Xung quanh truyền đến một trận cười vang.
Chiều cao đối với Vu San là điểm sát thương cực mạnh, bây giờ chiều cao bình thường của nữ minh tinh là 170cm, mà cô còn thấp hơn Lãnh Tương một cái đầu.
Tưởng Tư Tư đứng khoanh tay quan sát hai người.
Lãnh Tương cười khẩy một tiếng không nhường nửa bước.
Vu San bị ba chữ kia đâm trúng tử huyệt, một câu nói chạm đến điểm yếu của mình, động lực học gì đó cô hoàn toàn không biết, chỉ biết là mình thật sự là cố tình té ngã.
Mưu kế không thành, cô ta tức giận phát run, chỉ vào chóp mũi Lãnh Tương, giọng the thé nói: "Cô đừng tưởng tôi không biết cô là loại người gì! Cô bị Trác Tuyệt tuyết tàng không phải là bởi vì cô quyến rũ sếp, làm kẻ thứ ba còn mưu toan lên làm chính à? Cô chính là một con điếm!"
Vẻ mặt Lãnh Tương lập tức tối sầm lại.
Chuyện năm có cô gần như đã cô giấu vào nơi sâu nhất trong trí óc lại bị mấy câu nói của Vu San khơi lại. Biểu cảm của những người xung quanh nháy mắt trở nên phong phú, suy đoán, nghi ngờ, châm chọc, cái gì cũng có, cô giống như bị lột sạch quần áo, trần truồng đứng trước mặt người khác.
Vu San nhìn tay cô nắm chặt, càng đắc ý: "Bây giờ Tần Văn là của tôi, anh ấy đã không cần cô, cô xem, đều là kẻ thứ ba, ai thắng mới là chân lý, cô dâm đãng như vậy còn ai thèm cô!"
Người pha chế đứng bên cạnh nghe không nổi nữa: "Được rồi đừng nói nữa."
Tay Lãnh Tương nắm chặt trối chết, đầu ngón tay tàn nhẫn găm vào trong da thịt, đã giận đến mức muốn bạt tai cô ta, nhưng cô vẫn còn chút lý trí.
Nói bóng nói gió như vậy mấy nay cô đã nghe nhiều rồi, chỉ là rất ít người ở trước mặt người khác trắng trợn làm nhục cô như vậy, nhưng mà cô biết rất rõ mấy năm trước những người ở trên mạng đã bình phẩm cô thế nào.
Cho dù đã qua mấy năm, cô cũng có thể nhớ rõ ràng.
Đó là năm tháng thống khổ nhất của cô, vai diễn bị cắt không rõ nguyên nhân, lịch trình bị sắp xa đến vô cực, nhận vai xong lại có người nói với cô, phía trên có quyết định đổi người, nếu cô không chịu đổi thì nhận tiền bồi thường rút khỏi phim.
Cùng lúc đó, trên mạng có nhiều lời dồn đãi truyền ra, nói cô cố tình quyến rũ sếp, quyến rũ không thành ngược lại còn bị tuyết tàng.
Dồn thổi bịa đặt nhiều thì đương nhiên sẽ có người tin, cuối cùng ầm ĩ đến mức thân bại danh liệt.
Cô từ hình tượng tân ảnh hậu người người mong đợi cứ như vậy rơi xuống vực sâu, những thứ hư danh kia như bọt nước, biến mất hình mất dạng.
Lãnh Tương không phải là không chịu nổi ấm ức, cũng không phải không chịu được khổ sở. Quay phim lúc trời đông giá rét hay mùa hè nóng bức, hoàn cảnh gì chưa trải qua, chỉ mấy năm mà thay đổi chóng mặt như vậy, đến nay ở đáy vực sâu, loại ánh mắt này cô đã nhìn quen rồi.
Vu San thấy cô nắm chặt tay, lập tức nghênh ngang tự đắc: "Cô còn muốn đánh người à? Tới đây, tôi sợ cô sao!
Vũ San phỏng đoán trong trường hợp này cô sẽ không động tay.
Lãnh Tương nghĩ, người xung quanh đều có thể nhìn thấy, người pha chế và bảo vệ của Hắc Trì đều ở đây, mặc dù chuyện xảy ra trong Hắc Trì sẽ được giữ bí mật nghiêm ngặt, sẽ không bị truyền ra ngoài, nhưng bởi vì đánh nhau mà bị đuổi ra ngoài thì thật là khó coi.
Huống chi cô có thể vào đây là nhờ thẻ vàng của Thẩm Tranh đưa, Thẩm Tranh có ý tốt muốn để cho đến đây cô thả lỏng, cô không thể khiến Thẩm Tranh khó xử.
Mọi chuyện đã trôi xa rồi, khó khăn lắm công chúng mới dời mắt đi nơi khác, nếu bây giờ lại gây chuyện nữa, thì thật sự là vĩnh viễn không thể thoát thân được.
...
Trong đầu Lãnh Tương xuất hiện vô số ý nghĩ, mặt vô căm giơ tay lên, tàn nhẫn cho Vu San một cái tát, phát ra tiếng 'chát' vang vọng.
Mặc dù lý trí nói cho cô biết rằng cô không thể xúc động như vậy, nhưng phản xạ vẫn nhanh hơn một bước.
Thậm chí có thể đoán được tiếp theo chuyện này có thể vẫn bị truyền ra bên ngoài, mặc dù biện pháp bảo mật của Hắc Trì rất tốt, nhưng cũng không cản được người ở hiện trường truyền miệng, rất nhanh cô sẽ bị moi ra thân phận, sau đó người ở trong giới đều biết hôm nay cô ở Hắc Trì ra tay đánh người, những ngày kế tiếp chỉ càng ngày càng khổ.
Cô bình tĩnh và lý trí ra tay đánh người, tát một cái làm Vu San choáng váng mặt mày, mặt nạ bị rơi trên đất, góc mặt nạ rạch một đường trên mặt, dấu tay từ từ hiện lên trên mặt Vu San.
Cô ta không thể tin được nhìn Lãnh Tương, mới vừa muốn mở miệng mắng người, Lãnh Tương trở tay tát cô ta một cái nữa, hai bên mặt hiện lên hai dấu tay rõ nét, lại cân xứng, nhìn cũng thật buồn cười.
Vu San ôm mặt mình, từ khó tin đến giận điên người, ánh mắt như muốn xé sống Lãnh Tương.
Nhưng cô ta liếc thấy sau lưng Lãnh Tương có một người phụ nữ đi đến, lập tức giống như cả người bị tạt một chậu nước lạnh vậy, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Lãnh Tương tát cô ta hai bạt tai, mặt không đổi sắc lại giơ tay lên, nhưng trong nháy mắt cổ tay bị người nào đó nắm lấy.
Người nắm được cổ tay Lãnh Tương chỉ có thể cao hơn cô chứ không thể thấp hơn. Trong giới giải trí Lãnh Tương có thể được xem là người có vóc dáng khá cao rồi, nhưng người này, liếc mắt có thể thấy là cao hơn cô một chút.
Tưởng Tư Tư nắm tay cô rất nhẹ, nhưng uy lực thì hoàn toàn không thể khinh thường được, ngón tay bấu chặt vào mạch trên cổ tay cô, đột nhiên hơi dùng sức bấm vào một cái, cổ tay Lãnh Tương giống như bị rút hết khí lực vậy, lập tức mềm nhũn ra.
Lãnh Tương muốn hất cái người đang nắm cổ tay mình ra, nhưng mà căn bản là không thể buông ra. Cô chau mày, quay đầu muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng chỉ thấy một người mang mặt nạ màu bạc.
Quy định của Hắc Trì, thân phận khác nhau thì mặt nạ cũng khác biệt, đỏ cam vàng xanh là những màu sắc mặt nạ của thành viên thông thường, mặt nạ màu đen là dành cho thành viên VIP có thẻ vàng, mà mặt nạ màu bạc chỉ có boss phía sau của Hắc Trì mới có thể dùng.
Mặt nạ bạc tinh xảo che khuất hoàn toàn khuôn mặt của người vừa đến, chỉ có thể thấy cằm và thái dương lộ ra khỏi mặt nạ, trong ánh mắt còn lộ ra ý cười.
Lãnh Tương đối với Tưởng Tư Tư không hề quen thuộc, bởi vì chuyện không vui trước đây, những lần gặp Tưởng Tư Tư gần như Lãnh Tương đều không thèm nhìn thẳng cô ấy một cái.
Cho nên cô không nhận ra người phụ nữ mang mặt nạ bạc trước mặt rốt cuộc là ai.
Đã lâu rồi ở Hắc Trì không xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, cô ấy vốn không có ý định quản nhưng mà không nghĩ đến cuối cùng lại ra tay.
Lãnh Tương chau mày nhìn người phụ nữ từ trên trời rơi xuống này, mặc dù đã lâu cô không đến Hắc Trì nhưng cũng biết quy định màu mặt nạ này.
Người phụ nữ này chính là boss phía sau của Hắc Trì?
Không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn ra được bên trong ánh mắt hàm chứa ý cười thăm thẳm.
Lãnh Tương để tay xuống, Tưởng Tư Tư thuận theo mà bỏ tay cô ra.
Lãnh Tương lắc lắc cổ tay mình, cảm giác tê tê vô lực biến mất, Lãnh Tương không nhịn được nhìn kỹ người người phụ nữ đeo mặt nạ mà bạc này một cái.
Tưởng Tư Tư lên tiếng căn dặn người pha chế và A Trạch, bảo bọn họ nên làm gì thì làm cái đó, người chỉnh nhạc cũng nhận được chỉ thị của boss, âm nhạc lại bắt đầu vang lên trong quán, mọi người cũng bắt đầu nhảy tiếp.
Cô ấy ra hiệu cho Lãnh Tương và Vu San đi nơi khác, đến một gian phòng nhỏ ở góc kia của quán.
Cả người Vu San ủ rũ, hoàn toàn không còn chút khí thế mắng người ầm ĩ như vừa nãy.
Lãnh Tương không nhận ra Tưởng Tư Tư, nhưng có thể nhận ra Vu San.
Vu San ấm ức nhìn Tưởng Tư Tư: "Đạo..."
Cô ta định nịnh hót gọi một tiếng "Đạo diễn Tưởng", nhìn vào ánh mặt Tưởng Tư Tư, lập tức nhớ ra quy định ở Hắc Trì không được gọi tên thật, đột nhiên cũng nghĩ đến vừa rồi sao mình lại cố tình gọi ra tên của Lãnh Tương, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Trong giới giải trí thì Vu San là người mới, vai diễn trong phim của Tưởng Tư Tư cũng là vai diễn đầu tiên. Vốn là không có tư cách vào Hắc Trì, là do cô nài nỉ nửa ngày, cộng thêm quan hệ với Tần Văn, mới lấy được một tấm thẻ thành viên từ trong tay Tưởng Tư Tư. Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này thể hiện tốt một chút, làm thân với Tưởng Tư Tư, nhưng nhìn thấy Lãnh Tương ở đây, còn có thẻ VIP Hắc Trì, nhất thời ghen tỵ đến cả quy định cũng không để ý.
Vu San không dám nói gì. Lãnh Tương lạnh lùng nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ màu bạc trước mặt rõ ràng không nói một câu cũng làm Vu San cụp đuôi lại, không dám càng rỡ.
Tưởng Tư Tư nói một cách nhàn nhạt: "Nói xin lỗi đi."
Vu San khẽ cắn răng, nói với Lãnh Tương: "...Xin lỗi!"
Lãnh Tương nhíu mày, không nhịn được lại nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ kia mấy lần.