Cảnh Ngọc Ninh bảo Tiểu Trần thông báo kết quả cho Hạ Thành Quân, anh ta nghe xong dĩ nhiên không hài lòng.
Không cam tâm cũng vô ích, may thay ban đầu anh ta chỉ ký hợp đồng với An ninh quốc tế 5 năm, giờ còn chưa đầy một năm. Anh ta có thể coi đây là thời gian nghỉ dưỡng, chờ hết hạn hợp đồng sẽ chọn lối đi khác.
Chuyện của Cảnh Ngọc Ninh ở đây coi như kết thúc.
Về phần quan hệ của anh ta và Quan Thu Hà như thế nào, điều này không nằm trong sự cân nhắc của cô.
Trong nháy mắt, một tuần trôi qua.
Cảnh Ngọc Ninh bấm ngón tay tính nhẩm thấy sinh nhật của Hoa Mộng Dao sắp đến, tính thế nào cũng thấy không thể đích thân đến để chúc mừng sinh nhật cô.
Từ khi Hoa Mộng Dao ra nước ngoài, trừ việc thỉnh thoảng liên lạc với cô ra thì dường như cắt hết liên lạc với mọi người trong nước.
Trong đó bao gồm cả Hoa Tôn Quyền và anh trai ruột của cô, Hoa Ngọc.
Là người ngoài cuộc, Cảnh Ngọc Ninh không có nhiều điều để nói, chỉ có thể quan tâm cô nhiều nhất có thể, vì sợ rằng cô đang mang thai sẽ không tránh khỏi cảm giác cô đơn khi ở nước ngoài một mình.
Vào ngày sinh nhật của Hoa Mộng Dao, Cảnh Ngọc Ninh căn giờ, đúng 12 giờ đêm thì lập tức gọi điện cho cô.
Đối phương nhanh chóng bắt điện thoại, giọng nói vui vẻ của Hoa Mộng Dao truyền tới: “Ninh Ninh!”
“Cục cưng, sinh nhật vui vẻ!”
“Cám ơn nha.”
Nghe được Hoa Mộng Dao vui vẻ, Cảnh Ngọc Ninh cũng không khỏi bị tiếng cười của cô làm vui theo, hỏi: “Hoa đại tiểu thư, mau thành thật khai báo, thời gian này có nhớ tớ không?”
“Hứ, nhớ, ngày đêm mong nhớ, nhưng lại không thấy cậu tới thăm.”
“Yên tâm, khoảng nửa tháng nữa, chờ con trai nuôi ra đời, tớ và cha nuôi của nó sẽ tới.”
“Nhỡ là bé gái thì sao?”
“Vậy càng tốt, có thể làm bạn với An An, chị gái chăm sóc cho em gái, quá hoàn hảo.”
Hoa Mộng Dao lắc đầu: “Cậu tự dưng được làm mẹ, cũng không biết lấy may mắn ở đâu. Nghiêm túc mà nói, mang thai một đứa con rất cực khổ, nếu không tự mình mang thai thì không thể cảm nhận được hết nỗi cực khổ đó.”
Nụ cười trên mặt Cảnh Ngọc Ninh dần dần lắng xuống.
“Cậu một mình ở đấy có sao không? Hay tớ cứ sang đấy trước?”
Hoa Mộng Dao vội vàng cự tuyệt.
“Không cần đâu, tớ có thuê người giúp việc, không sao cả.”
Cảnh Ngọc Ninh thở dài.
Muốn nói lại thôi, cũng không đem những lời trong lòng nói ra.
Hoa Mộng Dao đại khái đoán được cô muốn nói gì, cười một tiếng: “Ninh Ninh, không phải lo cho tớ, mặc dù tớ không quá mạnh mẽ, nhưng so với cậu nghĩ thì mạnh mẽ hơn nhiều, tớ làm được mà.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, suy nghĩ một chút, kể cho cô nghe những chuyện bát quái trong khoảng thời gian gần đây.
“Còn nhớ nam thần Quý Lâm Uyên của cậu không?”
“Nhớ? Sao thế?”
“Tớ mới biết anh ta có quan hệ với người nhà họ Quan, Quan Ân Tuyền, hơn nữa còn là loại người chọc gậy bánh xe, lẽ ra tớ nên sớm nhìn ra, ban đầu cũng sẽ không để cho cậu coi anh ta như nam thần.”
Nghe vậy, sống lưng Hoa Mộng Dao cứng đờ.
Tay nắm điện thoại run lên.
Một lúc sau, cô miễn cưỡng cười một tiếng.
“Thật sao? Tớ chưa nghe bao giờ.”
“Đúng vậy, nếu không phải một lần tớ bị Lục Trình Niên kéo đến quán bar uống rượu, trong lúc vô tình nghe được anh ta thích Quan Ân Tuyền, thì thật đúng là không biết chuyện này.”
Nghe đến đây, Hoa Mộng Dao không nói gì cả.
Cảnh Ngọc Ninh đảo mắt, ngập ngừng hỏi: “Dao Dao, đứa bé này… không có quan hệ gì với Quý Lâm Uyên chứ?”
“Cậu nghĩ đi đâu thế? Dĩ nhiên không có quan hệ.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh mang theo giọng điệu vui mừng, vuốt ngực nói.
Hoa Mộng Dao dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, hỏi ngược lại: “Khoảng thời gian này, cậu có về Nam Thành không?”
“Không, có chuyện gì à?”
“Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi xem ba và anh trai thế nào thôi.”
“Anh trai và chị dâu của cậu vẫn khoẻ, chỉ là ba cậu thôi. Cách đây không lâu, tớ nghe ông ấy sức khoẻ không tốt, nhưng chắc không có vấn đề gì lớn. Dao Dao à, ba và con gái không thể không nhìn mặt nhau, nếu như cậu thật sự quan tâm đến ông ấy thì thử liên lạc một lần xem, được không?
Bây giờ đứa bé trong bụng cũng đã lớn, không lâu nữa đến tháng sinh, ông ấy không thể phản đối chuyện gạo nấu thành cơm được nữa, cùng lắm thì tức giận một hồi, sau cùng vẫn tha thứ cho cậu thôi. Cậu cần gì phải đi xa như vậy, người cùng một nhà lẽ nào định đến chết không nhìn mặt nhau hay sao?”
Hoa Mộng Dao im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Tớ biết rồi, tớ sẽ cân nhắc.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, ngay lúc này, bên kia, cửa nhà Hoa Mộng Dao có tiếng gõ cửa.
“Có người tới à?” Cảnh Ngọc Ninh hỏi.
Hoa Mộng Dao cau mày.
Nơi cô sống là chung cư cao cấp, cô không giao thiệp với ai, rất ít khi tiếp khách.
Hơn nữa bên này cô vốn không có bạn bè gì cả, thật không nghĩ ra trễ thế này còn có người tới.
Suy nghĩ một lúc, cô nói vào điện thoại: “Ừm, chắc là chủ nhà hoặc người giúp việc người mà tớ thuê, cô ấy vừa mới ra ngoài mua đồ ăn vẫn chưa về, chắc là quên không mang chìa khoá, tớ ra xem một chút.”
“Được, vậy tớ cúp máy đây, cậu nhớ phải cẩn thận đấy.”
“Ừ.”
Sau khi cúp máy, Hoa Mộng Dao đi về phía cửa.
Tới nơi, cô nhòm qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài thì lập tức chấn động.
Trong nháy mắt, cô đứng thẳng người dậy, mặt tái mét.
Ngay sau đó, cô quay lưng bước vào nhà.
Hoa Mộng Dao bước đi cực nhanh, không bao lâu vào phòng ngủ rồi khoá cửa lại.
Cô lo lắng đi tới đi lui hai vòng, chỉ thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, nhịp đập dồn dập, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Làm sao có thể là anh ta?
Sao anh ta lại tới đây?
Không, không thể nào!
Nhất định là cô hoa mắt, đúng, nhất định là hoa mắt.
Hoa Mộng Dao nuốt nước bọt, chợt nhớ ra cái gì đó, tự cười giễu.
Cô đây là đang kích động cái gì?
Anh ta tới thì đã làm sao?
Những lời đã thốt ra không thể lấy lại, hơn nữa anh ta…
Trong lòng đột nhiên chua xót, hốc mắt cũng cay cay.
Cô đang ngẩn người ngồi trên giường thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng rắc rắc, sau đó thì “ầm” một tiếng thật lớn.
Là âm thanh cửa bị đẩy ngã.
Hoa Mộng Dao sợ hết hồn, từ trên giường đứng dậy, run sợ hai giây rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa vào phòng khách thì thấy cửa nhà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Mà người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa, sắc mặt vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc.
Hoa Mộng Dao: “…”
Cô mở to hai mắt nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Quý Lâm Uyên! Ai cho phép anh phá cửa nhà tôi?”
Đây là nhà cô đi thuê đấy!
Lát nữa chủ nhà nhìn thấy thì cô biết giải thích ra sao?
Tiền nong chỉ là thứ yếu, quan trọng là… người khác sẽ nghĩ không tốt về mình?
Nhìn cánh cửa bị phá hỏng, đổ trên mặt đất, Hoa Mộng Dao giận không có chỗ nào để phát tiết.
Quý Lâm Uyên dường như không thấy vẻ tức giận trên khuôn mặt của cô, mặt không biểu cảm bước tới.
Nhìn cô, rồi liếc xuống cái bụng to của cô, sắc mặt âm trầm như nước.
“Ở nhà sao không ra mở cửa?”