Nữ Thần, Nàng Mù Sao

Chương 6: Chúc ngủ ngon trước khi ngủ



Hôm Quý Duẫn đi trời đổ mưa, nhưng thành phố không vì một trận mưa mà hạ nhiệt, ngược lại còn có chút oi bức, Tiết Phó Niên sờ sờ đưa Quý Duẫn ra cửa, mặc dù không nhìn thấy nhưng nàng vẫn để ý tới trang phục của Quý Duẫn.

Quý Duẫn trang điểm rất đơn giản, tuy là đơn giản, nhưng không làm mất đi vẻ yêu kiều.

Ở độ tuổi của cô, leo lên vị trí quản lý này không hề dễ dàng, thứ nhất là gia cảnh không hiển hách gì, thứ hai cô không có vận may tốt, chỉ là dựa vào sự chăm chỉ, không để người khác nghi ngờ năng lực bản thân.

Áo sơ mi trắng, chân váy dài, một thân trang phục chuyên nghiệp, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, trang điểm tinh tế và giản dị.

Tiết Phó Niên chỉnh lại cổ áo cho cô, nở nụ cười: "Chị đi đường cẩn thận, hôm nay không được tốt cho lắm, chị nhớ chú ý an toàn, mặc thêm quần áo."

"A Niên không cần lo quá đâu, có dì ở nhà sẽ chăm lo cơm nước của em, còn mi phải tự biết lo liệu đi." Cô nói xong quay đầu về phía Cẩu Tử, "Cẩu Tử."

Cẩu Tử đáp lại lời Quý Duẫn, sủa một tiếng, cuối cùng tiếng sủa cũng rõ ràng hơn nhiều so với trước đây.

Quý Duẫn bật cười, "Ở nhà phải chăm sóc mama mày thật tốt, biết chưa."

Cẩu Tử lại sủa hai tiếng nữa. Quý Duẫn quay đầu nhìn Tiết Phó Niên, véo một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Phó Niên, cái chạm nhẹ kia khiến Quý Duẫn cảm thấy thoải mái: "Ở nhà ăn cơm nhiều vào, chị về rồi sẽ dẫn em đi khám bác sĩ lại lần nữa, em muốn gì cứ gọi điện qua cho chị, nếu em nhớ chị thì cứ gọi qua, ầy, chị mỗi ngày sẽ gọi về nói chuyện với em, em..... "

"Chị, chị nói nhiều lần lắm rồi, A Niên đều nhớ kĩ." Tiết Phó Niên cười, đôi mắt cong thành nếp gấp, nhìn chúng rất đẹp.

Quý Duẫn nhéo lấy mặt Tiết Phó Niên, cũng nở nụ cười: "Còn chê chị nói nhiều, không nhìn xem, nếu đối phương không phải là em, chị còn đứng đây nhiều lời với em à."

Tiết Phó Niên có chút xấu hổ cười cười: "Nếu vẫn còn kịp giờ, hay là chị ngồi xuống ăn sáng trước đi."

"Được rồi, em chê chị phiền phức." Nói xong cô liền xụ mặt trước Tiết Phó Niên, "Tôi đi tới đó trước đã, ở nhà nhớ nghe lời dì, ăn nhiều vào, chăm sóc Cẩu Tử thật tốt, đợi chị về, nếu làm tốt sẽ thưởng cho A Niên~ "

Tiết Phó Niên gật đầu, Quý Duẫn quay đầu lại cười, vỗ vỗ tay Tiết Phó Niên, sau đó cầm lấy túi, xoay người rời đi.

Tiết Phó Niên sờ vào cánh cửa, suy nghĩ một chút rồi lại cười, xác định Quý Duẫn thực sự đi rồi, sau đó nàng ngồi xổm xuống, Cẩu Tử ý thức được cọ vào bên người nàng.



"Đi thôi Cẩu Tử, baba của mi đã đi rồi." Nói xong liền dắt theo Cẩu Tử vào phòng, chưa đi được nửa đoạn đường Quý Duẫn quay đầu lại nhìn, nghe thấy Tiết Phó Niên nghiêm túc nói cô là baba của Cẩu Tử, cũng hơi nhíu mày, cuối cùng nở nụ cười, nhìn Tiết Phó Niên đang cẩn thận đóng cửa lại, thấy Cẩu Tử quay đầu lại trừng mắt nhìn mình, xách túi đi xuống bậc thềm.

Trương Soái chờ Quý Duẫn ở sân bay còn không ngừng càm ràm: "Tôi nói chị á, chị đến đây lúc nào vậy, chưa bao giờ thấy chị kéo dài thời gian như này, để tôi xem thử nào, hôm nay tang điểm tỉ mỉ ghê ta, tính tạo bất ngờ cho tôi hả."

"Câm miệng của cậu lại đi, càng nói nhiều lần sau tôi càng đi trễ."

Trương Soái nghe thấy vậy, hắn ta ngậm miệng ngay lập tức.

Tai thanh tịnh rồi, khoé môi Quý Duẫn cong lên.

Trước khi lên máy bay cô muốn gửi một tin nhắn cho Tiết Phó Niên, nhưng nghĩ lại Tiết Phó Niên sẽ không nhìn thấy, cuối cùng chẳng giải quyết được gì, đợi máy bay hạ cánh gọi báo cho nàng cubgx không sao.

Tiết Phó Niên ở nhà ăn bữa sáng do Bạch Thanh nấu xong, nàng thu người mình trên ghế sô pha, nheo mắt lắng nghe bộ kịch truyền thanh Quý Duẫn chuẩn bị cho nàng.

Cẩu Tử cũng cuộn mình trên ghế sô pha, co tròn mặc kệ mọi thứ, Cẩu Tử có chút thích dính sát Tiết Phó Niên, mặc kệ trời có ơi bức hay không, nó vẫn cứ quấn sát bên Tiết Phó Niên.

Tiết Phó Niên cảm nhận được Cẩu Tử đang dựa vào mình, và đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lông Cẩu Tử, Cẩu Tử thoải mái kêu hai tiếng, ngay cả Bạch Thanh cũng cười theo.

"Tiết tiểu thư, dì đi dọn dẹp phòng trước, nếu có chuyện gì thì kêu dì."

"Dì Bạch, dì gọi con là A Niên đi, chị cũng gọi con như vậy mà." Tiết Phó Niên thực ra rất tốt với mọi người xung quanh, Bạch Thanh nghe Tiết Phó Niên nói như vậy cũng vui vẻ cười, bận bịu nói: "Được được được, A Niên muốn làm cái gì nhớ nói cho dì biết, muốn ăn món gì dì sẽ nấu món đó cho con. "

Tiết Phó Niên vội vàng gật đầu, Cẩu Tử thấy Tiết Phó Niên gật đầu lia lịa như vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thanh, nó ư ư hai tiếng, rồi lại lắng tai nghe giọng Tiết Phó Niên.

Bạch Thanh vui vẻ nhìn một người một chó nằm trên sô pha, cảm thấy cảnh tượng này thật ấm áp, cuối cùng mỉm cười gật đầu lên lầu dọn dẹp.

Tiết Phó Niên nghe xong kịch vỗ đầu Cẩu Tử: "Cẩu Tử, chúng ta ra ngoài đi dạo vòng vòng lần nhé?"

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Tiết Phó Niên vừa nói vừa lần theo xuống dưới lầu, Bạch Thanh nghe được chạy tới ngăn Tiết Phó Niên lại: "A Niên, ngoài trời vẫn còn mưa, con muốn mua thứ gì để dì đi cho."

Tiết Phó Niên bây giờ mới nhớ ra ngoài trời vẫn mưa, nàng lắc đầu cười, trời mưa thì làm sao mà ra ngoài được.

Sau đó nàng lại nằm trên ghế sô pha buồn chán không biết phải làm gì, dù sao thì nàng cũng đã nghe nhiều kịch truyền thanh rồi, mới hai ngày trước đó, đưa Cẩu Tử về, Quý Duẫn đã đưa nàng và Cẩu Tử đi dạo vài vòng.

Cẩu Tử dẫn đường rất tốt, cẩn thận dắt Tiết Phó Niên đi, ban đầu Tiết Phó Niên có hơi lo lắng, nhưng sau đó nàng đã mạnh dạn để Cẩu Tử dẫn mình đi.

Cẩu Tử tự hào ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi, thỉnh thoảng nó còn quay đầu nhìn Quý Duẫn, như thể nó đang thể hiện năng lực của nó cho Quý Duẫn thấy.

Hôm nay Tiết Phó Niên không đi dạo nên cả người có chút khó chịu, hơn nữa càng không biết phải làm gì.

Ngồi trên sô pha một lúc lâu, Tiết Phó Niên không xem thời gian, cũng không biết đã ngồi bao lâu, mãi đến khi điện thoại di động vang lên, Tiết Phó Niên mới chồm dậy, Quý Duẫn sáng sớm đã sửa soạn thật tốt cho bản thân rồi mới cầm tới điện thoại.

Chỉ có Quý Duẫn mới biết số điện thoại di động này, Quý Duẫn đã mua chiếc điện thoại dành cho người già này cho Tiết Phó Niên, để Tiết Phó Niên tiện sử dụng hơn.



Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tiết Phó Niên biết là Quý Duẫn gọi tới, vội vàng bấm kết nối.

"Alo."

"A Niên, có ăn cơm đúng giờ không đó?"

"Em ăn rồi, chị không cần lo lắng cho em đâu."

"Ừm, ăn xong ngoan nha, tại trời mưa không tiện ra ngoài, không nên dắt Cẩu Tử ra đường, về lại bị bùn dính tung tóe, em lại phải tắm rửa sạch sẽ cho nó, rất là phiền phức." Quý Duẫn không để ý có phiền hay không mà nhắc nhở, cũng không quan tâm Tiết Phó Niên thích nghe hay không, "Chán thì lên lầu nhờ dì lấy bàn cờ ra hội. Chị còn nhớ ba em chơi cờ rất giỏi, luyện đánh thử, tự chơi sẵn tiện luyện trí nhớ."

Tiết Phó Niên vừa nghe, mắt nàng sáng lên, môi cũng nở nụ cười.

"Cảm ơn chị." Tiết Phó Niên mỉm cười, lông mày chau lại, rất đẹp, ngay cả Quý Duẫn ở đầu dây bên kia cũng cười theo.

Khóe môi cong lên vừa phải, ngay cả Trương Soái cũng kinh ngạc lùi lại hai bước, chỉ vào Quý Duẫn, run rẩy thì thào: "Ta nói, bà chị, không lẽ bà chị này dính vào tình yêu rồi. "

Quý Duẫn trừng mắt liếc anh, vội vàng nói với Tiết Phó Niên: "Anh đó, nếu cảm thấy chán lắm thì đợi đến tạnh mưa rồi dắt Cẩu Tử ra ngoài đi dạo, nếu Cẩu Tử bẩn thì cứ đợi chị về tắm cho nó, đừng có ôm ấp nó, cũng đừng ôm nó lên giường."

Giải thích như vậy không phải không có lý, hai ngày nay, bởi vì Cẩu Tử thích chạy vào giường của họ, hơn nữa Tiết Phó Niên rất thương yêu Cẩu Tử, tất cả là do Cẩu Tử, thậm chí còn ôm Cẩu Tử cùng nhau ngủ, vậy Quý Duẫn ngủ ở đâu, nghĩ tới có chút tức giận.

"A Niên, chị đi sắp xếp đã, buổi tối gọi cho em sau."

"Dạ chị, chị chú ý an toàn nha, A Niên cúp máy đây." Nói tạm biệt với Quý Duẫn xong, nàng cúp máy.

Bạch Thanh liếc nhìn Tiết Phó Niên, cười một cái: "Muốn dì lấy bàn cờ cho không? Lúc này đang dọn dẹp dì có nhìn thấy." Nói nói cười cười, "Vừa nãy dì có nghe thấy một chút."

Với nụ cười xấu hổ này Tiết Phó Niên cũng xấu hổ theo.

Nàng xoa đầu Cẩu Tử cười: "Cảm ơn dì."

Bạch Thanh nhanh chóng lấy bàn cờ và quân cờ xuống cho Tiết Phó Niên, để chúng trước mặt Tiết Phó Niên, rồi chỉ chúng cho Tiết Phó Niên để nàng rõ phương hướng, rồi mới tiếp tục dọn dẹp mà không quấy rầy nàng.

Cẩu mở to mắt nhìn Tiết Phó Niên, Tiết Phó Niên xếp từng bước xếp quân cờ, nhưng mỗi lần được nửa chặng đường, nàng lại quên mất quân cờ trước đặt ở đâu, cuối cùng vẫn không được, đành đeo tai nghe vào.

Bữa tối Bạch Thanh nấu cho nàng canh gà, dùng mấy vị thuốc để nấu, có chút vị đắng, lại có chút ngọt khi nuốt, Tiết Phó Niên ăn rất tốt nên uống thêm hai bát nữa, Bạch Thanh thấy rất vui, cẩu tử cũng thấy vui vẻ.

Cho tới khi bạn đêm lên giường nằm, Tiết Phó Niên dặn Bạch Thanh sáng mai gọi nàng dậy sớm, nàng muốn xuống lầu cùng Cẩu Tử đi dạo, Bạch Thanh đồng ý rồi gật đầu.

Nằm ở trên giường Tiết Phó Niên có chút buồn chán, Cẩu Tử dựa vào góc giường ậm ừ hai tiếng, nhìn Tiết Phó Niên đang ngủ trên giường, liền muốn trèo lên đi ngủ, Tiết Phó Niên mỉm cười, muốn gọi Cẩu Tử lên ngủ cùng, nhưng điện thoại lại đổ chuông.

Tiết Phó Niên sờ sờ một hồi lâu mới chạm vào điện thoại, vừa định bấm nút kết nối thì chuông đã dừng lại, nàng ngồi thẫn thờ, có chút hụt hẫng, muốn gọi lại nhưng nghĩ lại, sợ Quý Duẫn bận quá nên mới cúp máy.



Còn đang suy nghĩ thì chuông điện thoại lại vang lên, Tiết Phó Niên cầm điện thoại trên tay lập tức ấn nút kết nối.

"Chị."

"Nghe thấy giọng A Niên như vậy chắc là đang nhớ chị, nên mới bắt máy nhanh như vậy." Quý Duẫn đầu dây bên kia cười nói, dùng bút phác thảo văn kiện, đàm phán ngày mai rất căng thẳng, cô không được để thua cho dù nửa điểm.

Nghe thấy Tiết Phó Niên gọi mình là "Chị", thực ra Quý Duẫn đang bực bội vì thời tiết nóng nực, nghe xong cảm thấy thoải mái toàn thân.

"Vừa rồi em không bắt máy được điện thoại của chị, sợ chị lo lắng nên cầm sẵn điện thoại trên tay." Tiết Phó Niên co người trên giường, mở to đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, Cẩu Tử thấy nó không leo lên giường được nên vẫn đứng cạnh giường kêu.

"Cẩu Tử đang ở bên cạnh?"

"Dạ, nó đây."

Quý Duẫn cắn bút cười: "Đừng để nó lên giường của chị."

Tiết Phó Niên giật mình, lắc lắc đầu, hướng về phía Cẩu Tử bĩu môi, tỏ ý không thể cho nó lên giường, sau đó cười hứa với Quý Duẫn: "Không có đâu, Cẩu Tử rất ngoan."

Hai người chậm rãi nói chuyện, Quý Duẫn xem tài văn kiệm, còn dành ra chút tâm tư nói chuyện với Tiết Phó Niên, để Tiết Phó Niên cảm thấy mình không cô đơn.

Tiết Phó Niên nằm nửa người trên giường, nhẹ nhàng đáp lại lời Quý Duẫn, cuối cùng nàng từ từ buồn ngủ mà nhắm mắt lại thiêu thiểu ngủ.

Quý Duẫn nhỏ giọng "hi" hai tiếng, cuối cùng nhếch khóe miệng nói "Ngủ ngon", rồi cúp điện thoại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv