Sáng hôm sau.
Uyển Nhiên mê man cựa người, thân dưới đột nhiên truyền đến cơn đau khiến cô bừng tỉnh.
Đêm hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những hình ảnh chân thật ấy bắt đầu hiện thành một vòng lặp trong đầu, cứ không ngừng lặp đi lặp lại. Khẽ kéo chăn nhìn cơ thể không một mảnh vải che thân chằn chịt những giấu hôn, cô hoảng hồn kêu lên một tiếng.
“Gì vậy...”
Uyển Nhiên dè chừng dùng ánh mắt đảo nhìn xung quanh căn phòng, không còn thấy hắn đâu nữa. Cũng phải, đã gần chín giờ sáng rồi còn gì.
Chuyện hôm qua đột ngột quá, cô biết đối mặt với hắn thế nào bây giờ!
Uyển Nhiên vơ lấy chiếc khăn được chuẩn bị sẵn ở đầu tủ quấn vào người, rồi lê thân thể mệt mỏi vào trong nhà tắm. Cô nhìn hình ảnh mình trong gương mà không biết nên vui hay buồn nữa.
Tuy vậy nhưng da dẻ vẫn hồng hào, khí sắc lại vô cùng tươi tắn!
Rồi bây giờ cô làm sao mà mang bộ dạng này ra gặp mọi người đây? Ít nhất cũng phải vài ngày thì những vết đỏ ấy mới tan đi.
Thay lại một bộ đồ hoàn chỉnh, cô ôm chiếc bụng đói cồn cào quanh quẩn trong phòng không dám ra ngoài.
“Cô Lộ, cô dậy chưa? Chúng tôi đã chuẩn bị thức ăn sáng xong rồi, mời cô xuống. Cậu Trình trước khi đi đã dặn chúng tôi không được phép vào phòng khi cô chưa tỉnh nên chúng tôi chỉ đành ở ngoài này.”
Xem ra hắn vẫn rất chu đáo đấy. Người làm trong nhà này đều là đàn ông, để họ vào đây thì sẽ thành ra cảnh tượng gì chứ.
“Tôi không ăn đâu... Với lại mọi người cũng đừng vào đây.”
“Nhưng cậu chủ đã dặn dò khi cô tỉnh dậy nhất định phải dùng bữa sáng.”
Đã kiệt sức vậy rồi mà còn không ăn thì làm sao mà được...
“Vậy đặt đồ ăn ở trước cửa, tôi tự lấy là được rồi.”
“Vâng.”
Sau khi nghe tiếng chân rời đi rồi cô mới thở phào một hơi. Hắn làm cho cô chẳng còn mặt mũi gặp ai, còn hắn thì hay rồi, mới sáng đã biến đâu mất không chịu để lại một lời nhắn.
Cậu chủ trước giờ không chú ý điều gì, nay lại dặn dò kỹ càng, cô Lộ hôm nay lại khác thường như vậy, người làm trong nhà đều là những người thông minh, họ tự khắc sẽ hiểu.
...
Dục Sơ vừa mới sáng sớm đã nhận được tin từ Trình Chấn Dạ là hủy bỏ toàn bộ lịch trình ngày hôm nay. Hắn rất ít khi hủy bỏ lịch trình trừ phi có chuyện vô cùng quan trọng, nhưng hầu như chưa từng có, mà hôm nay làm sao vậy?
Trình Chấn Dạ chỉ mới sáu giờ sáng đã dậy rồi, hắn ngủ cũng chỉ một tiếng mà tinh thần vẫn vô cùng tốt. Hắn ăn sáng xong dặn dò quản gia rồi đích thân lái xe tới bệnh viện.
Lộ Nam Hàng vừa mới sáng đã gặp hắn thì không khỏi kinh ngạc.
“Sao cậu lại đến đây, Uyển Nhiên đâu?”
“Hôm qua ngủ muộn, cô ấy vẫn còn đang ngủ.”
Lộ Nam Hàng ngồi dậy đẩy chiếc ghế về phía trước, hắn cũng không khách sáo trực tiếp ngồi xuống.
“Cậu đến rất đúng lúc, trùng hợp tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hắn cũng vậy.
“Anh nói trước đi.”
Lộ Nam Hàng cũng không vòng vo trực tiếp vào thẳng vấn đề, “Uyển Nhiên đã kể lại cho tôi toàn bộ sự việc rồi. Cậu Trình, rất cảm ơn cậu vì đã phí sức giúp chúng tôi như vậy, tôi không biết lý do là gì mà cậu lại làm như thế nhưng tôi mong cậu không có ý đồ xấu với Uyển Nhiên. Con bé nó vì tôi mà đi nhầm đường vậy nên nó nợ cậu bao nhiêu thì tôi sẽ là người trả, mong cậu có thể thu hồi lại bản hợp đồng đó. Cậu thấy không hài lòng chỗ nào cứ tính hết lên người tôi. Dù sao Uyển Nhiên vẫn còn trẻ, cuộc đời còn rất dài, không thể vì chuyện này mà bị hủy hoại như vậy.”
Trình Chấn Dạ gật đầu, cũng đoán được rằng anh sẽ nói vậy rồi.
“Tôi sẽ không hủy hoại cô ấy.”
Lộ Nam Hàng khó hiểu, gương mặt của hắn vẫn luôn rất nghiêm túc khi nhìn anh.
“Cậu có ý gì?”
“Hôm nay tôi đến đây chỉ để chào anh một tiếng, anh vợ.”
Hai tiếng “anh vợ” đủ để hiểu cho tất cả, việc hôm nay hắn đến làm gì. Rõ ràng như thế, chỉ một câu ngắn ngủi của hắn đã có thể giải thích cho hàng loạt những thắc mắc bên trong.
Quả nhiên là con người Trình Chấn Dạ, hắn luôn có cách thâm sâu của mình để tỏ ý đến đối phương. Cứ tưởng rằng hắn sẽ phải giải thích một lúc mới thoả nhưng lại chỉ nói ra một câu đơn giản như vậy.
“Cậu... Uyển Nhiên đã nói rõ ràng với cậu chưa?”
Là cô nói để cô tự giải quyết nhưng sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Quan hệ giữa cậu với con bé chỉ dựa trên chuyện tiền bạc để quyết định, cậu có cuộc sống của cậu, Uyển Nhiên có cuộc sống của Uyển Nhiên, tôi thật sự khuyên rằng không nên dùng hợp đồng để ràng buộc. Hơn nữa gia cảnh cậu không tồi, sao cứ phải làm khó con bé thế chứ. Có chuyện gì hãy nhắm vào tôi, đừng đem con bé ra để trêu đùa.”
“Tôi có muốn trêu đùa ai thì chỉ cần đưa tay ra tóm lấy là được rồi, cần gì phải cất công đến đây để ngồi nói chuyện với anh như vậy.”
Hắn cũng không phải đối với ai cũng kiên nhẫn như thế.
Vả lại, người phụ nữ đã lên giường với mình thì hắn làm sao để cô dễ dàng rời khỏi được!
“Anh sợ cô ấy kết hôn với một người không có tình cảm sau này sẽ không được hạnh phúc, cũng sợ bởi vì anh nên cô ấy mới trở nên như vậy đúng không?”
Đúng vậy, cô cũng đã từng nói với anh rồi. Người đàn ông này chuyện gì hắn cũng biết!
Lộ Nam Hàng im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Vậy còn cậu, cậu biết rõ sao vẫn cứ làm như thế?”
“Lộ Uyển Nhiên không hối hận.”
“Sao cơ?”
“Vậy nên khi cô ấy còn ở bên cạnh tôi bất cứ một giây nào, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy gặp bất cứ bất trắc gì. Tôi biết bây giờ anh vẫn chưa tin tưởng, nhưng tôi hoàn toàn nghiêm túc nói với anh.”
Trình Chấn Dạ nói lời nào cũng có lý riêng của hắn, không ai can thiệp vào được. Lộ Nam Hàng liệu rằng có tin tưởng hắn không?
“Cậu thật sự nghiêm túc đấy à?”
Câu vừa rồi hắn đã chốt như vậy giờ anh lại còn hỏi... Không có vẻ gì khó chịu, hắn vẫn bình thản gật đầu.
Rõ ràng là vì anh chưa biết lời nói của hắn có uy tín tới mức nào nên mới nghi ngờ như vậy.
“Nhưng tôi có thể biết không, tại sao ban đầu cậu lại chọn nó?”
“Vì cô ấy cần tiền, tôi có tiền.”