Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, người ngoài cửa có vẻ…rất kiên nhẫn.
Giang Dịch Hành đứng ở ngoài cửa, vừa ngó quanh quất xem người đi tới hay không, vừa bấm chuông không ngừng, nhìn như một tên trộm. Nhưng mà dù sao cũng không còn cách nào khác, thân phận hiện giờ của anh đặc biệt, nếu bị người ta chụp được chắc chắn sẽ tạo drama dậy sóng.
Chuông cửa vang lên hồi lâu nhưng không có dấu hiệu có người ra mở cửa, chẳng lẽ bên trong không có ai? Giang Dịch Hành áp mặt nhìn vào trong qua mắt mèo ngoài cửa, tất nhiên theo góc độ của anh thì không thể nhìn thấy cái gì.
Ngoài cửa Giang Dịch Hành không nhìn thấy gì nhưng bên trong An Hạ bị giật mình bởi tròng bất ngờ xuất hiện này.
An Hạ vặn chốt mở cửa đứng bên cạnh, nhường đường cho anh đi vào sau đó đóng cửa lại.
Khương Nhan ngồi dựa vào thành giường, sau lưng cô là một cái gối êm, lười biếng híp mắt nhìn người đang đi tới.
Thoạt nhìn Giang Dịch Hành như là mới rời đoàn phim đến đây, anh còn chưa kịp thay đổi trang phục, cộng thêm mái tóc ngắn trông thật dở dở ương ương, bởi vì vừa chạy tới nên trên mặt vẫn còn phiếm hồng.
Nghĩ đến lời An Hạ nói vừa nãy, đôi mắt Khương Nhan chăm chú nhìn vào lỗ tai của anh, ánh mắt cô sáng rực.
Trong phòng kéo rèm cửa nên có hơi u tối, Giang Dịch Hành ngồi vào ghế sa lon, chỗ An Hạ vừa ngồi, anh bị Khương Nhan nhìn đến nỗi gượng gạo.
Đột nhiên anh đứng lên quay lưng về phía Khương Nhan, kéo rèm cửa ra như tìm được đề tài để nói: “Đừng mãi buồn bực như vậy, cô nên phơi nắng nhiều hơn, như vậy mới nhanh khỏi bệnh. ”
Ừm, phơi nắng sẽ không bị mốc meo hay sâu mọt.
Ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào khiến đôi mắt Khương Nhan bất giác nhắm lại, cô đảo mắt, đợi cho đến khi quen với ánh sáng mới mở mắt ra.
Giang Dịch Hành nhìn cô hỏi: “Cô đã khá lên chưa?”
Khương Nhan cảm thấy anh hỏi một câu xàm xí quá, nếu đã khá lên thì còn cần nằm đây truyền nước làm gì?
Thế nên cô duỗi cánh tay còn đang ghim kim truyền nước ra: “Chưa khỏe lắm.” tiện thể còn ho khan thêm hai tiếng.
Giang Dịch Hành rót một ly nước ấm đưa cho cô: “Uống chút nước đi.” Thái độ chăm chút cực kỳ.
Chẳng lẽ người này đến đây chỉ để nói với cô những vấn đề liên quan đến dinh dưỡng và sức khỏe này thôi sao? Khương Nhan cảm thấy nói chuyện phiếm với An Hạ còn có hứng hơn. Tìm t??yệ? hay tại || T ??MT??Y?N﹒V? ||
“Anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?” Khương Nhan trực tiếp hỏi.
Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này hôm nay đến đây chắc chắn là có chuyện, không biết chuyện gì quan trọng như vậy? Khương Nhan không muốn nói rằng cô đang rất mong chờ. Hay anh mang đồ ăn đến? Quả thực anh nấu súp không tệ, có lẽ là…
Khương Nhan bất tri bất giác tưởng tượng ra rất nhiều điều, bây giờ cô không biết nên đối xử với Giang Dịch Hành như thế nào, nói tóm lại cả hai người bị lạc trên núi một ngày một đêm như vậy cũng có thể coi là cùng chung hoạn nạn.
Giang Dịch Hành yên lặng nhìn Khương Nhan, mặc dù cô ngồi trên giường, trên tay còn đang ghim kim truyền nước nhưng xem ra tinh thần khá tốt, khí sắc cũng rất được, nhìn qua đã thấy tâm trạng vô cùng sung sướng.
Hai người yên lặng đối mặt, bầu không khí có vẻ gượng gạo.
Môi Giang Dịch Hành mấp máy, tựa như đang muốn nói gì đó, sau đó nhanh chóng móc ra một vật gì đó trước mặt Khương Nhan.
Mấy tờ giấy mỏng manh được đựng trong một tập hồ sơ trong suốt, dòng chữ màu đen trên nền giấy trắng ghi “Tầm Yêu – Kỳ Hiệp Quyết” tập thứ mười ba, phông chữ ngay ngắn phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.
Nhìn thấy cái này tâm trạng chờ mong vừa nãy của Khương Nhan trôi dạt đến chín tầng mây, cô cắn răng hỏi: “Cái này là?”
Giang Dịch Hành cảm thấy như vậy là áp bức bóc lột bệnh nhân quá đáng, đúng là xã hội xưa và nay đều giống nhau nhưng nào có biện pháp nào khác, trời đất rộng lớn bao la cuối cùng đạo diễn vẫn là người có tiếng nói lớn nhất.
Đây là ý của Lý Uyên, tất nhiên Khương Nhan vẫn có thể tiếp tục dưỡng bệnh nhưng việc quay phim phải sắp xếp lịch trình càng sớm càng tốt, đọc kịch bản trước cũng không có gì đáng ngại.
“Giống như đang giết thời gian vậy.” Đây là nguyên văn lời Lý Uyên nói.
Mặc dù Giang Dịch Hành không cho rằng đọc kịch bản là phương pháp tốt nhất để giết thời gian nhưng anh vẫn mang đến đây.
“Đạo diễn Lý nói cô xem trước kịch bản một chút, dưỡng bệnh cho tốt rồi quay lại tiếp tục quay.”
Khương Nhan đưa tay cầm lấy kịch bản, trên đó có khá nhiều cảnh quay của cô và anh đối địch với nhau, sau khi đọc sơ qua kịch bản cô ném lên mặt bàn, lạnh lùng hỏi: “Có phải đạo diễn Lý và đoàn phim nói với anh đến đây để đối diễn với tôi không?”
Giang Dịch Hành không để ý đến sự lạnh lùng trong mắt Khương Nhan và thái độ nghiến răng nghiến lợi khi nói của cô, anh thờ ơ gật đầu: “Đúng là đạo diễn đã nói như vậy.”
Khương Nhan nghe xong câu này khẽ nhếch môi mỉm cười, trợ lý nhỏ của cô phản bội cô, đúng là làm phản rồi, giờ còn dám cùng với đạo diễn áp bức một bệnh nhân như cô.
Quả thực không thể nào quá đáng hơn.
“Nghe lời đạo diễn là đúng.” Khương Nhan dừng một chút, đồng tình với hành động của Giang Dịch Hành, sau đó lại nói tiếp: “Chỉ là hiện tại tôi là một bệnh nhân, không muốn đọc kịch bản, càng không muốn đối diễn, tôi muốn đi ngủ, mời anh đi về cho, à nhớ kéo rèm cửa lại cho tôi. Tiện thể nói với An Hạ tôi đói.”
Giang Dịch Hành không hiểu nổi, anh nhìn Khương Nhan vừa rồi còn đang vui vẻ, trong nháy mắt đã lật mặt, thầm nghĩ quả nhiên phụ nữ luôn thay đổi chóng mặt.
Giang Dịch Hành mang theo khuôn mặt nghi hoặc, anh để lại kịch bản rồi đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt.
…
Khương Nhan ở khách sạn truyền nước mấy ngày liên tiếp mới hoàn toàn khỏi bệnh, sau đó gióng trống khua chiêng trở lại đoàn phim.
Bởi vì dưỡng bệnh mấy ngày nên đã trễ nải không ít tiến độ nên Lý Uyên quyết định quay cảnh Khương Nhan và Giang Dịch Hành đối địch với nhau trước.
Khả năng diễn xuất của Khương Nhan không thể chê vào đâu được, còn Giang Dịch Hành luôn quay một lần là đạt bởi vậy khi quay cảnh của hai người đạo diễn không thể nào thống khoái hơn.
…
Đảo mắt đã trôi qua hai tháng, là một diễn viên phụ đặc biệt, Khương Nhan đã hong khô thẻ tre từ lâu, phóng khoáng rời khỏi đoàn làm phim, còn Giang Dịch Hành phải quay thêm vài cảnh phim nữa.
Hôm nay là ngày quay cảnh cuối cùng của bộ phim, cũng là ngày quay nam nữ chính đóng máy.
Là một bộ phim với những thăng trầm và nguy hiểm trập trùng, biên kịch cho nam chính và nữ chính một kết cục hoàn mỹ.
Lý Uyên nhìn máy giám sát, hai người đứng sóng vai bên bờ vực, tay áo phiêu bay, nam chính thân mật ôm eo nữ chính, quay lưng về phía máy quay nhìn non sông nước biếc đại ngàn, sau đó máy quay dần dần kéo xa.
Nhạc phim từ từ vang lên, sóng vai nhìn trời đất bao la, dù là kịch bản theo khuôn sáo cũ nhưng cái kết hạnh phúc viên mãn mà ai cũng có thể chấp nhận được.
Giang Dịch Hành đứng ở đó, cánh tay vòng qua lưng Tần Ngữ Miêu, vì chỉ là quay phía sau lưng cho nên không cần phải biểu cảm nhiều.
Trên vách đá gió thổi làm cho trang phục bay bay, trông vô cùng phiêu dật và tao nhã, nhưng Giang Dịch Hành lại cảm thấy vẫn không bằng cảnh quay ở trường quay phim.
Một tuần trước, Giang Dịch Hành và Khương Nhan quay cảnh đối nghịch cuối cùng, sau đó vai diễn Nguyệt Dao của cô có thể vui vẻ đi lĩnh cơm hộp trước.
Cảnh đó nói ra cũng không phải cảnh tốt đẹp gì cho cam, vai diễn Nguyệt Dao của Khương Nhan cuối cùng chết dưới kiếm của anh, hiệu ứng cực kỳ chân thực, chiếc áo lông trắng của Nguyệt Dao bị máu nhuộm đỏ chói, cô nằm trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng như đóa hồng mai.
Trong cảnh băng tuyết bay đầy trời, cô nằm trong ngực anh hỏi cô đã làm sai điều gì, vì sao nhất định phải đưa cô vào chỗ chết? Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, có thể nói cái chết của cô vô cùng mỹ lệ.
Giang Dịch Hành cảm thấy cảnh quay đó vẻ đẹp của Khương Nhan quả thực là vẻ đẹp ở một tầng cao mới, làm cho bộ phim này thêm khá nhiều điểm.
Ừm, đúng là hồng nhan bạc mệnh, người đẹp thường hay chết sớm, bất luận là trong phim hay ngoài đời, chỉ một cảnh phim mà làm cho Giang Dịch Hành ngộ ra được một chân lý.
…
Ngưu Lâm nói với Giang Dịch Hành chuyện tìm nhà, nhưng vì sau khi ký hợp đồng thì ngay sau đó anh lại nhập đoàn phim nên qua mấy tháng rồi vẫn chưa trở về, cho nên chuyện này cũng không được đưa vào lịch trình. Giang Dịch Hành vẫn ở trong biệt thự của Khương Nhan như cũ.
Sau khi hoàn tất bộ phim, Giang Dịch Hành bước vào giai đoạn rảnh rỗi, Ngưu Lâm đang bắt tay vào việc chọn lựa kịch bản cho anh, dù đã có vài kịch bản không tệ nhưng hiện tại vẫn chưa xác nhận thông tin.
Ngược lại, Khương Nhan tiếp tục quay mấy quảng cáo, cả ngày đều tất bật không thôi, mỗi ngày đều 9 giờ đi 5 giờ về, khiến cho Giang Dịch Hành càng nổi bật thêm như một con sâu gạo.
Cùng lúc đó, “Tầm Yêu – Kỳ Hiệp Quyết” đã được chốt bán cho Thượng Phong với giá hời, tạm thời được phát sóng như một bộ phim tự chế tác của Thượng Phong.
Thời gian Giang Dịch Hành chính thức ra mắt sắp tới.