Tống Vi Vi khẩn trương nín thở.
Phía sau mùi rượu trên người nam nhân nồng nặc, cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu, cả người đều uống say rồi, mồm miệng không rõ, tay cũng rất không ổn định, nhưng rượu mạnh làm tăng sự can đảm của con người, chính vì hắn uống say không còn biết gì, tư duy hỗn loạn, mới càng thêm nguy hiểm.
"Ông..."
"Ha." Nam nhân cười hắc hắc, buông lỏng tay đang bịt miệng của nàng ra, hạ giọng, "Tao trước đây chưa thấy qua mày."
"Tôi đã ở được ba năm rồi."
"Ba năm? A. Ở trong phòng của tao? Mụ già kia biết rõ tao cần tiền, lại không chịu cho tao cái chìa khóa, còn trong lúc tao không có mặt cho mướn phòng? Chết tiệt! Còn mày, mày cũng nên chết!"
Hắn nặng nề thở hổn hển, hơi thở mang theo mùi rượu phun lên mặt Tống Vi Vi.
"Bọn mày đều đáng chết!!! Phòng này là của tao! Ba tao đã chết, tất cả mọi thứ của hắn đều phải là của tao! Mụ già kia dựa vào cái gì mà dám chiếm!!! Dựa vào cái gì!!!"
Hắn tâm tình dần dần kích động, cái tay kia không tự chủ quơ múa.
Mà cùng lúc đó, thang lầu đột nhiên truyền đến hai tiếng thùng thùng, lúc nam nhân trung niên và Tống Vi Vi đều chưa kịp phản ứng được, một tay chặt chẽ giữ tay cầm dao của hắn lại, cùng sử dụng lực đem nó đẩy ra xa khỏi cổ của Vi Vi, đồng thời một quả đấm mạnh mẽ hung hăng tung vào mặt nam nhân.
Hắn hét lên một tiếng, rượu làm cho hắn phản ứng trì độn, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng cái tay bắt lấy tay hắn phảng phất như một cái kìm sắt làm hắn không thể động đậy, sau đó một quyền lại một quyền, hướng mặt của hắn bắt đầu đập, nam nhân vừa mới bắt đầu phản kháng vài cái, sau lại trực tiếp bị đánh tối tăm mặt mũi, té trên mặt đất, dao trong tay cũng rơi khỏi một bên.
Tống Vi Vi ở trong hàng hiên tối tăm cũng không thấy rõ cái gì, nghe một tiếng rên tiếp một tiếng kêu, tay chân luống cuống đứng ở một bên, mới vừa rồi sợ hãi bị mạnh mẽ dằn xuống đáy lòng giờ xông lên đầu, làm cho nàng tay chân như nhũn ra, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, chân mềm nhũn không đứng vững được.
Cửa trên lầu đột nhiên bị người mở, giọng Nhị ca oang oang truyền ra: "Ai?! Vi Vi?! Có phải là em hay không? Có phải là xảy ra chuyện gì hay không?"
Tống Vi Vi như thể tìm được cây trụ tinh thần, cuống quít hô to: "Nhị ca, Nhị ca!"
Nhị ca giơ đèn pin thùng thùng chạy xuống, đèn pin lúc ẩn lúc hiện, Tống Vi Vi miễn cưỡng thấy rõ anh hùng cứu mỹ nhân chính là một người mặc âu phục, sau đó trong lúc nàng không phản ứng kịp, nhị ca rít gào một tiếng như một viên đạn pháo xông lên, cùng với người kia cùng nhau hỗn hợp đánh kép nam nhân nằm dưới đất.
"Con mẹ nó khi dễ em ta! Thứ cặn bã! Đi chết đi! Lão tử đánh chết ngươi!!!"
Tống Vi Vi nhìn nam nhân bị đánh gào khóc kêu thảm thiết, cả người mông lung, ở trong trí nhớ của nàng, nhị ca vẫn đặc biệt ôn hòa, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy hắn giận dữ, vĩnh viễn đều là cười ha hả, đây là lần đầu tiên Tống Vi Vi thấy hắn hung dữ tàn nhẫn như vậy, mới vừa rồi tâm tình đều khiếp sợ không có.
Thanh âm nam nhân dần dần yếu đi, Nhị ca sợ tai nạn chết người, rốt cục ngừng tay, vừa quay đầu thấy người kia vẫn còn đang đánh, vội vã ngăn cản: "Thôi, tỉnh táo một chút, mang tên rác rưởi này đến đồn cảnh sát, đừng đánh nữa kẻo họa vào thân."
Người nọ thở phì phò, vừa hung hăng bổ thêm hai chân, toàn bộ dẫm lên địa phương kia của đối phương, mới ngừng tay.
Nhị ca nhặt đèn pin trên đất lên, ánh sáng đèn pin đảo qua, lúc này mới phát hiện hóa ra người nọ là con gái.
Sức chiến đấu rất hung tàn, nhìn hơi quen mắt, Nhị ca cau mày nhớ lại.
Tống Vi Vi cũng nhìn thấy mặt, nội tâm sững sờ gấp ba lần vừa nãy.
"Cố, Cố Văn Sam?!"
Cố Văn Sam chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn máu của nam nhân kia, tay nắm thật chặt thành quả đấm, ánh mắt lãnh đạm đáng sợ, làm cho người ta rùng mình.
Tống Vi Vi sợ đến run một cái, thanh âm yếu đi vài phần: "Chị, sao chị lại ở đây?"
Cố Văn Sam không nói chuyện, tiện tay lau máu trên mặt một cái, mắt lạnh như băng nhìn qua nhị ca, lạnh lùng nói: "Gọi cảnh sát đi."
"Gọi, gọi, gọi..." Nhị ca nhếch miệng cười cười, "Nhưng mà đem người đánh thành như vậy, sẽ không..."
"Tự vệ."
"..." Tự vệ như thế này cũng quá hung bạo đi. Nhị ca liếc nhìn người nằm trên mặt đất, không dám lên tiếng, ngoan ngoãn báo cảnh sát.
Cũng không lâu lắm, xe cảnh sát chạy tới.
Mấy người này cũng đáng thương, lễ Giáng Sinh vốn có có thể cùng vợ, người yêu tú ân ái, kết quả bị ép ra cục cảnh sát, trên mặt có vẻ rất không vui, thấy vẻ mặt của người có mưu đồ gây rối nằm trên mặt đất, mặt càng tái đi. Rất nhanh, hắn bị 120 lôi đi, có người nói tiền gọi 120 hắn phải đóng. Mà Cố Văn Sam và Tống Vi Vi là nhân vật chính, cũng bị dẫn tới cảnh cục.
Hai người ngồi ở ghế dài trên hàng lang chờ lấy khẩu cung, cảnh cục trang trí cũng rất sạch sẽ, hàng lang hai bên treo đầy châm ngôn, cái gì "Nhất niệm chi sai", "Cúc hoa biến quỳ hoa", Tống Vi Vi còn có chút chưa ổn định, trên tay Cố Văn Sam máu còn chưa lau khô, nàng nhìn chằm chằm lòng bàn tay đờ ra, hai người không nói một lời, bầu không khí hết sức khó xử.
Tống Vi Vi quay đầu quan sát nàng, một thời gian không gặp, nàng thoạt nhìn lại xinh đẹp thêm vài phần: Một thân mặc âu phục của nữ có chút nghịch ngợm, tóc thắt bím đuôi ngựa, có chút rối, xõa ra vài sợi đáng yêu. Tống Vi Vi nhìn theo gò má hoàn mỹ xuống dưới, thấy cái cổ thon dài đẹp như thiên nga, còn có xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Nhìn một chút, nàng phát hiện xương quai xanh của Cố Văn Sam có một hình xăm, nho nhỏ, so móng tay út còn nhỏ hơn, nhìn xa không rõ ràng lắm. Tống Vi Vi rướn cổ lên, nhìn kỹ, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đó là ba chữ rồng bay phượng múa – Tống Vi Vi
Tâm Tống Vi Vi trong nháy mắt rối loạn.
Chị ấy cũng thích mình. Tống Vi Vi trong nháy mắt bị một câu nói này quét qua.
Chị ấy cứu mình, mình khả năng đời này đều không thẳng tắp được trở lại.
Cố Văn Sam cảm thấy ánh mắt của Tống Vi Vi, gò má có chút trốn tránh, chỉnh lại áo, bên tai hồng hồng.
Tống Vi Vi ngồi thẳng người, nhìn hai mươi bốn chữ châm ngôn đối diện.
Dân giàu nước mạnh, dân chủ văn minh, tự do bình đẳng, pháp luật công bằng, tôn kính yêu nước, thật thà thân thiện.
" Cố Văn Sam, hôm nay, chị tới nhà của em làm gì?"
Cố Văn Sam đáy lòng cơn tức dần dần tiêu xuống dưới, cuối cùng nhớ ra mục đích ban đầu của mình. Nàng theo ánh mắt của Tống Vi Vi, ở bốn chữ dân chủ văn minh ý vị thâm trường vòng vo hai vòng, không biết thế nào nhớ đến hộp nhẫn bị nhét vào trong ngực.
Tuy rằng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, có điều tỏ tình lại bị ngâm nước nóng như vậy cũng quá đáng tiếc, hôm nay là lễ Giáng Sinh.
Tỏ tình thành công, sau đó thuận tiện đemVi Vi đem về nhà, ngẫm lại còn có chút kích động.
Nàng cảm thấy một luồng cuồng nhiệt dũng khí và động lực đến từ chính chủ nghĩa xã hội mang tới, hít sâu một hơi, tay lặng lẽ sờ vào hộp nhẫn trong túi, đỏ mặt nói: "Vi Vi, chị..." . Truyện Full
Rầm! Cửa phòng bị người mở ra, một thanh niên cảnh sát vẻ mặt không cảm xúc từ trong cửa nhô đầu ra: "Vào viết đơn!"
............
Thật tốt mới có thể tỏ tình
Lại bị một quỷ rượu hủy mất
Lại bị một cảnh sát nhỏ hủy mất.
Tức giận.
Nhưng bảo bảo không khóc.
Bảo bảo phải kiên cường!
Chờ khuya về nhà lại tỏ tình!
Ngày hôm nay nhất định phải thoát khỏi kiếp độc thân! Thành công ôm mỹ nhân về!