Edit: Tiểu Y Y
“Đêm hôm trèo tường đến đây, chỉ vì muốn nói với tôi cái này? Nếu chỉ có thế, vậy anh có thể đi rồi. Mặc kệ anh có thích tôi hay không, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ sinh ra bất kì hứng thú gì với anh, bây giờ không, sau này cũng tuyệt đối không thích anh. Anh có thể tiếp tục thích tôi, bất quá, tôi nhắc nhở anh, tốt nhất, anh nên thu hồi lòng hiếu kỳ của mình trêи người tôi, bằng không, anh sẽ hối hận.”
Bạch Thiến Thiến lãnh đạm nhìn người đàn ông khoác áo choàng trước mắt, dưới ánh đèn, gương mặt anh tuấn mỹ tuyệt luân, so với phụ nữ còn đẹp hơn vài phần.
Một vưu vật như vậy, nếu là người phụ nữ khác, chỉ sợ sẽ kϊƈɦ động tới ngủ không yên.
Nhưng mà Bạch Thiến Thiến là một ngoại lệ, cô chỉ muốn nhanh chóng tống cổ anh ta.
Cũng không biết câu nào chọc giận Giang Ly, chỉ thấy sắc mặt anh tức khắc biến đổi, đột nhiên bắt lấy tay Bạch Thiến Thiến, kéo cô về phía mình, cúi đầu, mắt phượng thon dài nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm: “Phụ nữ quá mức tự cho là đúng, khiến người khác muốn hoàn toàn hủy diệt.”
Bạch Thiến Thiến bị bắt ngửa đầu, không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt anh, thái độ bình tĩnh, gằn từng chữ: “Tôi chỉ muốn cùng Lục Ngân yên bình sinh sống, mặc kệ là ai muốn hủy diệt tôi, cho dù liều cái mạng này, tôi cũng phải khiến đối phương trả đại giới thảm khốc nhất, mặc kệ dùng phương thức nào.”
Giang Ly gắt gao nhìn chằm chằm cô nửa ngày, mới ném tay cô đi, thái độ khinh mạn: “Bản lĩnh không lớn, khẩu khí lại không nhỏ.”
Anh chậm rãi đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía cô, thấp giọng cười vài tiếng, chỉ là tiếng cười kia, càng nghe càng cảm thấy quỷ dị.
Không đợi cô nói gì, Giang Ly xoát một cái, cửa sổ mở ra, thả người nhảy xuống, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Bạch Thiến Thiến vội vàng chạy qua, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Con đường đêm an tĩnh, không có một bóng người? Chỉ còn lại gió lạnh thổi bay mái tóc dài của cô, phiêu phiêu trong không khí.
Tốc độ thật nhanh, anh ta đi như thế nào vậy?
Nếu không phải trêи cổ tay còn có vết xanh tím, chứng minh người này đã tới, thì trong căn phòng yên tĩnh này, cô sẽ cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tuy rằng người đi rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Nửa đêm còn lại, cô thậm chí không thể tiếp tục ngủ, tổng cảm thấy có loại dự cảm không tốt.
Cứ như vậy, cô mang hai cái quầng thâm mắt to đùng, bị mẹ Bạch dựng dậy thử áo cưới.
Nhìn áo cưới trắng tinh mỹ lệ, bực bội trong lòng Bạch Thiến Thiến mới hơi giảm bớt một chút.
“Không nghĩ tới, sáng sớm Lục Ngân đã phái người đưa váy tơi đây, thật đúng là tri kỷ a, tới tới tới, con gái bảo bối, mặc vào để mẹ nhìn xem.”
Vẻ mặt mẹ Bạch hỉ khí dương dương, Bạch Thiến Thiến không muốn kể lại chuyện tối hôm qua, miễn cho mẹ mất hứng, liền bắt đầu mặc thử.
Chiếc áo cưới này là Lục Ngân đặc biệt mời các thợ may đầu ngành quốc tế làm theo yêu cầu.
Nói độc nhất vô nhị, cũng tuyệt đối không quá.
Bản thân Bạch Thiến Thiến thiên sinh lệ chất, còn có áo cưới vẽ rồng điểm mắt, quả thực mỹ lệ diệu đến muốn rớt tròng mắt, đến cả mẹ Bạch cũng nhìn tới ngây người!
“Con gái, mẹ thật sự quá tự hào, ngày đính hôn đó, không biết bao nhiêu người sẽ bị kinh diễm đâu.”
Bạch Thiến Thiến buồn cười: “Nào có khoa trương như vậy?”
“Bảo bối a, ý nghĩa của áo cưới đối phụ nữ không giống những thứ bình thường khác, phải nói, mỗi người phụ nữ chỉ có mặc vào áo cưới, nhân sinh mới xem như hoàn mỹ.”
“Mẹ, chỉ là đính hôn, cũng không phải kết hôn, sao nghe mẹ nói lại thành thần thánh vậy.”
“Nha đầu ngốc, đính hôn xong xuôi, chẳng phải liền đến kết hôn sao? Mẹ đã thương lượng qua với ba con, tính toán để con với Lục Ngân đính hôn xong, cuối năm nay liền kết hôn.”
“Mẹ ~ nhà người khác gả con gái đi đều là luyến tiếc, sao nghe ngữ khí của mẹ như hận không thể để con nhanh nhanh gả ra ngoài vậy.” Bạch Thiến Thiến dẩu miệng, vẻ mặt cạn lời, tiếp tục nói: “Ngoài ra, kết hôn như vâỵ có phải nhanh quá không? Năm nay đính hôn, sang năm lại kết hôn, không được sao? Nhanh như vậy, một chút chuẩn bị, con cũng không có.”
Mẹ Bạch kí cho cô một cú lên đầu, hận rèn sắt không thành thép: “Nha đầu ngốc, đừng tưởng rằng mẹ không nhìn ra, con đối tên tiểu tử Lục Ngân kia, chính là chết mê chết mệt, mẹ sao lại không biết tâm tư của con? Huống hồ, con cho rằng mẹ muốn sớm gả con ra ngoài sao? Còn không phải do tiểu tử Lục Ngân kia, thằng nhóc đó một hai phải muốn tháng sau kết hôn, mẹ với ba con còn bị dọa một trận, đều nói quá nhanh, khuyên bảo nửa ngày, mới quyết định cuối năm tổ chức, thằng bé đó quá sốt ruột.”
Nghĩ đến lúc trước vẻ mặt Lục Ngân kiên định, biểu tình muốn mau mau rước nàng về rinh, đến bây giờ mẹ Bạch vẫn cảm thấy vô ngữ.
Vốn bà còn muốn giữ con gái ở nhà thêm mấy năm, nhưng Lục Ngân nói cái gì cũng không đồng ý, cái thái độ bướng bỉnh kia, thật là quá dọa người.
Nếu không phải xem phân lương cậu ta thiệt tình thật lòng thật dạ với con gái, mẹ Bạch nói cái gì cũng không đồng ý.
Đương nhiên, Bạch Thiến Thiến không nhìn thấy tình cảnh lúc đó.
Chẳng qua, điều đó cũng không ảnh hưởng việc cô tưởng tượng.
Dựa vào hiểu biết của cô với Lục Ngân, phỏng chừng cuối cùng định ở cuối năm, cũng đủ khiến anh buồn bực, không có biện pháp, không thể chọc giận ba mẹ vợ tương lai a.
Bạch Thiến Thiến cười cười, không nói gì.
Cứ như vậy, lòng mang đầy chờ mong, lại qua mấy ngày.
Rốt cuộc cũng tới ngày Bạch Thiến Thiến cùng Lục Ngân đính hôn.
Lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
“Chị gái, chúc mừng chị.”
“Là cô?”
Trong phòng hoá trang, Bạch Thiến Thiến đang chờ mẹ Bạch, không nghĩ tới, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc của người nào đó, vừa quay đầu liền thấy, đúng là người đã thật lâu không gặp—— Lâm Nhã.
Từ sau lần đó bị cô kϊƈɦ thích, Lâm Nhã liền biến mất.
Với bên ngoài tuyên bố là đi công tác, Lâm Quốc Đống gọi cho cô ta vài cuộc điện thoại, cô ta cũng không trở về, cũng đã nói ra chuyện Thiến Thiến đính hôn này, Lâm Nhã đều không có ý định trở về.
Vì sao hôm nay lại xuất hiện?
Tuy rằng trong lòng Bạch Thiến Thiến cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng trêи mặt vẫn cười ha hả: “Em trở về khi nào vậy? Sao không thông báo một chút, chị cho người đi tiếp đón.”
Lâm Nhã chậm rãi đi lên trước, đánh giá người phụ nữ trước mắt, so với trí nhớ càng trở nên mỹ lệ, ngữ khí không nghe ra phập phồng: “Em là lâm thời quyết định.”
Ngừng một chút, cô ta hỏi: “Trần Cẩn anh ấy……”
Bạch Thiến Thiến biết ý, cười cười, nhẹ giọng nói: “Lâm Nhã, nếu chị thích Trần Cẩn, thì ngay từ đầu, lúc còn ở trong trường học sẽ không cự tuyệt anh ta, sau ngày hôm đó, chị đã nói rõ với Trần Cẩn.”
Chẳng qua, sau đó Trần Cẩn vẫn luôn tới, muốn dây dưa cô, nhưng không đến hai ngày, đã bị Lục Ngân đánh cho tàn phế vào bệnh viện, sau đó, Trần Cẩn rốt cuộc cũng không dám đến trêu chọc cô nữa.
Lâm Nhã khoanh tay trước ngực, nghe thấy lời cô nói, bàn tay nắm chặt một chút, như đang nhẫn nại cái gì, hít một hơi thật sâu, cười lạnh: “Cho nên, mày làm tất cả chỉ vì trả thù tao?”
Ngắm thân mình Lâm Nhã cứng đờ, Bạch Thiến Thiến tươi cười như hoa: “Đều đã qua, nói những chuyện không vui đó làm gì, hôm nay chính là ngày chị đính hôn a.”
Lâm Nhã nhìn chằm chằm cô hơn nửa ngày, mới khẽ nhếch khóe miệng: “Bạch Thiến Thiến, mày hiện tại rất đắc ý đúng không?”
Vẻ mặt Bạch Thiến Thiến vô tội, chớp chớp mắt: “Cái gì rất đắc ý? Hôm nay rõ ràng là ngày vui của chị a.”
“Mày……” Lâm Nhã nhìn biểu tình kinh sợ làm bộ làm tịch kia của Bạch Thiến Thiến, chán ghét nói: “Mày cũng thật dối trá.”
Bạch Thiến Thiến nhún nhún vai, “Cũng thế cũng thế.” Tiếp theo, cô lại nói: “Lâm Nhã, hôm nay cô chẳng lẽ không phải để tham gia lễ đính hôn của tôi sao?”
Không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt Lâm Nhã vốn đang âm trầm, tức khắc dãn ra, cô ta thậm chí còn tươi cười: “Không sai, chuyện lớn như vậy, sao em có thể không tham gia đâu? Dù sao, chị cũng chính là chị gái ruột của em mà.”
Cô ta đột nhiên chuyển biến thái độ, làm Bạch Thiến Thiến càng cảm thấy quỷ dị, trong lòng không khỏi dựng lên cảnh giác, trêи mặt vẫn trấn định như cũ: “Nếu như vậy, em gái ngoan, không bằng đi giúp chị tiếp đón khách khứa bên ngoài một chút, được không nha?”
khóe miệng Lâm Nhã giật giật, mỉm cười, gật đầu, trước khi đi, còn ý vị thâm trường tặng cô một cái liếc mắt, càng khiến Bạch Thiến Thiến da đầu tê dại.
Cô ta vừa đi, Bạch Thiến Thiến liền lấy di động gọi cho mẹ Bạch: “Mẹ, mẹ tạm thời không cần lại đây, Lâm Nhã ở bên ngoài, mẹ chú ý cô ta nhiều hơn một chút.”
Mẹ Bạch nháy mắt lĩnh hội tâm tư con gái, “Mẹ hiểu.”
Bạch Thiến Thiến cúp điện thoại, vẫn không yên tâm, lại gọi một cuộc cho Lục Ngân, đem sự tình đơn giản nói với anh một chút.
Lục Ngân trầm mặc một lúc, thấp giọng trả lời: “Hôm nay, rất nhiều người bên truyền thông sẽ tới, đều là những người anh cố ý dặn dò quá, chung quanh cũng là bảo tiêu trước đó anh đã an bài tốt, cô ta chỉ là một cô gái, hẳn là sẽ không khơi lên được sóng gió gì.”
Bạch Thiến Thiến lúc này mới an tâm.
Có lẽ, là cô nghĩ nhiều?
Mặc dù Lâm Nhã không có hảo tâm, nhưng dưới tình huống như vậy, cô ta còn có thể làm cái gì? Huống hồ, cô cũng không có nhược điểm gì trêи tay cô ta.
Nghĩ như vậy, Bạch Thiến Thiến mới thả lỏng một ít, giương mắt nhìn chính mình mặc áo cưới trong gương, nghĩ đến về sau Lục Ngân chính là vị hôn phu của cô, khóe miệng không tự giác cong lên, một mạt ngọt ngào.
Lễ đính hôn hôm nay tổ chức vô cùng long trọng sao, so với hôn lễ của đại minh tinh quốc tế còn xuất sắc hơn.
Người tới rất nhiều.
Chẳng những có các ông trùm thương nghiệp tai to mặt lớn, thậm chí một ít danh nhân giới chính trị cũng tới tham gia, đủ để chứng minh độ ảnh hưởng của Lục Ngân ở thành phố C.
Lâm Quốc Đống cùng Lục Ngân ở trung tâm, sôi nổi tiếp đón các khách nhân tiến đến chúc mừng.
Mặc kệ là Lâm thị trưởng, hay thế lực Lục gia, ở trong thành phố C này, đều là đại nhân vật dậm chân một cái có thể rung chuyển cả thành phố, mọi người tiến đến chúc mừng tự nhiên cũng đều không phải hạng người hời hợt.
Các nhà truyền thông lớn vây xem, thường thường bắt giữ mỗi nhất cử nhất động của các đại nhân vật.
Thân là nam chính, hôm nay Lục Ngân trang điểm có thể nói là soái đến một tầm cao mới.
Tây trang cao cấp may thủ công hàng định chế, đầu tóc vuốt gọn không chút cẩu thả, khuôn mặt tuấn mỹ kiên nghị, khác với vẻ lạnh nhạt ngày xưa, hôm nay đáy mắt anh nhiều vài phần thân thiện.
Ngay cả ngày thường không thích cùng người khác giao thiệp, không nói lời khách khí, hôm nay biểu hiện của anh giống như chưa từng con người bài xích giao tiếp lúc trước không phải mình.
Một bên Lâm thị trưởng trộm chú ý Lục Ngân, trong lòng không khỏi tán thưởng.
Đừng nhìn vị Lục gia này tại vị cầm quyền không lâu, người đã biến mất nhiều năm như vậy, nhưng một thân khí độ cùng với khí tràng khiến người người kính sợ, đều không phải người đàn ông nào cũng có.
Nghĩ đến mức độ coi trọng của Lục Ngân đối với Bạch Thiến Thiến, con gái ông, quả nhiên có phúc khí a!
Mắt thấy thời gian sắp đến, Lục Ngân tuy rằng nóng lòng muốn nhìn thấy Bạch Thiến Thiến, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi, tuân theo người chủ trì nghi lễ, chờ đến lúc bố của bên nhà gái sam mang cô dâu tới, mới có thể gặp mặt.
Lâm Quốc Đống khách khí cáo từ, một mình đi đến phòng chờ chuẩn bị, không nghĩ tới nửa đường đụng phải Lâm Nhã.
“Ba ba, ba tới đón chị sao?”
Lâm Nhã đứng ngoài cửa phòng, giống như vẫn luôn chờ ông.
Lâm Quốc Đống vừa thấy người đến là con gái mình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền vui mừng tiến lên: “Tiểu Nhã, con cuối cùng cũngtới, ba còn tưởng con sẽ bỏ qua dịp này.”
Tiểu Nhã ngượng ngùng cười: “Ba ba, trước kia là con gái tùy hứng, về sau con sẽ không bao giờ vì chuyện công tác mà chậm trễ chuyện của chị gái.”
Lâm Quốc Đống vỗ vỗ bả vai cô ta: “Được rồi, con nghĩ thông suốt thì tốt rồi, đi, chúng ta cùng đi đón chị gái con.”
“Được a.” Khoác tay Lâm Quốc Đống, Lâm Nhã cười thập phần sung sướиɠ.
Mà bên này, nghi thức đính hôn tiến hành càng thêm hừng hực khí thế.
Các vị khách khứa hàn huyên cười nói, náo nhiệt không ngừng.
Trong tay Lục Ngân cầm một bông hoa hồng đỏ, đứng ở trêи đài chờ, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, vẫn không thấy Lâm Quốc Đống mang theo Bạch Thiến Thiến xuất hiện.
Theo thời gian trôi đi, mọi người ở đây đều bắt đầu lộ ra ánh mắt quái dị ngạc nhiên.
Trêи mặt độ ấm Lục Ngân, cũng dần dần biến thành ngưng trọng.
Lúc mọi người còn nghi hoặc khó hiểu, mẹ Bạch mụ mụ từ xa, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, sắc mặt Lục Ngân đại biến, lo lắng tiến lên đỡ bà.
“Dì, sao lại thế này?”
Mẹ Bạch thần sắc chật vật, nắm chặt cánh tay anh, cả người run rẩy nghẹn ngào: “Đã xảy ra chuyện……”
Tâm Lục Ngân, tức khắc chìm xuống đáy cốc.