Lúc này Tần Tranh thả nhẹ bước chân, thừa dịp ánh đèn tối lại, những người xung quanh không chú ý, lặng lẽ chạy đến đây.
“Anh hai, chị dâu, sao hai người lại đến đây vậy?”
“Cậu có thể đến, tại sao chúng tôi lại không thể đến?”
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy buồn cười, liền trêu ghẹo một câu.
Tần Tranh cũng không thèm để ý, chủ động nói: “Nói thật cho hai người biết luôn đó, đêm hội đấu giá ngày hôm nay chính là do gia chủ nhà bọn em tổ chức, nếu như một lát nữa mà coi trọng cái gì thì trước tiên có thể nói với em biết, em sẽ giúp hai người đánh tiếng trước, tuyệt đối không có người nào tranh giành với hai người đâu.”
Cảnh Ngọc Ninh có chút bất ngờ, Lục Trình Niên nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “Cậu có bản lĩnh như thế, tại sao lại không nói thẳng là tặng cho chúng tôi luôn đi?”
Tần Tranh đờ người.
“Chuyện này… anh hai à, anh làm cái này cũng khó xử cho em rồi đó. Anh cũng biết là quyền lực tài chính nhà bọn em đều nằm ở trong tay của ba em, nếu như em thật sự muốn tặng, ba em không đánh gãy chân của em mới là lạ đó.”
Cảnh Ngọc Ninh bị anh ta chọc cười, đúng lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi đi đến từ một góc trong đại sảnh.
“Anh hai, chị dâu.”
Người đi tới mặc một bộ vest màu xám đậm, ngũ quan ôn hòa tuấn tú, nói cười nhẹ nhàng, có một cổ khí chất ấm áp nho nhã của giới thượng lưu truyền đến.
Cảnh Ngọc Ninh với anh ta đã gặp nhau một lần, biết anh ta cũng là bạn tốt của Lục Trình Niên, hình như là một bác sĩ thiên tài rất đáng gờm, tên là Quý Vân Thư, nhanh chóng đứng lên chào hỏi anh ta.
Quý Vân Thư không ngờ tới lại gặp phải bọn họ ở đây, tò mò hỏi: “Chị dâu cũng cảm thấy hứng thú đối với châu báu hả?”
Anh ta biết là Lục Trình Niên không có hứng thú với mấy cái này.
Cảnh Ngọc Ninh cười cười: “Không có, chỉ là tùy tiện đến đây nhìn xem thôi.”
Quý Vân Thư nghe vậy liền gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Tần Tranh thấy thế, dứt khoát không đi ra đằng trước, trực tiếp sắp xếp người thay đổi vị trí, mình thì lôi kéo Quý Vân Thư ngồi cùng một chỗ với bọn người Lục Trình Niên.
“Anh hai, em nói cho anh nghe, tối ngày hôm nay có mấy món đồ tốt đó, đều đặc biệt thích hợp với chị dâu, chờ một lát nữa ra rồi thì để em nhắc nhở cho anh, anh nhìn kỹ một chút nha.”
Cảnh Ngọc Ninh vội vàng ngăn cản anh ta lại.
“Cậu thôi đi, đừng có giật dây anh hai của cậu, ngày hôm nay chúng tôi đến đây chỉ tùy tiện nhìn xem mà thôi, không muốn mua đồ vật gì đâu.”
Tần Tranh cười giống như là một tên trộm.
“Chị dâu nhỏ à, chị đừng có như vậy mà, đều nói là phụ nữ không thể quá tiết kiệm cho bản thân mình được. Số tiền đó chị không tốn, đương nhiên là có người khác bỏ ra cho chị, hơn nữa anh hai của bọn em nhiều tiền lắm đó, không sợ chị…”
Lại còn chưa nói hết, trên đầu liền nhận phải một cú đánh thật đau.
Tần Tranh ui da một tiếng, che lấy đầu của mình, ấm ức nhìn về phía Lục Trình Niên.
“Anh hai, đang êm đang đẹp anh đánh người ta làm gì?”
Gương mặt của Lục Trình Niên bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng: “Cậu có ngậm miệng hay không hả? Không ngậm miệng, cậu có tin là tôi sẽ ném cậu ra khỏi nơi này không?”
Lúc này Tần Tranh mới vội vàng làm một động tác kéo kín miệng của mình, ra hiệu mình không nói nữa.
Lục Trình Niên nắm chặt tay của Cảnh Ngọc Ninh, thấp giọng nói: “Đừng có nghe cậu ta nói hươu nói vượn, tiền của anh là tiền của em, không có liên quan gì đến những người phụ nữ khác.”
Cảnh Ngọc Ninh buồn cười.
Tần Tranh yên lặng thầm mắng một câu cuồng vợ ở trong lòng, đến cùng vẫn không dám nói cái gì hết, ngoan ngoãn ngồi chờ đêm đấu giá bắt đầu.
Rất nhanh, người đã đến đông đủ, hoạt động chính thức bắt đầu.
Cảnh Ngọc Ninh vẫn còn nhớ rõ bộ trang sức màu đỏ san hô lần trước Lục Trình Niên đã tặng cho mình, thật ra cô cảm thấy bộ đó rất hợp để tặng cho bà cụ. Dù sao thì tuổi của cô vẫn còn trẻ, trường hợp để dùng loại đồ trang sức này tương đối ít.
Bà cụ thì không giống như vậy, đã lớn tuổi, thích mấy loại đồ vật xanh xanh đỏ đỏ, nhìn là thấy thích rồi.
Chỉ có điều bởi vì những thứ đó là do Lục Trình Niên tặng, chuyển tặng cho người khác thì không hay, chỉ mong đêm nay có thể nhìn thấy một bộ trang sức giống với bộ đó, thế cũng không phải là đến đây vô ích.
Lục Trình Niên biết suy nghĩ của cô, thấp giọng nói ở bên tai cô: “Thật ra thì bộ trang sức đó là một cặp, là một bộ ngọc lục bảo, nhưng bộ kia ở chỗ của cô anh rồi. Lần này đến đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội, chắc hẳn là cô cũng sẽ tặng.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, nhíu nhíu mày.
“Vậy chúng ta có cần phải đổi cái khác không, đều tặng đồ trang sức có phải không tốt lắm hay không anh?”
Lục Trình Niên lắc đầu.
“Người lớn mà, vui vẻ là được rồi, đã có tâm ý, không cần phải quan tâm những thứ này.”
Lúc này Cảnh Ngọc Ninh mới nhẹ gật đầu.
Quý Vân Thư yên vị ngồi ở bên cạnh đương nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nghe vậy thì cũng tiến lại gần, thấp giọng nói: “Đến tiệc mừng thọ của bà cụ em tặng một bức tranh thọ tỷ nam sơn do chính tay em vẽ, đang để ở trong nhà của em, không phải là thứ gì đắt tiền, nhưng mà tất cả đều là tấm lòng. Nếu có thời gian thì anh hãy đến nhà xem giùm em, có chỗ nào không ổn thì sớm nói cho em biết, để em kịp thời chỉnh sửa.”
Quý Vân Thư không chỉ có y thuật tài ba, vẽ tranh cũng vô cùng tốt, nhất là rất am hiểu tranh sơn thủy, nghe nói cũng có mấy phần phong thái của ông cụ Quý.
Lục Trình Niên nhẹ gật đầu.
“Bà nội vẫn luôn rất thích cậu, cậu vẽ cái gì bà ấy cũng sẽ thích, cũng không cần phải quá hao tâm tổn trí đâu.”
Quý Vân Thư cười nhạt một tiếng.
Tần Tranh nghe vậy thì có chút không vui.
“Em nói ấy chứ, bà nội Lục thật là bất công quá đi thôi, tại sao mỗi lần Vân Thư đến đó thì bà ấy đều mừng rỡ giống như là nhìn thấy cháu trai ruột của mình, nhìn em thì cũng chỉ biết gọi em là khỉ con.
Còn nữa còn nữa, tiệc mừng thọ năm ngoái, Vân Thư mang đến một bình lá trà, vậy mà đã có thể dỗ dành bà cụ vui vẻ như hoa, còn em thì mang về một cái gối ngọc được chọn cẩn thận ở nước ngoài, bày ấy cũng chỉ nhìn một cái coi như xong, quả thật làm lòng em đau đớn quá đi.”
Quý Vân Thư nhẹ giọng nói: “Đó là bởi vì tôi dụng tâm, còn gối ngọc của cậu ngoại trừ nhìn cho vui thì cũng không có gì mới mẻ hết.”
“Nhưng mà nó đắt mà, lúc đó tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nó.”
“Lá trà của tôi cũng không phải là hàng rẻ tiền đâu nha.”
“Một bình trà của cậu có đắt đi nữa cũng có bằng gối ngọc của tôi không?”
“Cho dù không đắt bằng gối ngọc của cậu, nhưng mà về tấm lòng nó còn mạnh hơn gối ngọc của cậu nhiều.”
“Ê này lão Quý, ngày hôm nay cậu quyết tâm muốn so đo với tôi có đúng không?”
“…”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Cảnh Ngọc Ninh vội vàng đánh gãy.
“Chờ đã, gối ngọc mà hai người nói có phải là gối ngọc của thời hán có hoa văn phượng hoàng vừa được khai quật cách đây vài năm không thế?”
Tần Tranh vừa nghe liền biết được cô đang nói tới cái gối ngọc, vội vàng vui vẻ nói: “Đúng đúng đúng, chính là cái đó đó, quả nhiên vẫn là chị dâu nhỏ có kiến thức, nói chuyện liền biết ngay.”
Cảnh Ngọc Ninh xấu hổ cười cười.
“Không có, lúc đó tôi chỉ là cảm thấy tò mò, cậu nói xem một người thiếu thông minh tới bao nhiêu mới có thể tặng đồ vật người chết đã từng ngủ cho người ta làm quà sinh nhật? Cái này không phải là đang nguyền rủa người ta hả?”
Tần Tranh: “…”
Quý Vân Thư và Lục Trình Niên cũng không nhịn được cười.
Tần Tranh tức giận, cắn răng giải thích: “Cái này sao lại là đồ người chết đã từng ngủ được chứ, dựa theo cách chị nói, những món đồ cổ đều trở thành những thứ người ta không cần hả?”
Cảnh Ngọc Ninh ngoài cười nhưng trong không cười, kéo kéo khóe miệng.
“Đừng có gấp gáp mà, tôi cũng đâu có nói như vậy đâu, chủ yếu đây không phải là vật chôn cùng hả, vừa nghe đã cảm thấy hoặc ít hoặc nhiều gì cũng có điềm xấu. Vào trong phần mộ của người ta móc ra làm quà sinh nhật cho người khác, cậu nói xem cái này…”
“Đủ rồi!”
Tần Tranh tức đến sắp khóc: “Coi như là em đã nhìn ra ngày hôm nay ba người liên hợp lại để bắt nạt em, hừ, em không lý luận với mấy người nữa, có nói mấy người cũng không hiểu đâu.”
Dứt lời lại ôm tay nghiêng người qua một bên, giận dỗi.