Tống Ly Mặc đưa Lãnh Tương về đến nhà, quả thật dọc đường đi cô ấy đã không nói gì, một câu không nên nói cũng chưa nói.
Lúc Lãnh Tương vào nhà đã hơn hai giờ sáng.
Nàng ném chiếc túi nhỏ của mình ở góc, đi chân trần trên thảm.
Thảm trong phòng khách còn bày bừa giấy viết, trên giấy đều là chữ, nàng nhìn những chữ này, trong lòng có một luồng cảm giác vô lực quét qua.
Cả ngày hôm nay quá mệt mỏi.
Đầu tiên là Thẩm Tranh, tiếp đến là Liễu Linh Xu, cuối cùng còn có Tưởng Tư Tư.
Tưởng Tư Tư.............
Thẳng nửa đời người, bỗng một ngày không ngờ tự mình lại bẻ cong chính mình. Còn chưa kể, nàng thích ai không thích, lại đi thích Tưởng Tư Tư.
Thích Thẩm Tranh cũng được, còn có hi vọng hơn nhiều so với Tưởng Tư Tư.
Tưởng Tư Tư, người này, thật sự là...
Xấu xa lại dịu dàng, đáng ghét lại quyến rũ.
Nhưng cô lại đều như thế với tất cả mọi người, dường như cô đều làm bạn được với tất cả mọi người, có thể kết bạn với bất kỳ ai, hoà đồng vui vẻ.
Không ai lại từ chối sự quan tâm và dịu dàng được che giấu bên dưới sự trêu chọc của Tưởng Tư Tư.
Nhưng Tưởng Tư Tư không hề tự nhận thức được điều đó.
Mà bản thân nàng, tính tình không tốt, cứng đầu cứng cổ, tám trăm con trâu cũng kéo không được, làm việc không biết ứng biến, cũng không biết khôn khéo đưa đẩy, nói chuyện thì không dễ nghe, không có chỗ nào tốt. Có thể xem như là dáng vẻ xinh đẹp, nhưng ngoài ra, nàng không thể nghĩ ra được bản thân mình có gì xứng với Tưởng Tư Tư.
Từng người từng người, từng chuyện từng chuyện.
Lãnh Tương nằm ngửa trên thảm, bóng đèn trên đầu nàng không lớn lắm, nhưng có chút chói mắt.
Nàng tùy tiện lấy một quyển sach, úp lên mặt mình.
Đã lâu rồi nàng không có cảm giác mệt mỏi như vậy, thậm chí muốn ngủ luôn thế này.
Điện thoại bên cạnh Lãnh Tương đột nhiên rung lên, nàng mở mắt ra, ném quyển sách qua một bên, mò lấy điện thoại.
[Bạn vừa nhận được một tin nhắn Wechat.]
Lãnh Tương mở khóa màn hình.
Dịch Cảnh gởi danh thiếp của bà chủ Hắc Trì cho nàng, một phút trước bà chủ Hắc Trì vừa gởi cho nàng một yêu cầu kết bạn.
Wechat của bà chủ Hắc Trì có tên là 'Bà chủ Hắc Trì', hình đại diện là một chùm chuông gió. Lãnh Tương nhìn kỹ một chút, đúng là chùm chuông gió gỗ trước cửa Hắc Trì.
Ảnh chụp vào ban ngày, phong linh lay động trong gió, đúng lúc bắt được cảnh này.
Nàng còn nhớ chuyện mấy tháng trước, vào Hắc Trì gặp Vu San, suýt chút nữa đánh nhau với Vu San, bà chủ Hắc Trì trấn an hai người.
Trong ấn tượng của nàng bà chủ Hắc Trì là một người phụ nữ ôn hòa biết giữ lễ, nói chuyện thấu đáo hào phóng, vóc dáng cũng rất cao, biết nắm bắt lòng người, sản nghiệp cũng rất lớn.
Nói ngắn gọn lại, chính là rất lợi hại.
Nàng cầm điện thoại gõ tin nhắn, còn chưa gõ xong, bên kia đã truyền đến tin nhắn.
Bà chủ Hắc Trì: "Thật ngại quá, tôi mới về nhà, tôi có nghe Dịch Cảnh nói chuyện của cô.
Lãnh Tương vội xóa một mớ ký tự vừa gõ, lại tiếp tục đánh chữ.
Lãnh Tương: "Xin chào, tôi là Lãnh Tương.
Bà chủ Hắc Trì:........
Bà chủ Hắc Trì: Cô gái trẻ, không biết quy tắc đầu tiên của Hắc Trì chúng tôi là không xưng danh tính sao?
Lãnh Tương xấu hổ.
Nàng quên mất, theo bản năng giới thiệu tên.
Lãnh Tương thu hồi một tin nhắn.
Bà chủ Hắc Trì:................
Bà chủ Hắc Trì:.
Lãnh Tương ôm điện thoại cười.
Người này thật thú vị.
Lãnh Tương: Lần trước tôi đến Hắc Trì vốn muốn cảm ơn chị, nhưng vừa hay chị không có ở đó, tôi lại đang vội, vẫn chưa có cơ hội biểu đạt lòng biết ơn đối với chị.
Lãnh Tương: Ngày đó thật sự cảm ơn chị đã giúp dỡ.
Bên màn hình điện thoại kia, Tưởng Tư Tư nhìn thấy đoạn tin nhắn này.
Quá nghiêm túc rồi.
Thế nhưng có chút khiến người ta không biết phải nói tiếp thế nào.
Lãnh Tương đối với người lạ đều nghiêm túc như vậy sao?
Lại nói, nếu quay ngược về lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên ở [Wellcome to STAR], lúc ấy tình huống cũng rất không thoải mái. Lần thứ hai gặp là ở trên giường khách sạn, lại cũng không mấy vui vẻ. Ban đầu cô không nhận ra Lãnh Tương là kiểu trịnh trọng nghiêm túc này.
Nhưng nếu lúc đó Lãnh Tương không bị bỏ thuốc, như vậy có lẽ bây giờ cô vẫn chưa quen Lãnh Tương, hiện tại đang quay [Xa Xỉ Phẩm] cũng là một kiểu khác.
Hết thảy đều vừa đúng, như là đã định sẵn.
Lãnh Tương nhìn màn hình không có tin nhắn phản hồi, lại nghĩ đến giờ này.
Có lẽ đối phương đã ngủ.
Nàng hơi thất vọng, vừa định tắt máy, lúc này rốt cuộc đối phương cũng trả lời lại.
Bà chủ Hắc Trì: Không có gì, lúc đó cô rất đáng yêu.
Lãnh Tương không hiểu nguyên do.
Lãnh Tương:............... Cái gì?
Bà chủ Hắc Trì: Ý của tôi là, lúc đó cô ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng tôi trông rất đáng yêu, ôm cũng rất mềm.
Bà chủ Hắc Trì: Đúng rồi, lúc tôi bế cô, cô còn vùi vào ngực tôi, tôi có thể đòi lại không?
Lãnh Tương:..............
Người này?!
Lãnh Tương tức giận tắt điện thoại, rồi lại mở lên.
Lãnh Tương: []
Trên màn hình hiển thị 'Đang nhập tin nhắn'.
Lãnh Tương tức điên lên chờ xem cô còn muốn nói gì nữa.
Bà chủ Hắc Trì: Đúng rồi, đừng đến đây uống rượu với Dịch Cảnh, tôi sẽ không bán rượu cho cậu ta, để cậu ta mời cô chi bằng tôi mời cô. []
Lãnh Tương: []
Lãnh Tương gắt gỏng tắt màn hình, nhưng bên cạnh đó, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.
Ôn hòa giữ lễ đâu rồi, chị ta đổi tính sao? Hay là mấy tháng này Hắc Trì đã đổi chủ, thành một người cợt nhã lại thô lỗ sao?
Làm sao chị ta biết Dịch Cảnh muốn mời mình uống rượu?
Lãnh Tương bình tĩnh suy nghĩ lại, có lẽ nói không chừng Hắc Trì đã thật sự đổi chủ, về phần Dịch Cảnh, nếu đã là bạn của bà chủ Hắc Trì, vậy có khi đã kể với chị ta chuyện này.
Quên đi, không nghĩ nữa, ngủ thôi, xem như tối nay mình đã không add Wechat người nào cả, cũng không có nói chuyện với bà chủ giả này.
.......
Ba ngày nghỉ Tết thoáng cái đã qua, sáng mùng bảy, đoàn phim chính thức làm lại.
Tám giờ sáng Vương Lâm Lâm đến gõ của phòng Lãnh Tương, đi cùng cô ấy còn có Đàm Nhã.
Ánh mắt Lãnh Tương đảo một vòng qua hai người họ.
Đàm Nhã: "Nghe nói chị phải chuyển nhà, đạo diễn Tưởng bảo tôi đến giúp một tay, tiện thể đón chị đến đoàn phim."
Vương Lâm Lâm ở bên cạnh gật đầu lia lịa, lại hỏi: "Chị Lãnh Tương, sao chị phải chuyển nhà thế?"
Lãnh Tương nói đại khá qua loa: "Ở đây không tiện nên đổi chỗ khác."
Lãnh Tương đã thu dọn xong mọi thứ trong nhà, tất cả hành lý của nàng tăng thêm cũng không quá ba thùng, chuyển đi cũng không rườm rà.
Một mình Đàm Nhã giúp nàng mang tất cả hành lý lên xe, Lãnh Tương nói một địa chỉ.
Mấy hôm trước Liễu Linh Xu đã đến, tuy rằng tạm thời giải quyết được bà ta, nhưng chỗ này quả thật là không thể ở tiếp.
Vì thế nàng liền tìm một nhà trọ mới để thuê, ngay tiểu khu bên cạnh, hoàn cảnh không khác mấy, gần chỗ này, đi khoảng mười phút là đến.
Chuyển đi xa không bằng chuyển sang bên cạnh, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Đàm Nhã lái xe đến chỗ ở mới của nàng, lại giúp nàng mang hành lý lên.
Vương Lâm Lâm ló đầu ra: "Chị Lãnh Tương, chị ở đây với ở chỗ cũ thì có gì khác nhau?"
Lãnh Tương tiếp tục nói qua loa: "Chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh sống thôi."
Vương Lâm Lâm lại nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng nghi hoặc, đây thật sự là thay đổi hoàn cảnh sống sao?
Lãnh Tương phải quay lại đoàn phim ngay, nàng mang vali hàng lý lên phòng, cũng không thèm quét dọn, dù sao trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng sẽ không ở đây.
Ở chỗ mới hết hai mươi phút, ba người liền đi ra. Lãnh Tương đem theo một vali hành lý, Đàm Nhã lái ô tô chạy đến đoàn phim.
Đầu tiên Lãnh Tương đến khách sạn, đem hành lý lên phòng rồi mới đi đến phim trường.
Mùng bảy, ngày đầu làm việc, cả phim trường đã bắt đầu bận rộn lu bù lên.
Tưởng Tư Tư và người phụ trách đạo cụ đang bàn bạc về các đạo cụ cho cảnh tiếp theo, đứng bên cạnh hai người còn có một người phụ nữ cao gầy.
Tống Ly Mặc ôm cánh tay đứng bên cạnh Tưởng Tư Tư, thỉnh thoảng Tưởng Tư Tư lại nghiêng qua nói với Tống Ly Mặc vài câu, chỉ chỉ vào những đạo cụ trước mặt, rồi lại tiếp tục bàn bạc với người phụ trách đạo cụ.
Tống Ly Mặc tiến tổ sớm như vậy?
Nàng nhớ vai diễn của Tống Ly Mặc chỉ có hai cảnh, một buổi chiều là có thể quay xong.
Phụ trách đạo cụ tinh mắt, nhìn thấy Lãnh Tương, vẫy vẫy tay với nàng.
Tống Ly Mặc và Tưởng Tư Tư đang quay lưng về phía Lãnh Tương, cũng quay đầu lại.
Tống Lý Mặc chào hỏi nàng một cái, Tưởng Tư Tư thì cười với nàng.
Tống Ly Mặc liếc nhìn phản ứng của nàng, thấp giọng nói: "Cô có thể đừng hèn như vậy được không?"
Cười cái gì mà cười, cô nói gì đó đi, chào hỏi đi, không phải cô thích cô ấy sao?
Tống Ly Mặc thấy bộ dạng này của Tưởng Tư Tư, quả thực là không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Tưởng Tư Từ hoàn toàn bại lộ trước mặt Tống Ly Mặc, giả vờ một chút cũng không được, ánh mắt mất tự nhiên chợt lóe lên, lại nở một nụ cười.
Tối hôm qua dùng thân phận bà chủ Hắc Trì nói chuyện với Lãnh Tương, lại nhịn không được muốn trêu nàng. Web đọc ?ha?h tại ⩶ T?UmT?u ?e?.?? ⩶
Bây giờ đang ở trước mặt Lãnh Tương, hèn thật sự là hèn.
Cảm giác hèn nhát nàng giống như làm chuyện gì đó thẹn với lòng.
Lãnh Tương không thèm nhìn cô một cái ngược lại hỏi Tống Ly Mặc: "Sao sớm thế mà chị đã tiến tổ rồi?"
Thoạt nhìn dáng vẻ rất quen thuộc.
Tống Ly Mặc có chút bất ngờ, cô ấy vẫn trả lời: "Hai ngày nữa tôi phải ra nước ngoài, đến khi trở về có lẽ mọi người đã quay xong rồi, cho nên liền tiến tổ."
Lãnh Tương quay sang hỏi Tưởng Tư Tư: "Hôm nay tôi có phân cảnh không?"
Tưởng Tư Tư ngẩn người, lắc lắc đầu: "Không có."
Lãnh Tương căng cơ mặt, gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó liền xoay người rời đi.
Chỉ vậy đã đi rồi.
Tưởng Tư Tư: "..............."
"Vị tiểu thư mà cô thích này thật sự là có cá tính, tôi thích." Tống Ly Mặc lạnh nhạt nói, lại vỗ vỗ vai cô, "Cô tự kiểm điểm lại bản thân một chút đi."
Nói xong cô ấy cũng xoay người rời đi.
Không ai chú ý đến, ở một phòng chụp ảnh nào đó cách phim trường mấy chục mét, từ bên ngoài cửa sổ thò ra một ống kính camera dài, đang liên tục chụp ba người họ.
Buổi tối, #Tưởng Tư Tư Lãnh Tương bất hòa#, đề tài này lên đầu đề weibo.
Trên đó là một đoạn video ngắn, Lãnh Tương nói chuyện với Tưởng Tư Tư và Tống Ly Mặc, sau đó chưa được nửa phút, Lãnh Tương xoay người bỏ đi.
Đoạn video sau đó quay cận cảnh, khi bỏ đi biểu cảm trên khuôn mặt Lãnh Tương không tốt lắm, cơ mặt căng ra, trông dáng vẻ đang giương cung bạt kiếm.
Cảm giác quả thực là giống như cãi nhau với người ta.
Về chuyện này có thể viết được rất nhiều bài.
Mười phút sau đề tài này lên đầu, Tưởng Tư Tư nhận được tin tức, cô hỏi Đàm Nhã: "Đây là chuyện gì? Vẫn là người của Giải trí Tinh Đồ?"
Đàm Nhã: "Chắc không phải là Giải trí Tinh Đồ."
Cô ấy ngừng một chút, lại nói: "Theo tôi đoán, chắc là do cô Tống Ly Mặc, truyền thông muốn mượn cơ hội sao tác thôi."
Quy luật bất biến của giới giải trí, Tống Ly Mặc ở đâu cũng là trung tâm đề tài, chỉ cần có thể có một chút liên quan xíu xiu đến Tống Ly Mặc, tin tức này đã có thể lên đầu đề.
Tưởng Tư Tư hiểu được, cô phàn nàn: "Sao chị ta lại phiền như vậy."
Đàm Nhã: "Khoảng thời gian trước, Giải trí Tinh Đồ tuôn ra ngoài tin tức chị và cô Lãnh Tương bất hòa, trên mạng moi ra video chương trình của chị và cô Lãnh Tương năm đó, nói hai người bất hòa là vì Tống Ly Mặc."
Tưởng Tư Tư nghe hiểu lời của cô ấy.
Thời gian trước cộng đồng mạng moi ra tiết mục [Welcome to STAR] của cô và Lãnh Tương, lúc ấy Lãnh Tương suýt chút nữa phẩy tay bỏ đi, mà hết thảy là bởi vì năm đó Lãnh Tương battle với Tống Ly Mặc, bị Tưởng Tư Tư châm chọc mấy câu.
Thật ra chuyện cũng không có gì ghê gớm lắm, đều là quá khứ rồi.
Nhưng cộng động mạng lại không nghĩ như vậy.
Hiện giờ Tống Ly Mặc tiến tổ, vậy thì ba người đụng mặt nhau, đương nhiên cộng đồng mạng sẽ rất tò mò, sau chuyện bốn năm năm trước, các cô sẽ xảy ra chuyển biến gì.
Cộng đồng mạng muốn biết, như vậy chó săn đương nhiêu cũng muốn nắm bắt được tin tức, bị quay được cũng không phải là chuyện ngoài dự kiến.
Đàm Nhã: "Đạo diễn Tưởng, bộ phận quan hệ công chúng nên xử lý chuyện này thế nào?"