- Editor: Hàn
- Phấn ở đây là màu hồng phấn thì phải
----------------------------
"Cái kia... Nữ... Học tỷ, " Mục Tiểu Phàm bám lưng ghế điều khiển, tâm tình kích động lại ngượng ngùng tiến gần về phía trước, lúc nhích đến rất gần nữ thần của mình, nàng nhỏ giọng nói: "Chúng ta đây là đi đâu?"
Hứa Hạ từ kính chiếu hậu nhìn nàng một cái, nhìn dáng dấp đối phương muốn khiêu khích mình lại không dám khiêu khích, khiến cho nàng bật cười, nghĩ đến ba năm trước lần đầu thấy đối phương cũng là như vậy, Hứa Hạ khóe miệng cong lên, nhẹ giọng nói: "Lúc nào yêu thích chị?"
"6..." Mục Tiểu Phàm vừa mới nói một chữ, nhưng mà từ kính chiếu hậu nhìn thấy khóe miệng nữ thần nở nụ cười, nàng mạnh mẽ ngừng lại, mím mím môi, con ngươi nhìn trái phải, chính là không dám cùng đối phương va chạm.
Hứa Hạ cũng không hỏi nàng nữa, tay nhàn rỗi lại gần sờ sờ nàng đầu nói: "Chúng ta về nhà."
"Nga." Được sờ đầu, nga, trời ạ, thật hạnh phúc.
Lập tức Mục Tiểu Phàm lấy lại tinh thần, nháy mắt nhìn về phía nữ thần, nhà? Nhà nào? Nhà chị hay là nhà em?
Các nàng tiến triển nhanh như vậy? Đều đã về nhà gặp cha mẹ mình?
Song khi xe đậu ở một chỗ địa phương xa lạ, Mục Tiểu Phàm kích động một cái.
Sẽ không như nàng nghĩ chứ?
"Đi thôi." Hứa Hạ nắm tay nàng đi vào thang máy, Mục Tiểu Phàm liền choáng váng dáng dấp tựa bảo bảo ngoan đi theo, ánh mắt toàn bộ đường đi đều nhìn tay hai người nắm lấy nhau.
Vào một ngày kích thích thật là quá nhiều, để cho nàng có chút không khống chế được.
Nữ thần ôm ấp, nữ thần hôn, nữ thần sờ đầu, còn có nữ thần dắt tay, thiên, nàng đã từng ảo tưởng qua, hiện tại đều thực hiện.
Lẽ nào ông trời cũng nhìn thấy fan nguyện chết trung thành như nàng sao?
"Đến, đi thôi." Hứa Hạ nhéo tay nàng một cái cười nói.
"Được."
Cửa bị mở ra, vừa vào cửa liền nhìn thấy tấm ảnh nàng cùng nữ thần ôm cùng nhau khổng lồ treo trên tường, Mục Tiểu Phàm ngừng thở, bước về phía tấm ảnh to lớn kia, nuốt nước bọt một hồi, cảm giác mình lại nằm mơ.
"Học tỷ, chúng ta thật xứng đôi a." Mục Tiểu Phàm vô ý thức nói ra một câu.
Hứa Hạ phía sau cả người rùng mình, sau đó từ phía sau ôm chặt lấy nữ nhân.
Mục Tiểu Phàm ngây người, nước bọt trong miệng tràn lan, khiến nàng điên cuồng nuốt vào.
Hứa Hạ vùi đầu ở phía sau lưng nàng, buồn bực nói: "Em trước đây cũng đã nói lời nói tương tự."
Mục Tiểu Phàm: "..."
Nước bọt ở trong cổ họng miễn cưỡng ngừng lại, Mục Tiểu Phàm nhất thời bắt đầu ho khan, thậm chí còn tới trình độ nghĩ: Chẳng lẽ mình len lén đem hình mình cùng hình nữ thần p [1] thành hình kết hôn, câu nói kia cũng bị nữ thần nghe được?
[1]: Chỗ này tác giả để vậy, Hàn nghĩ chắc là photoshop, ghép ảnh.
Không thể đi, nàng làm nhưng là rất cơ mật.
Ngay sau đó suy nghĩ một chút không đúng, nàng đây không phải là sống lại đến bảy năm trước sao, vậy thì càng thêm không thể nào, hơn nữa lúc này nữ thần mới vừa vào vòng giải trí một năm, nàng khi đó còn chưa nhận biết đối phương đâu.
Nghĩ ngợi đến đây, Mục Tiểu Phàm yên tâm.
"Đói bụng không, chị nấu cơm cho em." Hứa Hạ vừa nói vừa đi tới nhà bếp.
Mục Tiểu Phàm cũng vội vàng đi theo, nhìn dáng dấp nữ thần mặc tạp dề hồng phấn, Mục Tiểu Phàm nội tâm nhộn nhạo.
Bên trong không manh áo che thân, bên ngoài chỉ mặc một kiện tạp dề ren hồng nhạt...
Không được! Máu mũi chảy xuống.
Mục Tiểu Phàm chạy trối chết đi tìm khăn tay, quá 囧, nàng dĩ nhiên yy nữ thần y ra máu mũi, chính mình quả thực quá dơ bẩn.
Đi phòng vệ sinh rửa tay, vừa ngẩng đầu phát hiện trong chính mình gương, Mục Tiểu Phàm trừng lớn hai mắt, có chút điểm ngốc.
Vẫn cho rằng chính mình sống lại đến bảy năm trước, có thể nội tâm của nàng vẫn giữ vững tất cả những thứ này đều là mộng, mà giờ khắc này, nhìn chính mình trẻ tuổi như thế, nàng cảm thấy, tất cả những thứ này đều không phải là mộng.
Hết thảy đều là chân thật, nhìn bồn rửa mặt, đồ rửa mặt đôi, Mục Tiểu Phàm nhíu mày, nàng có phải hay không thật sự bỏ lỡ cái gì?
Tại sao hết thảy đều trở nên quen mắt như vậy.
"Tiểu Phàm, đi ra rửa tay một cái ăn cơm." Thấy đối phương lâu như vậy không đi ra, cho rằng đối phương ở bên trong thượng đại hào [2].
[2]: Translation dịch là đi đại tiện ạ._.
Nghĩ tới đây, Hứa Hạ nở nụ cười, may mà đối phương không có chuyện gì, bất quá chỉ mất trí nhớ, nàng biết, một ngày nào đó, Tiểu Phàm của nàng sẽ khôi phục ký ức.
Hơn nữa mấu chốt là, dù cho mất trí nhớ, Tiểu Phàm của nàng vẫn là Tiểu Phàm yêu thích kề cận nàng.
Mục Tiểu Phàm nhét giấy trong mũi đi ra.
Hứa Hạ: "..."
"Lỗ mũi của em làm sao?" Hứa Hạ kéo cái ghế hỏi.
Mục Tiểu Phàm tự nhiên ngồi xuống, cười nói: "Không có gì, có chút nóng lên."
"Ừm." Hứa Hạ cũng không nói gì, chỉ đem vài món cay Mục Tiểu Phàm yêu thích kéo đến trước mặt mình, đem món thanh đạm đặt ở trước mặt nàng nói: "Ăn cái này."
Nhìn trước mặt một bàn xanh mượt toàn rau xanh, Mục Tiểu Phàm bối rối, nhìn lại nữ thần một chút thịt chiên ớt xanh non, đậu phụ cay, nước dãi của nàng nhất thời tràn lan, trong lòng nghĩ: nữ thần không yêu mình, cũng không đút thịt cho mình, chỉ để cho mình ăn chay.
Đối phương đôi mắt toả sáng, nhìn lăng lăng hai bàn đồ ăn, Hứa Hạ làm sao không phát giác, nàng cười cười nói: "Hai ngày nữa ăn nữa, em hiện tại đang nóng, ăn chút rau xanh cho tốt."
"Nga." Mục Tiểu Phàm từ lúc tỉnh lại vẫn rực rỡ như hoa hướng dương, lúc này ỉu xìu, cúi đầu, một miếng cơm một cọng rau bắt đầu ăn.
Hứa Hạ nhìn nàng như vậy lại không đành lòng, liền bưng tới một ly nước trong, đem thịt ở nước trong trong qua một lần đặt ở trong chén nàng nói: "Chỉ có thể ăn mấy miếng." [3]
[3] Ứ hiểu:'v, chắc là lấy nước sôi trụng qua....
Hoa hướng dương nhất thời lại hung hăng khí phách hiên ngang ngẩng đầu lên, đối với nữ thần mặt trời lớn gật đầu.
Sau khi ăn xong, Mục Tiểu Phàm nằm trên ghế salông liền mệt rã rời, nhìn bóng người nữ thần tiến vào nhà bếp, nhắm mắt một cái, nàng nhất thời hạnh phúc ngủ.
Rửa chén xong, Hứa Hạ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy nữ nhân cuộn mình ở trên ghế salông ngủ, nhất thời bất đắc dĩ cười một tiếng, đem nữ nhân từ trên ghế sa lông ôm lấy, đi về phía phòng ngủ.
"Ừm..." Mục Tiểu Phàm tay vô ý thức nắm chặt quần áo Hứa Hạ, mặt cà cà ở ngực đối phương, bộ dáng ngoan ngoãn này, khiến tâm Hứa Hạ đều tan chảy.
Đem đối phương đặt lên giường, cởi áo khoác cùng quần, tung ra chăn che ở trên người đối phương, sau đó nàng cũng cởi áo khoác lên giường, cẩn thận từng li từng tí nằm ở bên người nữ nhân, đem đầu đối phương đặt lên cánh tay mình.
Mục Tiểu Phàm hừ hừ, hướng về trong ngực Hứa Hạ chui vào.
Hứa Hạ trong mắt nhu tình tựa mật ngọt, thế nào cũng không thể chảy ra, nghiêng người ở trên trán nữ nhân hôn một hồi, "Ngọ an, bảo bối."
- ----------------
- Hàn: Hàn lười edit lại chỗ nàng - cô quá ~~ Thôi thì để đó nào siêng thì beta lại ha?
Chương này chắc tác giả cạn ngôn rồi:'v
Đã edit xong nửa chương 70, buổi tối nếu rảnh sẽ edit nốt ha?