Tưởng Tư Tư nói: "Tương Tương, tôi là đạo diễn, mục tiêu của cuộc đời tôi là quay một bộ phim mà tự tôi công nhận, việc này sẽ không bởi vì chuyện gì mà thay đổi."
Hương Hương 'meo' một tiếng, nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình, có chút khó hiểu lúc này Tưởng Tư Tư kêu nó làm gì.
Lãnh Tương không để ý cách xưng hô của cô, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Nàng nói: "Không, rõ ràng từ đầu đến cuối cô chỉ là một thương nhân, cô có thể làm bất cứ chuyện gì vì bộ phim của mình."
Lãnh Tương nói xong câu đó, dứt khoát phất tay bỏ đi.
Tưởng Tư Tư ôm Hương Hương, nhìn cánh cửa bị Lãnh Tương đi vội vàng đóng sầm lại. Căn phòng khách sạn rộng lớn chìm vào im lặng.
Bên ngoài cửa kính là một màn đen kịt.
Tưởng Tư Tư vuốt vuốt Hương Hương, khẽ thở dài, cười cười lẩm bẩm: "Hương Hương, có phải tao đã thật sự chọc cô ấy giận không?"
Hương Hương 'meo' một tiếng, liếm liếm ngón tay cô.
Tưởng Tư Tư trầm ngâm.
Sáng sớm hôm sau, cả phim trường bận rộn, ánh sáng vào chỗ, thợ quay phim vào chỗ, Lãnh Tương đứng trước máy ảnh, Tưởng Tư Tư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào máy quay, không khác gì ngày hôm qua. Cả phim trường ngập tràn trong bầu không khí quỷ dị không thể giải thích.
Vương Lâm Lâm đứng ở một bên, xoa xoa lên lớp da gà nổi trên tay, tự lẩm bẩm: "Tại sao tôi cứ cảm thấy lạnh lạnh chứ?"
Bùi Sương đứng bên cạnh cô, nói: "Hình như là hơi lạnh."
Vương Lâm Lâm quay đầu nhìn Lãnh Tương trước máy quay, lại nhìn nhìn Tưởng Tư Tư đang đứng sau máy quay, đột nhiên phúc chí tâm linh*, hỏi: "Có phải hai người họ cãi nhau không?"
*Khi vận may đến thì đầu óc cũng sáng ra.
Bùi Sương kinh ngạc nhìn cô ấy một cái, khó như vậy mà cô ấy có thể chú ý đến sự ám mụi cuộn trào giữa hai người họ.
Đêm qua lúc Lãnh Tương xuống lầu thật sự có chút bất ổn.
Bùi Sương nhớ đến chuyện đêm qua, nhưng cô là người tiên phong đạo cốt*, không care bất cứ chuyện gì, lòng hiếu kỳ của có giới hạn, lúc nào cũng luôn ghi nhớ châm ngôn 'không liên quan mình' 'không liên quan người'. Cô lẩm bẩm tám chữ này trong miệng rồi nuốt ngược trở lại.
*Cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.
Cho nên cô cũng không biết tối hôm qua giữa Tưởng Tư Tư và Lãnh Tương đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao quan hệ của hai người là có thể ngồi trên đùi chụt chụt, theo lý thuyết hơn nửa đêm đi 'bàn kịch bản' thì cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý ngủ một mình, không ngờ cuối cùng Lãnh Tương đã xuống lầu lại, điều này hoàn toàn ngoài dự kiến của cô.
Bùi Sương nghĩ, có thể nào là hai người họ nửa đường thì đứt dây đàn?
Bởi vì hôm qua bắp chân của Lãnh Tương bị thương nên kế hoạch quay trong hai tuần tiếp theo được điều chỉnh thành quay trong nhà, chủ yếu là quay ba mối tình với ba người đàn ông ở giai đoạn đầu.
Tuy rằng trên danh nghĩa nam chính của [Xa Xỉ Phẩm] là Lý Cố Xuyên, nhưng xét về số lượng cảnh quay mà nói, độ dày kịch bản của Lý Cố Xuyên không chênh lệch nhiều so với ba năm diễn viên phụ kia.
Bây giờ đang quay một cảnh trong phần một, Lãnh Tương đi giày cao gót 'cộp cộp cộp' từ đầu này đến đầu kia trong phim trường, đuổi theo một người con trai, sau đó bị người con trai mất kiên nhẫn hất ra, lại đuổi, lại hất, lặp đi lặp lại.
Theo lý mà nói cảnh này tương đối dễ quay, đêm qua vết thương trên chân của Lãnh Tương đã được Tưởng Tư Tư xoa bóp, sáng nay thức dậy ấy vậy mà đã bớt đau một cách thần kỳ. Nàng đã đi được mà không cần cố gắng nhiều, theo yêu cầu của kịch bản, bước nhanh một chút, hơi chạy, vẻ mặt lúng túng lo âu kéo người con trai, vội vàng nói: "Anh nghe em giải thích!"
Người con trai lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt vô cùng đau đớn, nói: "Anh không nghe, em đi đi! Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa!"
Lý Cố Xuyên ở bên cạnh xem cảnh này, vừa nén cười vừa nói nhỏ với phó đạo diễn: "Tôi nói anh nghe, lúc đọc kịch bản tôi đã rất mong chờ đến cảnh này, buồn cười quá đi mất, sao biên kịch lại có thể viết ra một cảnh thiếu não như vậy?"
Đột nhiên biên kịch xuất hiện từ bên cạnh, khẽ nói: "Vì để che đậy bộ phim này là đề tài đồng tính, anh có biết tôi thêm thắt miếng hài khó khắn lắm không?"
Phó đạo diễn nhất châm kiến huyết* nói: "Thật lòng đi, cô có thêm miếng hài như thế nào cũng không che dấu được nó là một bộ phim đề tài đồng tính."
*Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Biên kịch vạn phần thống khổ.
Tưởng Tư Tư nghiêm túc nhìn hình ảnh truyền từ camera đến, ra hiệu cho họ tạm dừng, ý bảo họ phải quay lại một lần nữa.
Sau ngày hôm qua, Lãnh Tương đã quen với việc một cảnh phải quay nhiều lần, không có ý kiến gì nữa, về đúng vị trí, làm lại từ đầu.
Trông không có gì kỳ lạ, nhưng mà trên thực tế cả ngày hôm nay, đã quay phim rất lâu mà ánh mắt hai người còn chưa chạm nhau chứ đừng nói là nói chuyện.
Lý Cố Xuyên nhìn hai người họ, quay đầu hỏi phó đạo diễn, nói: "Hai người họ đang chiến tranh lạnh?"
Phó đạo diễn nhìn Tưởng Tư Tư đang mải mê nhìn màn hình và Lãnh Ưtong cũng đang thật sự rất nghiêm túc, trước nay ông lạc quan vô tư, không nhìn ra chỗ nào không ổn, kinh ngạc nói: "Tưởng Tư Tư có thể chiến tranh lạnh với người khác? Cô ấy đã tu luyện thành tinh rồi, còn chiến tranh lạnh?"
Tưởng Tư Tư ở trong giới giải trí muốn gió được gió muốn mưa được mau. Hậu cung ba ngàn trong truyền thuyết có nam có nữ, còn có người không hòa hợp với Tưởng Tư Tư?
Lý Cố Xuyên nhìn Tưởng Tư Tư, nụ cười bên môi dần mở rộng, nói: "Vậy còn chưa chắc."
Cảnh này quay đến lần thứ ba, mãi đến khi kết thúc cảnh quay cũng không nghe thấy Tưởng Tư Tư bảo dừng, Lãnh Tương và nam diễn viên diễn cùng đều thở phào nhẹ nhõm.
Nam diễn viên phụ diễn cùng là một người mới, còn ít kinh nghiệm. Còn nàng mặc dù bắt chân có thể đi lại bình thường, nhưng đi lâu như vậy vẫn bắt đầu có chút đau âm ỉ.
Còn chưa kể phải mang một đôi giày cao gót.
Bọn họ vẫn tiếp tục quay cảnh này, tiếp tục ở trong phim trường cô đuổi tôi chạy, Lãnh Tương bị người đàn ông mất kiên nhẫn hất ra, lại đuổi, lại hất, lại đuổi.
Tưởng Tư Tư cũng vẫn không có ý định bảo dừng. Hôm nay là cảnh quay đầu tiên của nam diễn viên phụ nên cũng không tránh khỏi hồi hộp, xem ra cảnh này cuối cùng cũng xong. Trái tim treo lơ lửng của anh ta mới từ từ thả lỏng, thất thần một chút, cậu ta đang đi thì dừng lại. Lãnh Tương không ngờ anh ta đột nhiên dừng lại, chân còn chưa kịp chuyển hướng, lúc này bắp chân nàng lại truyền đến một cơn đau nhói.
Lãnh Tương kêu lên một tiếng, cả người sắp ngã xuống đất.
Nam diễn viên phụ cũng không chú ý đến tình huống của Lãnh Tương bên này, lúc anh ta nhận ra đã không còn kịp.
Vương Lâm Lâm cũng nhận thấy tình hình của Lãnh Tương, kêu lên một tiếng: "Chị Lãnh Tương! Cẩn thận!"
Lãnh Tương cảm thấy kể từ khi gặp Tưởng Tư Tư, gia nhập đoàn phim của cô, không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra trong cuộc sống của nàng.
Ngày hôm qua bị thương bắp chân rồi, hôm nay lại ngã trẹo chân.
Nàng nhắm mắt lại chờ cơn đau ập đến, không ngờ chưa kịp chạm lên mặt đất lạnh như băng đã được một đôi tay vững chãi đỡ lấy.
Lãnh Tương đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn người đang đỡ mình.
Ấy vậy mà là Tưởng Tư Tư.
Không phải cô đang nhìn màn hình camera sao? Như thế nào đột nhiên lại qua đây? Cô qua lúc nào?
Lãnh Tương còn chưa hoàn hồn sau cơn sốc đã sửng sờ tại chỗ trong lòng Tưởng Tư Tư.
Trên người cô có một mùi thơm quen thuộc, giống như buổi tối hôm đó nàng xem phim ở nhà Tưởng Tư Tư, Tưởng Tư Tư vừa mới tắm ra, mặc áo ngủ rộng thùng thình, bên trong còn không mặc nội y, là mùi hương đó.
Ngay cả ra ngoài quay phim Tưởng Tư Tư cũng mang theo dầu gội và sữa tắm sao?
Tuy rằng dầu gội và sữa tắm mà khách sạn cung cấp đều là hàng cao cấp nhưng với tác phong của Tưởng Tư Tư, không phải là không thể.
Trong lúc Lãnh Tương cảm thấy nhất thời choáng váng, có thể là bị ngộp rồi. Nhưng Lãnh Tương dùng một phần lý trí khác tự hỏi một chút, nàng cảm thấy đó hoàn toàn là bởi vì bản thân nàng kinh hãi quá chưa kịp hồi phục lại.
Cả trường quay lặng ngắt như tờ.
Phó đạo diễn dùng đôi tay ú múp che mặt mình lại, sau một lúc mới run rẩy chỉ tay về phía hai người, nhỏ giọng nói với Lý Cố Xuyên: "Đây là phim thần tượng cẩu huyết à, quan hệ của hai người họ là loại quan hệ trong tưởng tượng của tôi sao?"
Lý Cố Xuyên đang phân vân giữa tung tin đồn và nói sự thật, muốn nói Lãnh Tương và Tưởng Tư Tư là một đôi, nhưng mà quả thật hai người họ không phải là một đôi. Hơn nữa còn chưa biết có thể gọi là bạn bè hay không nữa.
Nhưng muốn nói hai người không phải một đôi, bây giờ sự thật trước mắt thuyết phục hơn hùng biện, Lãnh Tương vẫn chưa chịu rời khỏi vòng tay của Tưởng Tư Tư.
Lý Cố Xuyên nhìn thấy tư thế của hai người, đốt nhiên anh nhớ đến bữa tiệc hôm đó, là ai nói với anh không thể nào thích Lãnh Tương? Chưa bao lâu mà Tưởng Tư Tư đã tự vả mặt rồi sao?
Lý Cố Xuyên lựa chọn nghe theo tiếng gọi con tim, chua xót nói: "Tôi cảm thấy chắc là chưa phải."
Phó đạo diễn chú ý đến chữ 'chưa' trong lời nói của anh, sáng tỏ gật đầu.
Bên kia Vương Lâm Lâm và Bùi Sương có phần bình tĩnh hơn. Bùi Sương lạnh lùng nghĩ, chuyện này tính là cái gì, hai người họ chỉ ôm nhau thôi mà, tôi còn nhìn thấy hai người họ đang chụt chụt nhau kìa, các người có từng thấy chưa?
Vương Lâm Lâm ngây ngô hỏi: "Vừa rồi làm sao đạo diễn Tưởng 'vèo' một cái đã từ chỗ máy quay vọt qua bên cạnh chị Lãnh Tương vậy? Nhanh thật chứ."
Bùi Sương nhìn cô ấy một cái trìu mến và nói: "Bởi vì đạo diễn Tưởng đang chăm chú nhìn cô ấy đó."
Hình ảnh camera quả thật đồng bộ phát đến chỗ Tưởng Tư Tư. Vương Lâm Lâm gật gật đầu: "Hóa ra là vậy."
Một lúc lâu sau Lãnh Tương mới khôi phục lại tinh thần, thân thể cứng đờ, bật người đẩy Tưởng Tư Tư ra.
Tưởng Tư Tư cũng không giải thích vừa rồi xảy ra chuyện gì. Khi bị đẩy ra cô lập tức lùi lại hai bước. Hai người tách nhau ra, giữ khoảng cách xã giao nửa mét.
Tưởng Tư Tư nói: "Lần sau chú ý một chút, nếu cô lại bị thương chỗ nào nữa thì chúng ta không thể nào tiếp tục quay rồi."
Lãnh Tương nói: "Biết rồi."
Nàng dừng lại một chút, lại nói: "Cảm ơn cô."
Lãnh Tương không muốn dây dưa quá nhiều. Trước nay cô chưa từng kiên nhẫn với người nào, ngay cả lấp liếm cũng lười.
Nói xong hai câu này nàng xoay người rời đi ngay. Tưởng Tư Tư đứng tại chỗ một lúc, cười cười rồi cũng rời khỏi.
Giận dỗi thật khó dỗ nha.
Cảnh tiếp theo vẫn là cảnh của Lãnh Tương và nam phụ thứ nhất, trước khi ăn trưa.
Đoàn phim [Xa Xỉ Phẩm] cũng tương đối xa xỉ thật. Cơm hộp của bọn họ đều là do nhà hàng của khách sạn cung cấp độc quyền. Mỗi buổi trưa hàng ngày đều giao đến đây, nếu không bận gì thì có thể tự đến khách sạn ăn buffet. Muốn ăn thêm tùy thích, chi phí tự chịu.
Buổi quay hôm nay xem như diễn ra thuận lợi. Sau khi kết thúc kế hoạch làm việc ngày hôm nay mới phát hiện phải dự sinh nhật của một nhân viên nào đó. Buổi tối có cảnh quay muộn nên cả đoàn định ăn trưa xong thì mua bánh kém, ăn mừng một chút.
Cả đoàn phim lần lượt quay về khách sạn. Lãnh Tương và Vương Lâm Lâm đi cùng nhau. Không biết từ lúc nào Đàm Nhã đi cùng, yên lặng đi theo bên cạnh Vương Lâm Lâm. Còn Tưởng Tư Tư bị phó đạo diễn và những nhân viên khác vây quanh đi ở phía trước. Dường như đang bàn bạc gì đó.
Không giống như những ê – kíp khác đặt diễn viên lên hàng đầu, đoàn phim của Tưởng Tư Tư trước này vẫn luôn theo kiểu, đội ngũ sản xuất là sắt thép, diễn viên là nước chảy. Mặc cho diễn viên kẻ đến người đi như thế nào, ê – kiếp của cô nhìn chung vẫn không có nhiều thay đổi.
Trên dưới trong đoàn mọi người đều đã quá quen thuộc với nhau, tình cảm sâu sắc. Bọn họ vừa nói cười vừa đi về khách sạn.
Bên cạnh Tưởng Tư Tư chưa bao giờ thiếu người.
Cả ngày hôm nay Lãnh Tương chưa liếc mắt nhìn Tưởng Tư Tư một cái. Ngay cả lúc bị Tưởng Tư Tư ôm vào lòng cũng chỉ chạm mắt, nói rồi lập tức rời khỏi. Hiện giờ nàng lại nhịn không được nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Tư Tư.
Dường như Tưởng Tư Tư nhận ra gì đó, cô quay đầu nhìn thấy Lãnh Tương đi phía sau, cười cười với nàng.
Lãnh Tương quay đi, phớt lờ cô.
Tưởng Tư Tư thu hồi ánh mắt, quay đầu lại đi tiếp. Một lúc sau, cô lại quay đầu nhìn Lãnh Tương.
Lãnh Tương lại tiếp tục quay đi hướng khác.
Bùi Sương ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, nhịn không được liếc mắt xem thường một cái. Đây là kiểu mấy đứa yêu nhau giận dỗi à.
Lý Cố Xuyên đi bên cạnh Tưởng Tư Tư, thấy cô liên tục quay lại nhìn phía sau, anh nháy mắt với phó đạo diễn, mỉm cười không nói, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Lúc bọn họ sắp vào khách sạn, ở một góc tối cạnh khách sạn, nơi tất cả mọi người không để ý, truyền đến hai tiếng 'tách tách' rất nhanh.
Lý Cố Xuyên nổi tiếng đã lâu, rất nhạy cảm với tiếng máy ảnh. Anh nhíu mày, cảnh giác nhìn xung quanh khách sạn, nhưng không phát hiện ra chỗ bất thường.
Tưởng Tư Tư chọn địa điểm quay phim ở ngoại ô thành phố B. Bình thường mở cửa làm một điểm tham quan, thường xuyên có nhiều fans ghé qua để gửi quà.
Tuy rằng đoàn phim của Tưởng Tư Tư không mở cửa với người bên ngoài, nhưng cũng không ngăn được chó săn đột nhập, chung quy là khó lòng phòng bị.
Lý Cố Xuyên nói với Tưởng Tư Tư: "Hình như là chó săn."
Tưởng Tư Tư nói: "Chụp cái gì? Chụp ảnh chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó nói đoàn phim chúng ta rất vui vẻ hòa thuận?"
Lý Cố Xuyên nghĩ nghĩ, quả thật vừa rồi cũng không có làm gì khác thường, chó săn chụp cũng không chụp được gì. Sau đó anh tiếp tục đi theo bọn họ.
Chuyện này Lý Cố Xuyên cũng không xem trọng, Tưởng Tư Tư lại càng không xem trọng.
Buổi chiều cùng ngày, đoàn phim của Tưởng Tư Tư lên hotsearch weibo.
Hotsearch lần này không phải là đoàn phim của Tưởng Tư Tư hoà thuận vui vẻ, mà lại là chỉ có Tưởng Tư Tư và Lãnh Tương.
Tưởng Tư Tư vừa nói chuyện phiếm với tổ đạo cụ hiện trường vừa nhìn bọn họ làm đạo cụ. Bọn họ cần làm một chiếc kệ gỗ, khiến cho bụi cưa văng khắp nơi ở phim trường. Thợ trang điểm bên cạnh lấy điện thoại ra lướt weibo rồi kinh ngạc hét lên một tiếng. Cô ấy quá sợ hãi, vội vàng cầm điện thoại đưa cho Tưởng Tư Tư xem.
Thợ trang điểm kinh ngạc với khả năng dựng chuyện của chó săn, cô ấy nói: "Bọn họ viết gì thế này!"
Tưởng Tư Tư vừa lướt weibo, vừa nhớ lại mấy tiếng máy ảnh lúc trưa.
Tốc độ viết bài thật nhanh, góc chụp của thật nét, nội dung cũng hút mắt người đọc. Tuy rằng đều là nói bừa, nhưng quả thật là một nhân tài.
Tiêu đề hotsearch đơn giản mà cực gắt.
#Bằng chứng Tưởng Tư Tư và Lãnh Tương bất hòa#