ta nhúng ta vào, nhiều tảng đá như vậy thì làm sao ông ta biết cô chọn tảng nào?”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
Lục Trình Niên trầm giọng nói: “Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần đổi ngọc bên trong tảng đá thành loại kém chất lượng hoặc tảng đá bình thường là được, người khác không nhìn ra được, cô cũng không nhìn ra, không phải là được rồi sao?”
Sắc mặt Lục Lan Chỉ thay đổi.
Nhưng bà ta nhanh chóng giải thích nói: “Cũng không thể nào, cô tận mắt nhìn thấy người ta cắt ra phỉ thúy xanh cao cấp nhất ở ngay bên cạnh tảng đá cô mual”
Phỉ thúy xanh cao cấp nhất?
Đúng là ngọc tốt!
Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Chuyện này cũng không khó, trước đó đặt một tảng đá đã xác định ngọc tốt bên trong ở đó, sau đó tìm một người giả làm khách hàng mua nó, cắt ra tại chỗ là được, sau đó cho dù là ngọc hay là tiền cũng chảy vào túi mình, không phải là chuyện khó.”
Vẻ mặt Lục Lan Chỉ không dám tin tưởng.
“Chuyện, chuyện này không thế nào! Tại sao lại như vậy?”
“Không có gì là không thể.”
Lục Trình Niên hoàn toàn cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của bà ta: “Đây là thủ đoạn lừa gạt đơn giản nhất trong xã hội, ngay cả An An vụng về cũng không mắc mưu, không nghĩ tới cô lại tin tưởng, hơn nữa còn lún sâu như vậy, xem ra không thể trách người khác quá tân nhấn, chỉ trách mình quá ngu ngốc.”
Lục Lan Chí lập tức hét lên.
“Trình Niên, sao cháu có thể nói cô như thế? Gô là cô ruột của cháu!”
“Bởi vì cô là cô ruột của cháu cho nên cháu mới có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, cô cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu không thì sau này còn gây ra chuyện gì nữa, đương nhiên nếu giải quyết thì nhất định sẽ đến tai ông bà nội, trên mảnh đất Kinh Đô này thì cho dù cháu có hành động lớn gì cũng trốn không thoát khỏi tai mắt bọn họ.”
Lục Lan Chi nghe vậy thì khí thế lập tức giảm xuống.
Bà ta im lặng một lát, sau đó không tình nguyện hỏi: “Nhất định phải nói với bọn họ sao?”
Lục Trình Niên gật đầu.
“Chắc chắn.”
“Nhưng… Bà ta do dự một chút, sau đó buôn bực gãi đầu.
“Nếu cô quay về như vậy thì rất mất mặt, ông bà nội cháu chãc chắn sẽ mắng chết cô, đến lúc đó cô còn mặt mũi nào đi ra ngoài chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
“0ô, tuy răng cháu không biết lý do cô và bà nội cãi nhau, nhưng dù sao hai người cũng là người một nhà, làm gì có máu mử ruột thịt oán hận lâu được? Hơn nữa lần trước cô ở nhà, thái độ của bà nội với cô rất tốt, cũng không tức giận với cô, có lễ cô đã suy nghĩ quá nhiều hay không?”
Lục Lan Chỉ nhìn cô một cái, có chút không kiên nhẫn.
“Cô không biết gì cả.”
Lục Trình Niên trầm mặt.
“Nói hay không là do cô quyết định, cháu không ngăn cản cũng không ép buộc cô, nhưng cháu chỉ cho cô hai ngày suy nghĩ, hai ngày sau nếu cô đã suy nghĩ kỹ muốn nói ra thì cháu đưa cô đi gặp bà nội, nếu không nói thì cô tự gánh lấy hậu quả, nhà họ Lục và cháu sẽ không giúp cô nữa.”
Anh nói xong thì kéo Cảnh Ngọc Ninh đứng dậy.
Cảnh Ngọc Ninh có chút không đành lòng, nhưng đã nói đến mức này thì không còn gì nói nữa, cô đi theo Lục Trình Niên cùng rời đi.
Trên đường về nhà, cô có chút lo lắng hỏi Lục Trình Niên.
“Anh nói xem cô quyết định nói ra hay không, anh thật sự không giúp cô sao?”
Lục Trình Niên không biểu cảm nói: “Không giúp.”
“Vì sao?”
“Mặc dù đó là cô ruột của anh nhưng cũng là người trưởng thành, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Không phải anh không muốn giúp cô, nhưng cô không muốn người nhà họ Lục nhúng tay vào, vậy thì phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.”
Cảnh Ngọc Ninh thở dài.
“Em có cảm giác cô quyết tâm như vậy còn có nguyên nhân khác, không giống như cô nói bởi vì giận dõi với bà nội.”
Lục Trình Niên nhìn cô một cái.
Sau đó anh đưa tay xoa giữa trán của cô.
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
Cô quay đầu thì thấy ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, đáy mắt còn mang theo sự cảm động.
“Lúc trước cô vẫn luôn đối xử không tốt với em, em cần gì phải suy nghĩ cho cô như thế? Em nhìn lông mày nhíu sâu đến mức thành sông rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh không khỏi bật cười.
©ô nằm lấy tay Lục Trình Niên cười nói: “Anh nói gì đó? Cô đối xử không tốt với em thì đó là chuyện của cô, em không cần mọi người phải thích mình, sở dĩ em quan tâm cô là vì cô là người thân của anh, cho nên làm tất cả mọi chuyện không thẹn với lương tâm mà thôi.”
Lục Trình Niên vô cùng chấn động.
Hay cho câu không thẹn với lương tâm!
Mấy chữ đơn giản lại nói rất dễ dàng, nhưng làm được hay không thì không hề dễ dàng như vậy.
Lục Trình Niên không nói nữa, nắm chặt tay cô, xe tiếp tục chạy về phía biệt thự Phong Kiều.
Hai ngày sau, Lục Lan Chỉ gọi cho Lục Trình Niên nói bà ta đồng ý nói với bà cụ.
Lục Trình Niên biết lý do bà ta đồng ý cúi đầu, có lễ bởi vĩ đi đến đường cùng rồi.
Mặc dù Lục Lan Ghi là cô chủ nhà họ Lục, nhưng bởi vì là con gái, không thích kinh doanh, vẫn luôn làm nghệ thuật, bà ta chưa đi đến vòng tròn quyền lợi trọng tâm nhất của Lục Thị.
Tính cách lại không quá đáng tin, bình Cô nằm lấy tay Lục Trình Niên cười nói: “Anh nói gì đó? Cô đối xử không tốt với em thì đó là chuyện của cô, em không cần mọi người phải thích mình, sở dĩ em quan tâm cô là vì cô là người thân của anh, cho nên làm tất cả mọi chuyện không thẹn với lương tâm mà thôi.”
Lục Trình Niên vô cùng chấn động.
Hay cho câu không thẹn với lương tâm!
Mấy chữ đơn giản lại nói rất dễ dàng, nhưng làm được hay không thì không hề dễ dàng như vậy.
Lục Trình Niên không nói nữa, nắm chặt †ay cô, xe tiếp tục chạy về phía biệt thự Phong Kiều.
Hai ngày sau, Lục Lan Chỉ gọi cho Lục Trình Niên nói bà ta đồng ý nói với bà cụ: Lục Trình Niên biết lý do bà ta đồng ý cúi đầu, có lẽ bởi vì đi đến đường cùng rồi.
Mặc dù Lục Lan Chỉ là cô chủ nhà họ Lục, nhưng bởi vì là con gái, không thích kinh doanh, vẫn luôn làm nghệ thuật, bà ta chưa đi đến vòng tròn quyền lợi trọng tâm nhất của Lục Thị.
Tính cách lại không quá đáng tin, bình thường danh tiếng ở bên ngoài không tốt lắm, vì thế mặc dù thân phận của bà ta cao quý, bình thường mọi người sẽ nể mặt một chút, nhưng khi dính đến chuyện lớn thì sẽ không gánh món nợ của bà ta