Ngày hôm sau, sáng sớm Cảnh Ngọc Ninh đã tới công ty.
Vừa đi vào văn phòng, đã cảm thấy bầu không khí hôm nay có chút khác lạ.
Tất cả mọi người đang châu đầu ghé tai nhỏ giọng bàn luận chuyện gì đó, lúc nhìn thấy cô đi vào, sắc mặt hơi thay đổi, cũng Ỉ không hẹn mà đều ngậm miệng, lấy một loại ánh mắt quái dị yên lặng nhìn cô.
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày, không chớp mắt bước vào văn phòng của mình.
‘ Ngay khi vừa ngồi xuống thì ấn gọi qua đường dây nội bộ, gọi Tiểu Thanh vào.
Lúc Tiểu Thanh đi vào rất cẩn trọng, ánh mát nhìn về phía cô còn mang theo sự đồng Tình khe khẽ.
Cảnh Ngọc Ninh có chút buồn cười, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô ấy: “Xảy ra chuyện gì? Hai ngày không gặp, lại nhìn tôi kiểu này?”
Tiểu Thanh cười gượng, có chút khó xử nói: “Quản lý Cảnh, hôm nay…chị không nhận được tin tức nào sao?”
Ủng hộ chúng tôi, truy cập vào truyen.one để đọc truyện nhé Cảnh Ngọc Ninh cau mày, cầm chiếc cốc trên bàn tự rót cho mình một cốc nước, vừa uống vừa thuận miệng đáp: “Không có! Sao vậy?”
“A… Không sao, nhưng em nghe nói hôm nay công ty sẽ mang tới một nhân viên mới, hình như cũng nằm trong bộ phận quan hệ công chúng của chúng ta.”
“Vậy sao? Các cô đều nhận được tin sao?”
“Em cũng chỉ nghe thấy người của bộ phận nhân sự nói tới lúc nói chuyện phiếm, người tới là một người có thâm niên trong [lĩnh vực quan hệ công chúng, dường như khá có kinh nghiệm, đã xử lý các vụ cho nhiều nghệ sĩ hàng đầu.”
Cô ấy ngừng một chút, do dự nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh, đáy mắt mang theo một tia bối rối.
“Quản lý Cảnh, chị nói tổng giám đốc Mộ mời tới một người như vậy… rốt cuộc là có ý gì?”
Mọi người trong công ty đều biết, bộ phận quan hệ công chúng của Phong Hòa do Cảnh Ngọc Ninh quản lý, Cảnh Ngọc Ninh có bối cảnh gì mọi người không rõ, bởi vì cô thật sự rất khiêm tốn, ngoại trừ chuyện công việc, rất ít nói tới cái khác ở công ty.
Nhưng cho dù có bối cảnh gì, tuổi của cô vẫn ở đó, một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, có thể có bao nhiêu kinh nghiệm? Trong cái ngành phân biệt đối xử này, muốn để người ta tin tưởng Mộ Ngạn Bân mời một người cấp bậc thần thánh như vậy tới làm cấp dưới của Cảnh Ngọc Ninh, ai tin? Nếu không làm cấp dưới, vậy chỉ có thể là… Cảnh Ngọc Ninh cuối cùng cũng hiểu, tại sao hôm nay ánh mắt mọi người nhìn cô lại quái dị như vậy.
Cô khẽ nheo mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, khẽ cười nói: “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi!”
Tiểu Thanh thấy vẻ ngoài bình tĩnh này của cô, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn biết việc này không tới phiên mình nói, chỉ đành mang theo vẻ lo lắng đi ra ngoài.
Sau khi Tiểu Thanh rời đi, Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ một lát, sau đó nở nụ cười.
Thu dọn mấy đồ vật rồi lấy phong bì đã được chuẩn bị sẵn đi về phía phòng họp.
Chín giờ sáng.
Trong phòng họp đã ngồi đầy đủ các quản lý cấp cao của Phong Hòa.
Nhìn thấy cô bước vào, mọi người đều chào hỏi với cô, có thiệt tình, cũng có giả ý.
Dù sao sự quyết đoán của cô thế hiện trong hai năm nay, mặc dù làm cho hầu hết mọi người tâm phục khẩu phục, nhưng vẫn như cũ sẽ có một bộ phận nhỏ người cảm thấy cô chỉ là một cô gái trẻ tuổi, ngồi trên vị trí quan trọng như vậy, rốt cuộc vẫn có chút không xứng.
Cảnh Ngọc Ninh không rảnh để suy nghĩ -: ý nghĩ của những người này, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Đúng lúc này, cửa phòng họp được người đẩy ra, ngước mắt lên liền nhìn thấy Mộ Ngạn Bản mang theo một đám người đi vào.
Con ngươi Cảnh Ngọc Ninh co rụt lại, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Đi theo phía sau Mộ Ngạn Bân ngoại trừ hai thư ký của anh ta, còn có Cảnh Diệp Nhã và người đại diện Đồng Thanh Thư của cô ta.
Đồng Thanh Thư, tất cả mọi người trong giới đều biết, trước kia từng làm trong mảng quan hệ công chúng, hầu hết các thế hệ tên tuổi đều được cô ta dẫn dắt ra, có thể nói thành tích xuất sắc.
Nhưng sau đó lại chuyển sang làm người đại diện, cũng không biết là do xu thế của các ngành thay đổi quá nhanh hay do không hợp môi trường, dưới tay cũng mang theo một vài nghệ sĩ, nhưng vẫn luôn không nóng không lạnh, bây giờ có thể xuất đạo chỉ có một mình Cảnh Diệp Nhã.
Hóa ra cái người cấp bậc thần thánh trong mảng quan hệ công chúng mà Mộ Ngạn Bân mời tới là cô ta? | Cảnh Ngọc Ninh cười khẩy.
Mấy vị quản lý cấp cao khác nhìn thấy Cảnh Diệp Nhã và Đồng Thanh Thư, đều có chút sững sờ.
Đương nhiên mọi người đều biết Cảnh Diệp Nhã, nữ nghệ sĩ đầu tiên trong ngành giải trí, mặc dù mới ra mắt bốn năm, nhưng độ nổi tiếng vẫn luôn rất cao.
Nghe nói cô ta là thiên kim nhà họ Cảnh, có được sự hấu thuẫn vững chắc từ nhà họ Cảnh, trước mắt mặc dù chưa ký kết với công ty, nhưng đã thành lập một studio riêng của mình, miễn là cô ta sẵn sàng chỉ tiền, đương nhiên sẽ không thiếu tài nguyên.
Còn Đồng Thanh Thư, không phải tất cả mọi người đều biết.
Dù sao Đồng Thanh Thư giống như mặt trời giữa ban ngày đã là chuyện mười năm trước.
Người tài trong giới giải trí thay đổi rất nhanh, người ở đây hầu hết đều có kinh nghiệm năm sáu năm hoặc bảy tám năm, chỉ có số ít người có mười năm kinh nghiệm trở lên.
Bởi vậy, cũng cũng chỉ có mấy người có kinh nghiệm mười năm trở lên kia lúc nhìn thấy Đồng Thanh Thự, lại nghĩ tới tin đôn sáng nay, lúc này mới nhận ra chuyện gì sẽ xảy ra hôm nay.
Trong ánh mắt nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh không khỏi mang theo một tia đồng tình.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, Cảnh Ngọc Ninh thật sự quan tâm đến công ty.
Hai năm trước, lúc công ty khó khăn nhất, cô đã gia nhập, xoay chuyển tình thế, bảo vệ mấy nghệ sĩ có giá trị cuối cùng cho công ty.
Trong hai năm qua, người cẩn thận, liều mạng làm việc là cô, người xử lý nhiều vụ việc nhất cũng là cô, một khi nghệ sĩ trong công ty xảy ra chuyện, cái đầu tiên mà mọi người nghĩ tới đều là tìm quản lý Cảnh giải quyết? Một người như vậy, sau khi công ty phát triển và lớn mạnh lại bị nói thay thế là thay thế, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhưng, không phải tất cả đều vậy, đương nhiên cũng có kẻ vui sướng khi người gặp họa.
Sau khi mấy người không hợp với Cảnh Ngọc Ninh phản ứng lại, lập tức đi tới cười chào hỏi với Đồng Thanh Thư và Cảnh Diệp Nhã, nói đủ kiểu, cái gì mà nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt linh tinh.
Cảnh Diệp Nhã đều dịu dàng cười trả lời lại, nhìn qua vẫn là dáng vẻ dịu dàng, hào phóng kia, chỉ lúc nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh, sâu trong đáy mắt mới vô thức toát ra một tia đắc ý.
Cảnh Ngọc Ninh hơi hạ mắt, chỉ làm bộ như không thấy.
Mặt cô không chút thay đổi nhìn chiếc đồng hồ trên tay, một lát sau, cuối cùng nghe.
‘ thấy Mộ Ngạn Bân khẽ khụ một tiếng.
“Được rồi, đã tới giờ rồi, họp trước đi!”
Lúc này mọi người mới ngồi trở lại vị trí của mình.
Mộ Ngạn Bân liếc nhìn Cảnh Ngọc Ninh, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn che giấu một tia áy náy không rõ ràng kia xuống, trầm giọng nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Cảnh Diệp Nhã, chắc hẳn mọi người đểu biết.”
Mọi người phụ họa theo: “Đương nhiên, đương nhiên, cô Cảnh nổi tiếng như vậy, ai mà không biết?”
“Trước kia vẫn luôn nhìn thấy trên tỉ vi, không ngờ hôm nay thấy người thật còn đẹp hơn so với trên tỉ vị.”
“Không hổ là nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất bây giờ”
Mọi người nịnh nọt, Mộ Ngạn Bân vừa lòng gật đầu.
“Hôm nay triệu tập mọi người tới là muốn tuyên bố hai chuyện.
Thứ nhất, từ hôm nay trở đi, Cảnh Diệp Nhã sẽ ký hợp đồng với Phong Hòa, trở thành người mới của Phong Hòa.
Đầu tiên mọi người ngẩn ra, ngay sau đó, võ tay như sấm.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
“Có cô Cảnh ký hợp đồng với Phong Hòa, tức là người mạnh hợp tác với lẻ mạnh, sau này mọi người hợp tác vui vẻ, phấn đấu để phát triển thêm một bước!”