Ngay cả Hương Hương dường như cũng nhận ra không khí giữa hai người không bình thường, từ trong ngực Tưởng Tư Tư nhảy xuống, chui trở lại đống gối.
Lãnh Tương nhất thời giật mình.
Một lúc sau nàng mới hồi phục tinh thần lại, gân xanh trên cổ tay đều lộ ra hết, phản ứng đầu tiên là muốn xoay người rời đi.
Nàng tự nhủ, không thể tức giận, không thể tức giận, Tưởng Tư Tư đang trêu chọc mày, lấy mày làm trò cười, không phải tính tình cô ta trước giờ đều như vậy sao?
Nếu thật sự tức giận sẽ để cô ta thành công!
Phải nhịn! Không thể tức giận, không thể để cô ta thành công!
Tưởng Tư Tư cười đến gần Lãnh Tương, đến trước bức tường, Lãnh Tương theo bản năng lùi về sau, cô cao hơn Lãnh Tương một chút, vì vậy khí thế cũng mạnh hơn Lãnh Tương ba phần.
Lãnh Tương bị buộc lùi từng bước từng bước, cho đến khi không thể lùi lại nữa, 'bịch' một tiếng, lưng đập vào bức tường ở lối vào.
Khóe môi Tưởng Tư Tư chứa đựng ý cười, quan tâm nói: "Không đụng đau chứ?"
Lãnh Tương đen mặt, ở trong lòng khỉnh bỉ một cái, không nói gì.
Thật sự bị đụng đau cũng không phải là do cô hại sao?
Người này giả mù sa mưa dáng vẻ làm bộ làm tịch, rốt cuộc đã lừa bao nhiêu người rồi?
Tưởng Tư Tư thấy nàng không phản ứng, nhân cách xấu xa trong cô lại trỗi dậy, càng muốn bức người ta phản ứng ra.
Chuyện này có thể trách cô sao? Nếu vừa rồi lúc cô vô tình chạm vào Lãnh Tương, Lãnh Tương không phản ứng lớn như vậy, cô tuyệt đối sẽ không nảy sinh tâm tư này.
Tưởng Tư Tư vươn đôi tay trăng muốt, ngón tay tinh tế thon dài, áo ngủ để hở ba nút trên.
Hai tay Tưởng Tư Tư cởi nút áo, cười nói: "Cô thật sự không muốn thử sao?"
Vị trí nút áo vừa vặn là chỗ chống đỡ hai ngọn núi hở ra trên áo ngủ, nhìn theo kẽ hở thậm chí có thể thấy loáng thoáng những đường cong như ẩn như hiện bên trong.
Trước đó cô vốn không cài hai nút trên, lộ ra một mảnh da thịt mềm mại nhẵn nhụi, bóng tối phủ lên làn da cô một màu xám mờ ảo.
Ánh trăng không chiếu đến lối ra cửa, đến nỗi bóng dáng của cô cũng đều mờ mịt mông lung.
Nhưng Lãnh Tương ở kề bên cô, kề cận đến mức thật sát, thấy rõ rành rành.
Bên trong cô không mặc nội y.
Lãnh Tương nhìn bộ dạng cô như muốn cởi áo cưỡng bức gái nhà lành, sợ đến mức mở to mắt, muốn lùi lại phía sau, nhưng mà phía sau là tường, muốn lùi cũng lùi không được.
Lãnh Tương chỉ có thể trơ mắt nhìn tay cô dừng ở nút áo thứ ba kia, trong phút chốc không biết làm gì, trên mặt lặng lẽ ửng lên một lớp mỏng màu đỏ, vừa ngượng vừa tức, sợ cô thật sự cởi nút áo ra.
Nàng chưa từng nhìn thân thể một người con gái gần như vậy.
Nàng đã từng gặp loại người không biết xấu hổ như Liễu Linh Xu, nhưng mà loại không biết xấu hổ như Tưởng Tư Tư, cho đến bây giờ thật sự nàng chưa từng thấy!
Lãnh Tương đỏ mặt, tức giận nói: "Tưởng Tư Tư, rốt cuộc cô muốn làm gì!"
Đôi tay nguy cấp đang ở nút áo thứ ba ngừng lại, Tưởng Tư Tư cười như không cười nhìn nàng.
Thần kinh Lãnh Tương vừa mới thả lỏng một chút, lại thấy khuôn mặt Tưởng Tư Tư tiến lại gần nàng.
Hô hấp của Lãnh Tương ngừng lại.
"Tôi không muốn làm gì hết." Tưởng Tư Tư ghé sát vào môi nàng, cúi đầu cười ra tiếng, nói, "Rõ ràng là tôi đã cởi nút áo của chính mình, sao lại giống như là quần áo của cô bị tôi lột ra vậy?"
Lãnh Tương: "........."
Khoảng cách giữa đôi môi hai người tuyệt đối không vượt quá mười centimet.
Lãnh Tương bị cô khóa vào tường, lông mi đều đang run rẩy, đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô, không nói được câu nào.
Tưởng Tư Tư bị ánh mắt của nàng chọc cười, cô thích nhìn Lãnh Tương như thế này, vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà cô cũng biết thấy tốt nên thu, không nên đùa quá trớn, nếu thật sự khiến người ta tức giận, vậy cũng không tốt.
Tưởng Tư Tư tùy ý lùi về sau mấy bước, buông tha Lãnh Tương, thuận tay sửa lại áo ngủ của mình.
Vốn dĩ cô không thật sự có ý muốn cởi quần áo của mình.
"Được rồi, không chọc cô nữa." Tưởng Tư Tư cười cười, dừng một chút, còn nói thêm, "Sau này cô ở trong đoàn phim của tôi, cả đoàn cùng ăn cùng ngủ, tôi còn có thể nửa đêm đến phòng cô bàn kịch bản, mỗi một cảnh quay của cô tôi đều phải ở bên cạnh quan sát, nếu tôi ở cạnh cô, mà tôi chạm vào cô một cái, cô đều cảm thấy không tự nhiên, vậy về sau cô phải thế nào đây? Có thể trốn tôi mỗi ngày sao?"
Tưởng Tư Tư nói rất nghiêm túc, tìm một lý do xác đáng cho việc mình vừa trêu chọc Lãnh Tương.
Sau một lúc lâu bất động, Lãnh Tương đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt cố chấp, nói: "Cô nói có thể nằm im cho tôi 'làm'?"
Tưởng Tư Tư bị nàng hỏi như vậy, sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, cười nói: "Đúng vậy."
Tưởng Tư Tư vừa dứt lời, đột nhiên bị một lực mạnh kéo qua, cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị đẩy ngã trên thảm.
"Ô?"
Thảm mềm mại lại vừa dày vừa nặng, Tưởng Tư Tư thình lình bị đẩy ngã trên thảm thật ra cũng không đau lắm. Nhưng mà áo ngủ của cô vừa chỉnh lại giờ đã rối tung lên nữa rồi, mái tóc xoăn dài xõa trên thảm màu sẫm, uốn lượn thành những vòng cung huyền ảo.
Tưởng Tư Tư kinh ngạc nhìn Lãnh Tương, Lãnh Tương đè trên người cô, đôi con ngươi trợn tròn nhìn cô, trong mắt còn có cơn tức giận chưa tan.
Tưởng Tư Tư nhíu mày, chu choa, lần này thật sự là chơi tới bến rồi.
Lãnh Tương tóm lấy áo cô, nói: "Tôi cảm thấy cô nói rất có lý, tôi 'làm' cô lại, giữa chúng ta xem như huề nhau."
Lãnh Tương thật sự tức giận.
Tưởng Tư Tư nằm im trên thảm, nhìn khuôn mặt Lãnh Tương từ từ tiến lại gần mình.
Tuy rằng cô kinh ngạc một lúc, không ngờ phản ứng của Lãnh Tương lại như vậy, nhưng mà nếu Lãnh Tương thật sự muốn 'làm' lại, cô cũng sẽ không từ chối.
Nếu từ nay Lãnh Tương có thể bỏ qua việc này, cô bị 'làm' một chút cũng không có gì ghê gớm lắm, coi như ăn miếng trả miếng.
Lãnh Tương nhìn Tưởng Tư Tư dưới thân mình.
Ngay cả khi biết Tưởng Tư Tư trêu chọc nàng, biết cô thích nói giỡn, mà nàng cũng không cho là thật, nhưng nàng vẫn tức giận.
Dựa vào cái gì mà mình bị Tưởng Tư Tư chơi đùa trong lòng bàn tay, dựa vào cái gì chỉ có Tưởng Tư Tư trêu chọc mình?
Từ lúc các cô vào cửa đến giờ đều không bật đèn, ngoài trừ ánh trăng len lỏi từ bên ngoài vào thì không hề có một tia sáng nào.
Tuy rằng Lãnh Tương nhất thời tức giận, đại não nóng lên, thật sự đè người ta dưới thân, nhưng mà chuyện đến nước này, vẫn không biết nên phản ứng thế nào.
Nàng chỉ có một lần/kinh/nghiệm duy nhất là từ Tưởng Tư Tư, nhưng mà bây giờ Tưởng Tư Tư nằm dưới, nàng hoàn toàn không biết rốt cuộc mình nên làm gì, trong khoảng thời gian ngắn như thế có chút luống cuống.
Tưởng Tư Tư chớp chớp mắt, lông mi cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: "Không làm được sao? Có muốn tôi dạy cô không?"
Đùa gì chứ? Nàng không ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy mà?!
Lãnh Tương trừng mắt nhìn cô: "Không cần cô dạy!"
Tuy rằng Tưởng Tư Tư bị người ta đè nằm dưới nhưng cũng không hề có một chút ngượng ngùng gì.
Cô có lòng tốt mở miệng nói: "Cô có thể sờ sờ tôi trước."
Lãnh Tương tự mình rối rắm một hồi, vẫn cắn răng vươn tay ra, sờ trên lưng Tưởng Tư Tư.
Cách một tầng áo ngủ cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại và cảm giác mát mẻ trên cơ thể cô.
Lãnh Tương nhíu mày, tay lạnh đã đành, tại sao trên người cũng lạnh như vậy?
Tưởng Tư Tư bị dáng vẻ khẳng khái hy sinh này của nàng làm cho cười ra tiếng, nói: "Trời sinh tôi thể hàn, trời lạnh thì đều như thế, cô ghét bỏ tôi sao?"
Đúng vậy, ghét vô cùng tận.
Trong lòng Lãnh Tương thầm trả lời một câu.
Tưởng Tư Tư còn nói thêm: "Cô hôn hôn tôi nữa."
Lãnh Tương sợ run một cái, tức giận nói: "Không muốn!"
Giữa các cô không phải cảm xúc của đôi tình nhân thật sự vì yêu vỗ tay bạch bạch bạch, Tưởng Tư Tư là đang trả nợ!
Hôn cái gì mà hôn? Có gì tốt mà hôn?!
Tưởng Tư Tư lộ ra vẻ mặt đau lòng muốn chết khi bị người ta cự tuyệt, nói: "Nhưng mà buổi tối hôm đó tôi hôn cô, cô không hôn lại sao?"
Lãnh Tương: "............."
Làm sao bây giờ, nàng cảm thấy Tưởng Tư Tư nói rất đúng, hình như còn rất có lý??
Tưởng Tư Tư nhìn thấy dường như nàng đã bị thuyết phục, còn nói thêm: "Nếu muốn tôi trả, vậy hẳn là trả toàn bộ, cô nói xem có đúng không?"
Lãnh Tương: "................"
Đây đúng là mua dây buộc mình, phóng lao phải theo lao.
Lãnh Tương hít sâu một hơi, cổ cứng đờ, cúi đầu sát vào Tưởng Tư Tư.
Nàng chợt nhớ đến chuyện ở văn phòng, nụ hôn từng bị Bùi Sương thình lình đi vào cắt ngang.
Lúc ấy các cô cũng cách nhau gần như vậy.
Lúc ấy Tưởng Tư Tư lừa nàng rằng chủ động hôn một cái có thể đổi hơn hai triệu tệ, nàng tin.
Bây giờ nàng bị Tưởng Tư Tư nói vài câu, lại chủ động đến gần.
............. Sao lại nàng cảm thấy mình đang bị lừa?
Lãnh Tương cúi đầu nhìn chằm chằm Tưởng Tư Tư, Tưởng Tư Tư cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, trên mặt vẫn luôn có một nụ cười nhàn nhạt.
Giống như bất luận lâm vào hoàn cảnh gì, cô đều giữ dáng vẻ bình tĩnh như vậy.
Đôi môi đỏ hồng, khẽ hé mở, hàm răng trong bóng đêm như ẩn như hiện, đầu lưỡi lấp ló phía sau răng, cô nheo nửa mắt, cười cười nhìn nàng, như đang chờ đợi điều gì đó.
Lãnh Tương bị cô nhìn thẳng như vậy, nhìn như thể người bị đè dưới thân là nàng.
Bị nhìn như vậy đột nhiên trong lòng Lãnh Tương nổi lên vài phần tức giận và thất bại.
Rốt cuộc mình đang làm gì đây?
Bản thân cô còn chưa nghĩ thông suốt, trong căn phòng vắng lặng trống trải đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu.
Lãnh Tương bỗng nhìn lại.
Mèo Ragdoll trắng như tuyết không biết từ lúc nào đã chui ra từ đống gối, khẽ bước lên thảm, tấm thảm hấp thu hết tiếng bước chân của nó, nó nhẹ nhàng bước đến bên các cô.
Nó ngoan ngoãn ngồi trên thảm, cái đuôi to xù vung vung, đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly nhìn chằm chằm lính hốt cít của mình trên mặt đất.
Lãnh Tương còn đang đè trên người Tưởng Tư Tư, nhìn lại, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Hương Hương.
Không biết nhìn bao lâu, Hương Hương nghiêng đầu, ngoan ngoãn và yên lặng ngồi không nhúc nhích, lại nhẹ nhàng 'meo' một tiếng, nghe có vẻ vừa vô tội vừa dịu ngoan lại vừa đáng thương.
Tưởng Tư Tư nằm trên đất, đột nhiên nói: "Đúng rồi, tôi quên mất, vừa rồi Hương Hương đói bụng, sau đó hai chúng ta thành ra như vậy------"
Tưởng Tư Tư dùng tay ra dấu tư thế hiện tại của hai người, cười cười, còn nói thêm: "Tôi quên lấy đồ ăn cho nó."
Thoáng cái khuôn mặt Lãnh Tương đỏ bừng, 'cọ' một chút liền như vậy.
Rốt cuộc vừa rồi mình đang làm gì thế? Thật sự bị Tưởng Tư Tư chọc tức đến hồ đồ sao?
Rõ ràng nàng chán ghét Tưởng Tư Tư như vậy, làm sao lại thật sự muốn 'làm' cô ta?
Còn nói trả lại gì đó, món nợ ngớ ngẩn này là tính như vậy sao?
Trong phút chốc nàng cảm thấy có thể vừa rồi mình bị điên rồi.
Lãnh Tương bắt đầu lắp bắp, nói năng lộn xộn, nhìn nhìn Hương Hương, lại nhìn Tưởng Tư Tư còn nằm trên mặt đất, nói: "Vừa rồi tôi..... cô.......!"
Nàng có thể nói gì, nói vừa rồi không phải tôi cố ý?
Không phải cố ý thì là gì?
Cố tình?
Lãnh Tương nói lắp một hồi, suýt chút nữa cắn lưỡi mình.
Mà vừa rồi rốt cuộc mình bị sao vậy, thế nào lại thật sự muốn hôn Tưởng Tư Tư?!
Đầu óc Lãnh Tương có chút rối loạn, cũng không muốn bận tâm đến chuyện lộn xộn này nữa, theo bản năng muốn thoát khỏi cục diện rối rắm này.
Khuôn mặt nàng vẫn đỏ bừng, nghẹn ở cổ họng, lỗ tai cũng đều đỏ, nói: "Cô cho mèo ăn đi, tôi về đây!"
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng đã bị nàng đóng 'ầm' một tiếng.
Thật sự là chỉ như vậy thì đi rồi.
Tưởng Tư Tư nghiêng đầu nhìn ra hành lang, giày của Lãnh Tương còn đó, dường như ngay cả giày cũng quên đổi, mang dép lê bỏ chạy.
Hương Hương nhìn thấy ngoại trừ trong phòng có một tên lính hốt cít thì bên ngoài còn có một quái vật hai chân chạy trối chết, nó nghiêng đầu, hoang mang mình lính hốt cít của mình còn đang nằm trên mặt đất cười ra tiếng.
Có chuyện gì thế? Hình như rất vui thì phải?
Tưởng Tư Tư vừa cười vừa ngồi dậy, đưa tay ra, Hương Hương liền ngoan ngoãn chui vào trong lòng cô.
Tưởng Tư Tư ôm mèo đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho mèo,vuốt đầu Hương Hương, vừa nhìn Hương Hương đang ăn gì đó: "Hương Hương à."
Hương Hương không rõ nguyên do, nghe thấy lính hốt cít kêu tên mình, ngẩng đầu lên.
Tưởng Tư Tư xoa xoa bộ lông mèo Ragdoll, nhẹ nhàng cười nói: "Hai người sao lại đáng yêu như vậy chứ..............."
Thật thú vị, có Lãnh Tương, cô đã bắt đầu mong chờ cuộc sống trong đoàn phim nửa tháng sau.
Hơn nữa là vô cùng mong chờ.