Lãnh Tương bình tĩnh nhìn Giám đốc casting, Giám đốc casting mỉm cười giải thích: "Tôi không phải nói cô không tốt, là cô quá xinh đẹp, vai này là vai thị nữ, sao có thể còn xinh đẹp hơn chủ tử."
Hai người mới bên cạnh bật cười thành tiếng.
Giám đốc casting còn nói thêm: "Vả lại tôi thấy cô rất quen mắt, cô không phải là đã từng đóng............"
Lãnh Tương không nói.
Giám đốc casting còn rất trẻ, vừa gia nhập giới không bao lâu, cũng không biết anh ta có từng nghe đến trận sóng gió mấy năm trước của cô không.
Nếu Giám đốc casting còn nhớ cô chính là nữ chính trong bộ phim [Ly Nhân] kia, nếu anh ta biết sự tình năm đó, vai diễn lần này có thể để cho cô nhận hay không.
Giám đốc casting suy nghĩ nửa ngày, đầu óc rốt cuộc bừng sáng, nghĩ ra rồi: "Cô không phải đã từng đóng phim [Mỹ Nhân Khinh] đó sao?"
Lãnh Tương: "............."
Giám đốc casting nói: "Lúc học trung học tôi vô cùng thích bộ phim đó, mỗi ngày tan học về đều xem, cô đóng vai nữ chính lúc còn nhỏ đúng không? Là cô bé trong mười tập đầu đó? Ái chà, cũng thật trùng hợp, lúc đó cô còn nhỏ hơn tôi một tuổi, mới mười mấy tuổi nhỉ? Không biết cô có còn nhớ vai diễn đó không, tôi thật sự vô cùng thích diễn xuất của cô."
Lãnh Tương: ".................."
Người mới bên Giải trí Tiêu Thị: ".............."
Người mới bên Linh Lung Films: "............."
Khóe miệng Lãnh Tương giật giật, khó khăn lắm mới định thần lại, cô hỏi: "Còn vai này?"
Giám đốc casting tự mìng hưng phấn một hồi, rốt cuộc lấy lại tình thần: "Vai này à? Vai này tôi không thể cho cô."
Lãnh Tương: ".........."
Giám đốc casting nói: "Tôi vô cùng thích cô, nói thật, cô thích hợp với vai nữ thứ chính hơn, nữ chính chúng tôi đã xác định rồi, nhưng mà nhất định cô có thể thử vai nữ thứ chính."
Lãnh Tương nhớ lại tính cách của nữ thứ chính một chút, hình như là một mỹ nhân tâm địa rắn rết, thâm hiểm độc ác không chuyện ác gì không làm, trước hại chết cha mẹ ruột của mình giá họa cho nữ chính, kích động cả hậu cung khiến cho hậu cung gà bay chó sủa, chó gà không yên, sau còn ở bên gối Hoàng Thượng bịa chuyện nói nữ chính âm mưu tạo phản, nếu không phải nữ chính tay chân nhanh lẹ đánh phủ đầu, không chừng đã bị nữ thứ chính hại chết.
Tam quan vặn vẹo, vì thượng vị không từ thủ đoạn, dù sao cũng không phải người tốt.
Lãnh Tương: ".........."
Nhất thời cô cũng chưa hiểu rõ đây là khen người hay là tổn thương người.
Giám đốc casting nói: "Thứ nhất cô rất xinh đẹp, đẹp hơn tất cả những nữ diễn viên đang thử vai ở phòng bên cạnh, đều này không thích hợp."
"Thứ hai cô rất có khí chất. Hơn mười tuổi mà cô có thể diễn ra bộ dáng ngang ngược như vậy, tuy rằng bây giờ đã trưởng thành, nhưng mà khí chất vẫn không thay đổi nhiều."
Ở thời điểm Lãnh Tương hot nhất, có người dùng bốn chữ đánh giá ngoại hình của cô: Lãnh Diễm Tuyệt Luân*.
*Lãnh diễm tuyệt luân: đại khái là lạnh lùng xinh đẹp không ai sánh bằng.
Dường như trời sinh cô rất lạnh lùng, lại không hay cười, bình thường cũng không thích giao thiệp với ai, hơn nữa còn họ Lãnh, có lẽ ban đầu chỉ là một câu nói đùa, nhưng mà sau đó bốn chữ này dần trở thành đại danh của cô.
Cô có thể diễn nhiều kiểu nhân vật khác nhau từ phản diện, công chúa hoàng hậu phi tần.
Cũng có thể diễn phim thể loại văn học nghệ thuật với tông màu xám, chỉ cần ngồi trước ống kính, thản nhiên lạnh lùng nhìn vào máy quay, có thể khiến người ta quên cả hô hấp.
Nhưng mà để Lãnh Tương đóng vai nữ chính sẽ không hợp với hình tượng nhân vật, đó là một bài toán nan giải.
Lãnh Tương mím môi không nói gì.
Vai diễn này là vai diễn hay nhất từ trước đến nay mà Thẩm Tranh giành được cho cô, nếu ngay cả cô hội này cô cũng không biết nắm bắt, khi trở về làm sao ăn nói với Thẩm Tranh, chẳng lẽ nói với cô ấy là Giám đốc casting nói khí chất của cô không hợp?
Một diễn viên, đến cả vấn đề này cũng không giải quyết được, thì còn là diễn viên gì chứ?
Bản thân Giám đốc casting cũng thở dài, anh ta thật sự rất thích Lãnh Tương, nhưng mà Lãnh Tương thật sự không thích hợp.
Nếu không phải nữ thứ chính đã sớm có sự sắp xếp nội bộ, thật sự anh ta sẽ đẩy Lãnh Tương sang phòng bên cạnh, để Lãnh Tương thử vai một lần.
Ánh mắt của Giám đốc casting chuyển sang hai người mới bên Linh Lung Films và Giải trí Tiêu Thị cử đến, muốn nhìn thử xem rốt cuộc ai thích hợp hơn, lúc đang do dự, lại nghe thấy Lãnh Tương ở bên cạnh đã mở miệng.
"Tôi muốn thử." Lãnh Tương nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt Giám đốc casting, "Ít nhất anh cũng nên cho tôi một cơ hội chứ."
Nếu chỉ là một cơ hội, Giám đốc casting chắc chắn có thể cho cô.
Giám đốc casting lật lại kịch bản, chọn một đoạn trong đó.
Thị nữ 1 mang cơm đếm lãnh cung cho nữ chính, nàng giả vờ thuận theo nữ thứ chính, nhưng mà sau lưng vẫn vì nữ chính nổ lực tiếp cận Hoàng Thượng, nói cho Hoàng Thượng biết chân tướng.
Ngoài mặt nàng giả vờ khinh thường nữ chính, ném cơm trước mặt nữ chính, châm biếm hai câu, xoay người rời đi, sau khi đóng cửa lãnh cung, dựa vào cửa cung mà khóc.
Cảnh này mỗi người chỉ diễn một đoạn là đủ rồi.
Giám đốc casting chỉ chỉ vào người mới bên Giải trí Tiêu Thị, nói: "Cô bắt đầu trước đi."
Người mới bên Giải trí Tiêu thị là một cô gái bình thường, dáng vẻ không tính là quá xinh đẹp, nhưng sạch sẽ gọn gàng, phù hợp với hình tượng thị nữ 1 một lòng trung thành với chủ nhân.
Nhưng mà diễn đơ, chế nhạo quá nhiều, lúc xoay người rời đi, thay đổi biểu cảm từ chế nhạo sang khổ sở quá cứng, hơn nữa còn khóc không được.
Giám đốc casting lắc đầu, ý bảo tiếp theo.
Người mới bên Linh Lung Films so ra tốt hơn cô ấy một chút, còn rất xinh đẹp, hơn nữa xinh đẹp nhưng không làm người khác khó chịu.
Kỹ thuật diễn xuất đáng nể, khóc thì có thể khóc ra nước mắt, lúc chế giễu thì giọng nói run run, cực kỳ khéo léo nắm bắt cảm xúc của nhân vật thị nữ 1 trong cảnh quay, không hề đơ.
Giám đốc casting hài lòng gật đầu.
Cuối cùng là đến lượt Lãnh Tương.
Thật lòng Giám đốc casting cảm thấy tiếc thay cho Lãnh Tương, nếu anh ta nhớ không lầm năm đó Lãnh Tương đóng [Mỹ Nhân Khinh] mới mười lăm tuổi, bây giờ chắc cũng gần hai mươi bốn tuổi, mười năm trôi qua mà lại đi thử một vai diễn không phù hợp với hình tượng của mình như vậy, nhìn thế nào cũng thấy đó là một hành động bất lực.
Lãnh Tương đứng trước mặt anh ta, ngay lúc anh ta hô bắt đầu, ánh mắt cô lặp tức thay đổi.
Cô không còn là Lãnh Tương lạnh lùng thản nhiên, ánh mắt trở nên khiêm tốn và hèn mọn, cẩn thận cầm hộp cơm đạo cụ, lại cẩn thận nhìn bốn phía, ánh mắt vừa lo lắng vừa bất lực, cô đi đến gần cửa lãnh cung, kề sát cửa nhìn vào bên trong, trong mắt chứa đựng một chút đau lòng.
Hành động này hoàn toàn không có trong kịch bản.
Cô hít một hơi thật sâu trước khi đi vào cửa, trong phút chốc, ánh mắt cô lại thay đổi, cô đẩy cửa ra, tùy tiện ném hộp cơm trên mặt đất, đưa mắt nhìn vào khoảng không.
Không ai diễn cùng cô, đây hoàn toàn là dựa vào cảm giác của bản thân.
Giọng điệu chế nhạo của Lãnh Tương rất nhẹ, lúc cô mỉa mai nữ chính sa sút, nhưng trong giọng nói hàm chứ bi thương và bất lực.
Sau khi cô nói xong lời thoại, cũng không ở lại đó, xoay người rời đi, cảm xúc giống như sắp sụp đổ.
Cô đóng chặt cửa lại, cả người từ từ ngồi xổm xuống đọc theo cánh cửa.
Trong suốt quá trình, biểu cảm của Lãnh Tương phút chốc méo mó.
Giám đốc casting vốn dĩ nghĩ rằng Lãnh Tương muốn thể hiện vai thị nữ 1 thật đau lòng, cuối cùng đã diễn ra được biểu cảm như vậy.
Nhưng trên thực tế Lãnh Tương hoàn toàn là bởi vì đau thật.
Tối hôm qua, cô cùng Tưởng Tư Tư lăn lộn một trận như vậy, bây giờ thắt lưng của cô đã muốn không chịu đựng được nữa, hơn nữa động tác ngồi xổm xuống còn kéo căng cơ đùi, cảm giác bủn rủn truyền lên sống lưng, đau đớn bất ngờ khiến cô hít một hơi.
Cô miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, nước mắt lập tức rớt xuống.
Một nửa là diễn, một nửa là đau thật.
Giám đốc casting nhìn ngây ngẩn cả người, Lãnh Tương khóc thật sự làm cho người ta đau lòng, gần như khiến cho anh ta quên mất Lãnh Tương là đang diễn.
Diễn xong đoạn này, lâu sau Giám đốc casting mới có thể khôi phục lại tinh thần.
Xét về kinh nghiệm, xét về diễn xuất, Lãnh Tương có thể bỏ xa hai người mới kia tám con phố.
Hơn nữa về chuyện không phù hợp hình tượng nhân vật gì đó, đối với Lãnh Tương mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, cô quả thực là đã diễn ra được vai thị nữ 1 mạnh mẽ kiên cường, lại khiến người ta thấy xót thương.
Thể hiện ra được vai diễn một cách hiệu quả.
Diễn như không diễn, người xuất đạo mười năm so với người mới khác một trời một vực, quả thật là anh ta đã đánh giá thấp Lãnh Tương.
Đứng trước sự chênh lệch quá xa trước mắt, hai người mới nhìn nhau, lặng lẽ lùi lại phía sau mấy bước.
Giám đốc casting hít thật sâu một hơi, thật sự anh ta có chút kích động, suýt chút nữa bị sặc.
Lúc chuẩn bị tuyên bố kết quả, Giám đốc casting đang định chúc mừng Lãnh Tương, nghe thấy ngoài cửa có giọng nói của một người phụ nữ.
"Mọi người ở đây đang thử vai nữ phụ nhỉ? Có kết quả chưa? Cho chúng tôi mượn một người được không, đúng lúc chúng tôi ở phòng bên cạnh đang thử vai nữ thứ chính mà thiếu một người trợ diễn."
Lãnh Tương và những người khác cùng quay đầu lại.
Lãnh Tương nhíu mày.
Oan gia ngõ hẹp, thật sự là đi đâu cùng có thể gặp.
Người đi vào chính là Vu San.
- -------------