Type: um-um
“Chưa." Lão Peter đáp.
Buổi chiều Lộ Tùy không đến thẳng tiệc sinh nhật của Ninh Tranh mà về nhà trước, xem thử có thư của Vụ Mang Mang không, bấy lâu nay cơ bản cô đều giữ nhịp độ mỗi ngày một lá thư.
Lộ Tùy nghe thế thì nhăn mày lại, vừa lên lầu vừa nói với lão Peter: "Giúp tôi đặt chuyến bay sáng sớm mai."
Ở hành lang tầng hai, Lộ Tùy dặn lão Peter xong thì bắt đầu gọi điện cho Bành Trạch, "Gạt hết lịch trình năm ngày sau cho tôi.”
Nghe tiếng mở cửa, rồi lại nghe tiếng đóng cửa, lúc này Vụ Mang Mang mới bước ra khỏi phòng ngủ, cô đi bằng đầu ngón chân, chỉ sợ Lộ Tùy nghe thấy.
Đầu hành lang, lão Peter vẫn đứng đó, Vụ Mang Mang cười, giơ dấu tay OK với ông, bày tỏ vô cùng cảm tạ ông.
Cô dán tai vào cửa, thấp thỏm đợi một lúc sau mới mở cửa đi vào phòng ngủ của Lộ Tùy.
Lúc này Lộ Tùy đã vào nhà tắm, Vụ Mang Mang nhanh nhẹn cởi hết quần áo của mình, rồi bắt đầu do dự.
Tóm lại là nên lên thẳng giường, tạo hình quý phi say rượu?
Hay là thay một chiếc áo sơ mi của Lộ Tùy, diễn cảnh ướt át cám dỗ?
Cả hai cô đều muốn diễn, băn khoăn quá.
Nhưng cuối cùng tương tư vẫn chiến thắng, ít ngắm một giây nào cũng là giày vò, Vụ Mang Mang chọn một chiếc áo sơ mi của Lộ Tùy, sau đó đeo trên cổ chiếc cà vạt của anh, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhà tắm.
Thông qua lớp cửa kính mờ của gian phòng tắm, Vụ Mang Mang lặng lẽ chiêm ngưỡng bóng lưng trần của Lộ Tùy trong ba giây, sau đó thì bị một bàn tay kéo mạnh vào trong.
Nước từ vòi hoa sen phun lên mặt Vụ Mang Mang, sau đó lại bị nước bọt liếm khắp toàn thân.
Mức độ nồng nhiệt đó khiến Vụ Mang Mang cảm thấy, dù là nước lạnh thì cũng bị Lộ Tùy đun sôi sùng sục rồi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Vụ Mang Mang váng vất nghĩ, trò chơi nhà tắm gì đó sau này không bao giờ làm nữa, đứng không vững, hơn nữa nền gạch vừa cứng vừa trơn, đáng thương cho đầu gối và eo lưng của cô.
"Công việc của tổ hạng mục hoàn thành rồi à?" Lộ Tùy tay cầm rượu thuốc, xoa bóp đầu gối cho Vụ Mang Mang.
"Chưa đâu." Vụ Mang Mang ngáp một cái, cố mở mắt ra nói, "Cho nghỉ hai ngày, thay phiên nghỉ. Thần tiên cũng không chịu nổi công việc mà ngày nào cũng làm."
"Hai ngày? Thế làm sao em về đây?" Giọng Lộ Tùy bỗng trầm hẳn xuống.
Nhưng Vụ Mang Mang lúc này đã quá buồn ngủ, đầu óc không hoạt động nổi, nên cô nhắm tịt mắt, lờ đờ đáp: “Bốn giờ sáng thì thức dậy để đi cho kịp, ngồi chuyến xe sáu giờ đến huyện..."
Lộ Tùy đã từng đến thôn Hoàng Thổ, biết sự hẻo lánh ở đó, con đường núi dốc đứng gập ghềnh và cả chiếc xe mười sáu chỗ gần như không hề đảm bảo an toàn, đúng là muốn lấy mạng người ta.
Con đường núi đó cứ cách mấy kilomet lại có tấm bảng chỉ đường ghi: Nơi này thường xuyên xảy ra tai nạn.
"Em đêm hôm đi thế này chẳng lẽ không lo cho sự an toàn của bản thân?"
Vụ Mang Mang rụt chân lại, kêu lên: "Đau, đau, đau!"
Lộ Tùy lại xoa vài cái thật mạnh trên đầu gối cô rồi mới buông ra.
Vụ Mang Mang biết Lộ Tùy đang tức giận điều gì, cô lồm cồm bò dậy ôm cổ Lộ Tùy từ phía sau: "Em biết anh đang lo lắng điều gì, lần này trở về em đã mặc kín mít không chừa ra chỗ nào, hơn nữa anh nhìn mặt em này, bị phơi nắng thành ra thế này rồi, cho nên không cần lo cướp tiền cướp sắc gì đâu."
Vụ Mang Mang nhớ lại ban nãy lúc lão Peter nhìn thấy bộ dạng quỷ quái của cô thì không nhịn được cười to: "Anh không biết vẻ mặt Peter lúc nhìn thấy em buồn cười thế nào đâu.
Vụ Mang Mang nhích ra ngồi đối diện Lộ Tùy, mô phỏng lại vẻ mặt kỳ quặc do quá sững sờ nhưng cố tỏ ra trấn tĩnh của lão Peter, "Mắt sắp trợn trừng rơi ra ngoài cơ."
Vụ Mang Mang ôm bụng lăn lộn trên giường, cười muốn đứt hơi.
Lộ Tùy ngắm dáng vẻ hoạt bát của cô, ở bên cô, ngay cả không khí hình như cũng có ánh sáng, không nhịn được lật người đè cô xuống hôn hít, "Nửa tháng nữa công việc chắc kết thúc phải không? Đến lúc đó anh đi đón em, không cho phép một mình chạy về nữa."
"Ưm..." Vụ Mang Mang tỏ vẻ dáng yêu, cắn móng tay, nhìn Lộ Tùy lúc nào cũng có thể lao tới cắn chết cô.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi Lộ Tùy cười lạnh lẽo, trở mình nằm sang một bên.
Vụ Mang Mang lúng túng nhích lại, nửa nằm nửa bò trên ngực Lộ Tùy: "Lần khai quật quần thể mộ cổ này khối lượng công việc lớn hơn bọn em dự tính, vì mưa lớn phải dừng lại vài ngày nên công tác hậu kỳ cũng khó khăn hơn, thế nên chắc phải đầu tháng Mười em mới về được."
"Em có chắc đầu tháng Mười về không, hay là lần sau em lại báo với anh là đến Tết mới về được?" Lộ Tùy giễu cợt.
Tuy Vụ Mang Mang cảm thấy không thể nào nhưng cũng không dám nói quá chắc chắn, nhìn bộ dạng Lộ Tùy là biết anh rất tức giận, lúc này chỉ có thể ra sức hầu hạ thì mới thoát khỏi kiếp nạn này.
Sáu giờ sáng, lúc Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy lôi dậy khỏi giường, cô vẫn còn mơ mơ màng màng, đến khi lên máy bay lại ngủ bù một giấc mới xem như tỉnh táo hoàn toàn.
“Dậy rồi à?” Lộ Tùy đưa sữa đến cho cô, "Còn bay một tiếng nữa, em có thể ngủ thêm một lúc."
Thời gian yêu đương tươi đẹp thế làm sao chỉ dùng để ngủ được?
Vụ Mang Mang lập tức lắc đầu.
Xuống máy bay rồi thì chuyển sang xe riêng của Lộ Tùy, vì đường quá dài, rảnh rỗi cũng buồn chán, Lộ Tùy cũng không phải dạng người trò chuyện trên trời dưới biển với cô, hơn nữa suốt đoạn đường anh nghe rất nhiều cuộc điện thoại, công việc vô cùng bận rộn, thế nên Vu Mang Mang đành lấy máy tính bảng ra chơi.
Trên xe có Wifi, Vụ Mang Mang nhìn logo game trên đó, nhất thời nổi hứng liền đăng nhập vào tài khoản của mình.
Tuy đã hơn tháng không chơi nhưng thế giói vẫn quen thuộc và thân thiết như xưa, dù sao cô cũng đã chơi nhiều năm nay rồi.
Chỉ có điều lần này khi đăng nhập, Vụ Mang Mang suýt thì không nhận ra chính mình.
Sao lại có thêm quá nhiều cảnh quan đẹp rực rỡ thế này?
Trò game này chính là vũ khí đốt tiền siêu cấp, số tiền mà Vụ Mang Mang tiêu tốn cho tài khoản cũ đã đủ mua một căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ rồi, nhưng bây giờ tài khoản này thì hơi nghèo nàn, một là cô đã biết tiết kiệm, hai là cũng do sự bồng bột ban đầu đã mất, chẳng qua là thú tiêu khiển khi rảnh rỗi mà thôi.
Thế nên đủ mọi trang bị đột nhiên xuất hiện trong game, Vụ Mang Mang chưa từng mua, những vật dụng đó không hề rẻ chút nào, giá một chiếc áo khoác đã là 499 tệ, mà kiểu áo này nếu muốn nhuộm màu mình thích mà không đụng hàng với người khác thì chắc phải tốn khoảng 3000 tệ, vì nhuộm màu không phải thành công một trăm phần trăm.
Vụ Mang Mang mở túi của mình ra xem, rồi lên diễn đàn lượn một vòng, cơ bản có thể chắc chắn là trong tài khoản mới này của cô đều tập hợp đủ những vật dụng trang trí, bao gồm những thứ có số lượng giới hạn trong những ngày lễ cũng đầy đủ, những thứ đó cần phải đi đấu giá mới có được.
Vụ Mang Mang liếc nhìn Lộ Tùy ngồi cạnh, sau đó lại xem xét kỹ tiến độ tài khoản mới của cô, bộ trang phục cấp bậc cao nhất của PVP trước khi cô đi là chưa hề có cái nào, điều này cần mỗi ngày làm nhiệm vụ và cả tham gia thi đấu thì mới tích lũy đủ điểm để đi mua đồ.
Cho dù làm đủ nhiệm vụ ngày, lạl thi đấu được điểm cao nhất thì điểm tích được cũng chỉ có thể đổi một cái, mà cả bộ trang bị có cả thảy sáu cái.
Mà trong tài khoản hiện tại của Vụ Mang Mang lại có bốn cái, có thể thấy là mỗi ngày đều có người làm nhiệm vụ cho cô.
Vụ Mang Mang ném bút cảm ứng sang bên, đợi Lộ Tùy nói chuyện điện thoại xong, cô liền ôm chầm lấy anh, "Lộ Tùy, có phải anh giúp em làm nhiệm vụ game không?"
Trong thư viết cho Lộ Tùy, Vụ Mang Mang lúc nói chuyện vu vơ đúng là đã nhắc đến game cô đang chơi, còn đưa cho anh tài khoản và pass nữa.
Thực ra cũng không thể trách cô, cô biết Lộ Tùy chê nội dung thư cô viết quá ít, nên lần nào cũng khổ sở như lúc nhỏ học viết văn vậy, hận không thể viết cả những chuyện như hôm nay mình ăn mấy bát cơm vào thư để tính số chữ.
Khi Vụ Mang Mang đề cập đến game, cô vốn không mong Lộ Tuy sẽ giúp cô, không xóa tài khoản đã là may lắm rồi.
“Là anh tự tay làm nhiệm vụ sao? Không để người ta đụng vào tài khoản của em chứ? Em có bệnh sạch sẽ đó, người khác đụng vao tài khoản của em là em sẽ có cảm giác bị sỉ nhục như bị người ta sờ mó vậy." Vụ Mang Mang ôm cổ Lộ Tùy, nũng nịu.
Lộ Tùy khẽ ho một tiếng, "Anh làm nhiệm vụ giúp em chỉ để bù đắp sai lầm trước kia của anh, nhưng không có nghĩa là khuyến khích em chơi game đâu."
Vụ Mang Mang gật đầu lia lịa tỏ ra đã hiểu, nhung vẫn vẻ mặt khó tin, "Sao anh lại có thời gian làm nhiệm vụ giúp em?"
Trong lòng Vụ Mang Mang, cô cảm thấy lấy thời gian Lộ Tùy làm nhiệm vụ game cho cô đúng là quá lãng phí của trời.
"Cũng xem như trò giải trí khi rảnh rỗi thôi." Lộ Tùy đáp gọn.
Lúc nhớ nhung một người, sẽ không kìm được muốn đi trên những con đường cô từng đi qua, ngắm phong cảnh cô từng ngắm, đương nhiên bao gồm cả việc vào tài khoản của cô, xem trò chơi cô từng chơi.
Vụ Mang Mang nhẹ nhàng hôn lên môi Lộ Tùy, trong đôi mắt to như có một đốm sao sáng rực và lấp lánh rơi xuống, "Cảm ơn anh".
Vụ Mang Mang không biết Lộ Tùy có hiểu thái độ này của anh quan trọng với cô đến nhường nào không?
Đối với cô, đó là một sự thừa nhận, cô biết mê đắm game là không đúng, nhưng điều này cũng không phạm pháp, chẳng qua là một cách để cô đốt thời gian thôi, so với những sở thích của phụ nữ như mua sắm, dạo phố... thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Trước kia khi cô chơi game mà nhìn thấy Lộ Tùy thì lúc nào cũng sẽ thoát ra ngoài ngay, cho dù lúc đó đang làm gì, đó là biểu hiện của việc chột dạ cực kỳ, vì cô không mong nhìn thấy vẻ khinh thường của Lộ Tùy khi thấy cô lãng phí thời gian tươi đẹp như vậy.
Phụ nữ thực ra là loại động vật như vậy đó.
Cho dù cô đang ăn phân thì cô ấy cũng sẽ mong bạn có thể chịu đựng cô ấy, đồng thời chia sẻ để tận hưởng cảm giác chung với cô ấy, họ sẽ cảm thấy đó mới là tình yêu đích thực.
Và để báo đáp, thậm chí họ còn nguyện yêu bạn bằng sinh mệnh quý giá nhất, về sau chính cô ấy lại không nỡ để bạn chịu cực chịu khổ nữa.
Có khổ thì cũng gánh chịu một mình.
Ban đầu khi Lộ Tùy không chịu ăn thức ăn thừa của Vụ Mang Mang, suy nghĩ trong cô là, anh chê bai em, anh không hề thích thức ăn em từng ăn, thế nên anh không phải thật lòng thích em.
Nên lúc Lộ Tùy xóa bỏ tài khoản tâm huyết bao năm của cô, Vụ Mang Mang mới bùng nổ như thế.
Nhưng bây giờ cảm giác có thể cùng chia sẻ thứ mình thích với ngươi mình thích đúng là tuyệt vời như đang ở trên thiên đường.
Vụ Mang Mang quỳ ngồi trên ghế, giơ bàn tay phải lên nói với Lộ Tùy "Em thề, nhất định sẽ không say mÊ game nữa, mỗi ngày em chỉ chơi một chút, chẳng có gì khác với lên Weibo và dạo phố cả."
Lộ Tùy gật gù, "ừ" một tiếng.
"Anh thấy game này có hay không?" Vụ Mang Mang hỏi Lộ Tùy.
"Kém xa em." Lộ Tùy đáp.
Vụ Mang Mang bĩu môi, biết ngay Lộ Tùy sẽ không trả lời đàng hoàng mà, thế là cô ngồi lại, tiếp tục chơi game.
Lộ Tùy quay sang nhìn Vụ Mang Mang, trong lòng nghĩ tâm lý học nhi đồng phân tích thật sự không sao, đối phó với dạng người như Vụ Mang Mang, thuyết giáo, dạy dỗ tuyệt đối không phải là cách hay, cách tốt nhất là anh không cần nói gì cả, đợi cô tự kiểm điểm và hối hận là được.
Trang bị PVP mới tuy chưa đầy đủ nhưng thực lực cũng không cho phép người khác khinh thường.
Vụ Mang Mang lâu rồi không đụng vào game, định đến khu thi đấu chơi một ván vì kỹ năng trị liệu của cô vẫn rất tốt.
Vừa đến cửa vào khu thi đấu, Vụ Mang Mang nhìn thấy ba bức tượng ở đó thì giật mình đờ người.
Trong game, khu thi đấu cứ mỗi tháng lại lấy hình thức tạc tượng ba đội nhóm đứng đầu đặt trước cổng để mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Vụ Mang Mang không trông mong minh có thể được tạc tưọng nhưng lúc này cô nàng loli xinh đẹp đứng trong nhóm tượng quán quân ở ngay chính giữa, thật sự là nhìn kiểu gi cũng thấy giống cô.
Cái tên trên đầu tiểu loli như cũng từng quen biết.
Lộ Mang Mang.
Vụ Mang Mang vội vàng bấm vào phần cài đặt để xem tên mình, hóa ra cô đúng là mang tên Lộ Mang Mang.
Nhưng tên tài khoản này của cô trước đây rõ ràng là Mang Mang 123456 mà, vì trong game có quá nhiều "Mang Mang" nên chỉ có thể thêm số vào thì mới đăng ký thành công được.
Đương nhiên sau khi đăng nhập vào game cũng có thể cho phép người chơi đổi tên, có điều phải sử dụng nhân dân tệ.
Hẳn nhiên là tên của Vụ Mang Mang đã được một đại gia nào đó sửa lại.
Vụ Mang Mang ngước lên nhìn Lộ Tùy, anh đáp lại cô một câu, "Sao?"
Vụ Mang Mang vội nói, "Cái tên mới này nghe hay quá."