Edit: Mướp
Tuy Giang Dịch Hành chưa từng học ngữ văn của thời đại này, nhưng chữ Hán đã có lịch sử lâu đời và sâu sắc, cho nên anh rất chắc chắn là mình nghe hiểu được ý của Khương Nhan. Nghĩa đen, tốt, rất tốt, có nghĩa là đồng ý.
Sự lo lắng lúc ban đầu không tránh khỏi việc bị một chút kiêu ngạo đắc ý thế chỗ. Quả nhiên, từ xưa đến nay, không ai có thể chống cự lại sức hấp dẫn của anh, không một ai!
Khương Nhan nhíu mày nhìn Giang Dịch Hành đang ngồi trên giường, trên mặt còn nở một nụ cười nham nhở, trong lòng không nhịn được mà lo lắng. Quả nhiên vẫn để lại di chứng, đây là bị rơi trúng đến mức ngu ngốc rồi.
Đang cân nhắc có nên gọi bác sĩ đến đây kiểm tra hay không thì một y tá đẩy cửa bước vào, trên tay cầm khay y tế có đựng thuốc, đến để đổi thuốc cho Giang Dịch Hành.
Vị bác sĩ trung niên không nhận ra hai người, nhưng không có nghĩa là y tá trẻ tuổi cũng không nhận ra hai người họ.
“Hai người không phải là… hai minh tinh kia đúng không?” Y tá trẻ kích động đến mức suýt chút nữa đã làm rơi khay y tế trên tay, nói năng có chút lộn xộn, “Khương Nhan và Giang Dịch Hành?”
Vốn dĩ trước đó nghe bác sĩ Lâm nói hôm nay có hai bệnh nhân kỳ quái, cô còn không muốn đến đây, không ngờ lại gặp chuyện vui mừng ngoài ý muốn này.
“Anh biết không, em thật sự rất thích hai anh chị, em đã xem qua rất nhiều bộ phim mà anh chị đóng……”
Y tá nói liên tục không ngừng, Khương Nhan mỉm cười nhìn cô, điều kiện tiên quyết nhất khi làm người nổi tiếng là không thể đắc tội fans.
Khương Nhan lễ phép nghe cô nói xong, lúc này mới mở miệng, “Cảm ơn em đã yêu thích, nhưng mà……” Khương Nhan nhìn về phía Giang Dịch Hành vẫn đang chờ được thay thuốc.
Y tá trẻ ngay lập tức hiểu ý, nhanh chóng bước qua thay thuốc cho Giang Dịch Hành, lúc cởi nút áo của Giang Dịch Hành, Khương Nhan thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh mắt của cô ấy sáng rực lên.
Con gái thời nay, thật là…
Y tá trẻ đỏ bừng mặt mà thay thuốc cho Giang Dịch Hành, sau khi xong việc vẫn chần chừ không muốn rời khỏi, cắn môi nói, “Có thể ký tên cho tôi được không?”
Khương Nhan đương nhiên là không có vấn đề gì, nhận lấy quyển sổ và cây bút từ trong tay cô y tá trẻ tuổi, nhanh nhẹn ký tên, chữ viết bay bổng, tự do phóng khoáng, có chút không giống phong cách của cô.
Bởi vì Giang Dịch Hành bị thương ở tay, không thể ký tên, cho nên cô y tá trẻ chỉ có thể tiếc nuối mà rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi cô y tá trẻ rời khỏi, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
“Hình như anh được lòng các cô gái trẻ?” Sau một lúc lâu, Khương Nhan mới lên tiếng hỏi, ẩn ý không rõ.
Giang Dịch Hành cũng không thèm ngẩng đầu lên, dùng một tay cài lại chiếc cúc vừa mới cởi, “Đúng vậy, vì anh đẹp trai.”
Đúng là một lí do hay. Nhưng giới giải trí đúng là như vậy, fans của nam minh tinh cuồng nhiệt hơn nữ minh tinh nhiều.
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của nữ y tá, Khương Nhan quy ra rằng, đây là sự thu hút giữa hai người khác giới.
Dù sao chỉ cần nhìn mặt là được. Chẳng qua, Khương Nhan bỗng nhiên nghiêm túc đánh giá gương mặt của Giang Dịch Hành, nếu chỉ dựa mặt để kiếm ăn, vậy thì anh nhất định sẽ không chết đói.
An Hạ đi tìm Tiểu Trần, vẫn chưa quay lại, bên phía Ngưu Lâm cũng không có động tĩnh gì, hình như vẫn đang thương lượng với đoàn phim. Khương Nhan cũng không vội vàng muốn quay lại đoàn phim, cho nên đành ngồi chờ trong phòng bệnh.
Căn phòng mà Giang Dịch Hành nằm xem như là phòng đơn V.I.P. Khương Nhan ngồi trên sofa đối diện giường, mở tờ báo ra đọc, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng lật trang của cô.
Khương Nhan đọc báo, còn Giang Dịch Hành lại ngồi trên giường ngắm nhìn cô.
Ánh nắng chiếu qua cửa kính trong suốt, vừa lúc chiếu vào chỗ Khương Nhan đang ngồi, phảng phất như mạ thêm một lớp ánh sáng trên người cô, thật sự đẹp như tiên giáng trần.
Càng nhìn càng thấy đẹp. Giang Dịch Hành hài lòng mà chép miệng, cảm thấy ánh mắt của mình đúng là tốt quá. Đương nhiên, ánh mắt của Khương Nhan cũng không tệ.
Cho nên, hai người có ánh mắt không tệ ở bên nhau là chuyện hiển nhiên.
Khương Nhan, người quanh năm suốt tháng sống dưới sự theo dõi của khán giả và ống kính máy quay, cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cô thản nhiên lật sang một trang báo khác rồi đột ngột ngẩng đầu lên, Giang Dịch Hành còn chưa kịp thu mắt lại.
Nên hình dung ánh mắt đó như thế nào? Khương Nhan nghĩ đến một từ rất phổ biến trên mạng, si hán.
Bị bắt quả tang đang nhìn lén, Giang Dịch Hành cảm thấy hơi ngượng ngùng, cố gắng nói sang chuyện khác.
“Ừm, anh đói bụng.”
Nói xong câu đó, Giang Dịch Hành chỉ muốn cắn lưỡi. Đây là chủ đề gì vậy?
Nghe vậy, Khương Nhan cũng không châm chọc anh. Cô nhìn đồng hồ, cách lần cuối cùng ăn cơm đã được 8 tiếng, cũng bắt đầu đói bụng rồi.
Nhưng ở trong tình huống như vậy, để cô đi ra ngoài mua cơm là chuyện không thể nào, gọi cơm hộp thì không đủ dinh dưỡng và an toàn vệ sinh thực phẩm, hơn nữa cũng không thể để cho quá nhiều người biết là họ đang ở bệnh viện này.
Khương Nhan lấy di động ra nhắn tin cho An Hạ, “Nhắc Tiểu Trần trên đường đến đây thì ghé mua đồ ăn luôn.”
Nghĩ một lúc, sau khi gửi tin nhắn đi rồi, Khương Nhan lại nhắn thêm một câu nữa, “Chú ý không cần mua những món không tốt cho việc lành vết thương.”
Bị bỏng thì phải ăn kiêng, nhưng Khương Nhan lại không có nhiều kiến thức về phương diện này, chỉ có thể đem chuyện này giao cho An Hạ và Tiểu Trần.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Khương Nhan tính tiếp tục đọc báo, nhưng lại cảm thấy hai người kia sẽ không quay lại nhanh đến như vậy, vì vậy bèn nói thêm với Giang Dịch Hành, “Nếu anh đói bụng thì cứ ăn một ít trái cây trước nhé.”
Giang Dịch Hành nhìn quả táo trên bàn, yếu ớt giơ cánh tay lên, “Anh là người bệnh.”
Khương Nhan nhướng mày, “Ban nãy ở trên xe, là ai nói mình bị thương không nặng, không cần xem người đó như người khuyết tật?”
Giang Dịch Hành thừa nhận mình nói không lại Khương Nhan, cam chịu mà nằm lại trên giường như một cái xác, trái tim có chút băng giá. Người này thật sự vô lương tâm, anh vì cứu cô nên mới bị thương mà.
Vừa nãy không cảm thấy gì, bây giờ nhắc tới mới cảm thấy mình thật sự đang đói bụng.
Giang Dịch Hành cố gắng nhịn xuống để trong bụng không phát ra âm thanh kỳ quái, lại nghe thấy có âm thanh từ phía cửa truyền vào.
Một lát sau, Khương Nhan kéo một chiếc ghế lại ngồi bên cạnh giường bệnh, cầm trên tay một quả táo đã được rửa sạch, đang cầm dao gọt vỏ táo. Vỏ táo vừa được gọt ra, mùi táo thơm lừng xộc vào mũi.
“Nể tình anh là người bệnh.” Khương Nhan vừa gọt vỏ táo vừa nói.
Giang Dịch Hành ngồi trên giường nhìn cô, cảm thấy Khương Nhan nghiêm túc gọt vỏ táo cho anh còn đẹp hơn Khương Nhan nghiêm túc đọc sách rất nhiều.
“Nể tình anh đã cứu em.” Khương Nhan vừa nói vừa cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, đưa tới trước mặt Giang Dịch Hành, “Ăn đi.”
Giang Dịch Hành nhìn một chén chứa đầy táo đã được cắt thành từng miếng nhỏ, chưa từ bỏ ý định mà mở miệng, “Nể tình anh thích em đến như vậy, em đút cho anh được không?”
Đúng là được voi đòi tiên. Khương Nhan cố nhịn xuống suy nghĩ muốn ụp nguyên chén táo lên đầu Giang Dịch Hành, lấy tăm xỉa răng ghim từng miếng táo nhỏ đưa đến bên miệng anh.
Giang Dịch Hành thỏa mãn mà mở miệng ra, lấy cây tăm xỉa răng cắm trên quả táo ra nhai vài lần.
An Hạ, người có tầm nhìn toàn cảnh thấy được mọi thứ qua cửa kính trên cửa phòng bệnh, gần như sốc đến ngã ngửa.
Đây vẫn là nữ thần kiêu ngạo lạnh lùng mà cô biết hay sao?
Tiểu Trần đứng bên cạnh, tay xách nách mang, khó hiểu mà đẩy đẩy cô, “Không vào sao?”
“Vào chứ, vào thôi.”
An Hạ dùng một tay gõ cửa, nghe thấy tiếng trả lời liền đẩy cửa bước vào.
Khương Nhan có chút xấu hổ đặt cái chén trong tay xuống, hỏi cô ấy, “Sao cậu cũng đến đây?”
“Đồ đạc nhiều quá, một mình Tiểu Trần xách không hết.” An Hạ quơ quơ cái túi đang cầm trên tay, bên trong là phần cơm Khương Nhan nhờ mua trong tin nhắn.
Nhìn hai người đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh, Giang Dịch Hành bỗng cảm thấy hơi thừa thãi, buồn chán cầm tăm xỉa răng chọt chọt quả táo.
Hai người này nhanh chân thật, đúng là rất biết tranh thủ thời gian.
“Thật đúng lúc, vậy Tiểu Trần ở lại đây đi, em có chút việc nên đi trước vậy.”
Khương Nhan dặn dò Tiểu Trần vài câu rồi chuẩn bị đi. Cho dù không quay về đoàn phim thì cô cũng phải đi tìm Ngưu Lâm để hỏi một chút xem hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy vậy, Giang Dịch Hành đặt quả táo trong tay xuống, nhìn thoáng qua Tiểu Trần đang thu xếp đồ đạc, cảm thấy trợ lý nhà mình còn chướng mắt hơn lúc nãy nhiều.
An Hạ bước theo Khương Nhan ra khỏi phòng bệnh, hai tay chắp sau lưng còn giơ một ngón tay cái về phía người đang nằm trên giường bệnh.