Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 6



Edit: Tiểu Y Y

Mỗi phạm nhân trong khu 3 đều có 1 phòng riêng, kết cấu cụ thể không khác gì khu 1, hiện giờ là thời gian đám tù nhân hoạt động, cho nên toàn bộ phạm nhân khu 3 tập trung trên hành lang dài phía trước.

Tên cảnh ngục béo lùn gọi là Trần Châu, ở trong Hắc Ngục này, ngoại trừ Trưởng giám ngục hắn là người có quyền lớn nhất.

Một đường đi tới, Bạch Thiến Thiến một tấc cũng không rời, đi theo bên cạnh Trần Châu, phía sau còn có bốn năm vệ binh cao to cầm gậy kích điện trong tay.

Dù biết khu 3 an toàn hơn khu 1 nhiều, nhưng Bạch Thiến Thiến vẫn bị ánh mắt của đám tù nhân chung quanh doạ đến cứng người, da đầu tê dại.

“Đừng lo lắng, đám tù nhân khu 3 sẽ không chạm vào cô.” Nhìn Bạch Thiến Thiến theo tiềm thức núp phía sau mình, Trần Châu nhếch miệng cười cười, duỗi tay bắt lấy tay nhỏ của cô, tự cho là đúng vỗ vỗ mu bàn tay cô.

Nhịn xuống xúc động rút cánh tay về, Bạch Thiến Thiến khẩn trương nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn chung quanh: “Trần ca, anh có thể khẳng định bọn họ sẽ thành thật sao? Cho dù nơi này mọi người đều đang làm gay, nhưng…… Nhưng bọn họ chung quy vẫn là đàn ông a.”

Đúng vậy, bọn họ đều là đàn ông bình thường, đã lâu không gần nữ sắc, áp lực thời gian dài rồi, khó bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì với cô.

Huống chi, tuy nói đám tù nhân này đa số đều có đôi, nhưng mà một đường cô đi tới, vẫn như cũ có rất nhiều người dùng ánh mắt nóng rực lộ liễu gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt tràn ngập nhục dục như vậy, cô quá quen thuộc.

Ý thức được điểm này, cô lần thứ hai nhích lại gần phía sau Trần Châu, chuyện lần trước ở khu 1 đã hình thành đã kích rất lớn với cô, hiện tại lại đối mặt với ánh mắt đám tù nhân này, cô liền theo bản năng căng cứng người.

Trần Châu lắc đầu: “Cô không biết, ở cái khu 3 này, Giang Ly là hào trường, chỉ cần có anh ta ở đây một ngày, không kẻ nào dám nhắc tới phụ nữ, càng đừng nói có người dám động tới cô, ai không biết Giang Ly ghét nhất là phụ nữ? Ai dám cùng Giang Ly đối nghịch, trừ phi người kia không muốn lăn lộn ở khu 3 nữa.”

Không biết có phải ảo giác hay không, cô phát hiện khi Trần Châu nhắc tới Giang Ly, trên mặt hắn ta mơ hồ hiện lên sợ hãi và hoảng sợ.

Một ngục cảnh nếu đối với phạm nhân tỏ vẻ kiêng kị còn có thể chấp nhận.

Nhưng sợ hãi và hoảng sợ là có ý tứ gì?


Bạch Thiến Thiến không dấu vết rũ mắt, xem ra vai vế tên Giang Ly này cũng không nhỏ, đến cảnh ngục cũng có chút sợ hãi với anh ta.

Bất quá, nghe Trần Châu nói như vậy, cô cũng thư thái hơn vài phần.

Kế tiếp, Bạch Thiến Thiến đi theo Trần Châu tuần tra khu 3 một phen, lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, cô nghe thấy có người kêu cứu mạng.

“Sao lại thế này?”

Đám người Bạch Thiến Thiến cùng nhìn về nơi phát ra thành âm, chỉ thấy một thiếu niên mười bảy tám tuổi quỳ rạp trên mặt đất, dùng một tay che mông, mơ mơ màng màng há mồm kêu cứu mạng, trên quần thiếu niên rõ ràng còn có vết máu chưa khô.

Bạch Thiến Thiến vừa chuẩn bị qua đi, đã bị Trần Châu túm chặt.

“Lại là một tiểu tử bị thông cúc hoa thôi! Chuyện như vậy mỗi ngày đều phát sinh, không cần phải xen vào, qua mấy ngày cậu ta sẽ tự tốt lên.”

Ánh mắt Trần Châu khi nhìn thiếu niên tràn ngập chán ghét cùng với khinh thường, phảng phất như đang nhìn thứ gì đó rất dơ bẩn.

Bạch Thiến Thiến đem mặt về phía thiếu niên, sắc mặt cậu đỏ bừng, hô hấp mỏng manh, hình như đang sốt cao.

Trước kia, không biết cô đã từng nghe ai nói qua, sau khi đàn ông bị thông lỗ nhất định sẽ phát sốt, nếu cứu muộn, mạng nhỏ có lẽ sẽ không còn.

Nhìn dáng vẻ của cậu hẳn là bị cưỡng gian, hơn nữa đám tù nhân xung quanh cũng chẳng ai thèm giúp đỡ, thậm chí còn có người vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người gặp họa, bọn họ chỉ ra những ánh nhìn soi mói về phía thiếu niên, ý đồ gây rối rõ ràng.

Bạch Thiến Thiến chỉ do dự một chút, liền bước tới cạnh cậu. Cũng không rảnh lo tới sắc mặt bất mãn của Trần Châu phía sau.

Thôi, cũng coi như mệnh của cậu thiếu niên này chưa hết nên mới gặp được cô.

Cô không thể tuyệt tình đến mức dưới tình huống mình có khả năng nhưng lại trơ mắt nhìn đứa nhỏ đó phát sốt đến chết.

“Cậu có khỏe không?” Bạch Thiến Thiến đỡ thiếu niên lên, nhìn khuôn mặt đã phát sốt đến mơ hồ, môi khô nứt, trong lòng thở dài một trận, ở trong ngục giam này, ai cũng không thể sống tốt a.

Thiếu niên mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, lúc sau liền ngây ngẩn cả người, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Chị là thiên sứ sao?”

Bạch Thiến Thiến không khỏi buồn cười, “Đi thôi, chị thiên sứ mang em đi gặp bác sĩ.”

Ánh mắt thiếu niên không rời đi khỏi khuôn mặt cô, cứ như vậy được Bạch Thiến Thiến một đường nâng ra ngoài.

Tuy rằng mọi phương diện của Hắc Ngục này đều cực kỳ cổ xưa, nhưng may mắn năng lực của ngục y cũng không đến nỗi nào, thiếu niên ở phòng y tế truyền mấy bình dịch xong, sắc mặt cũng dần dần chuyển biến tốt lên, từ trong miệng đứa nhỏ này, Bạch Thiến Thiến mới biết được chân tướng sự tình.

Thiếu niên gọi là Mạc Tiểu Vũ, mới vừa đủ mười tám tuổi, ở bên ngoài phạm pháp liền bị nhốt ở trong nam ngục giam này.

Lúc vừa tới, Mạc Tiểu Vũ bởi vì tuấn tú diện mạo rất được Giang Ly thích, cho nên không mấy ngày đã bị Giang Ly thượng, đương nhiên, lúc ấy Mạc Tiểu Vũ tự nguyện, tuy rằng cậu còn nhỏ tuổi nhưng rất rõ ràng quy củ chỗ này, cũng muốn nhờ ưu thế bản thân đạt được Giang Ly che chở.

Nhưng thời gian đi theo bên cạnh Giang Ly càng dài, Mạc Tiểu Vũ đột nhiên phát hiện tính cách Giang Ly có chút phân liệt, ngẫu nhiên ôn nhu muốn mệnh, lại ngẫu nhiên biến thái muốn mệnh.

Thời điểm Giang Ly biến thái nhất thích dùng các loại đạo cụ ngược người khác.

Mà khi đó Mạc Tiểu Vũ bởi vì nói sai một câu, liền bị Giang Ly hung hăng tính ngược hai ngày hai đêm, cũng không ai dám đi ngăn cản Giang Ly, thẳng đến khi Giang Ly đi rồi, Mạc Tiểu Vũ mới ngất đi.

Lúc tỉnh lại, chính là gặp bọn Bạch Thiến Thiến.

Nghe Mạc Tiểu Vũ nói xong, Bạch Thiến Thiến lâm vào trầm tư, lúc sau lại thở dài.

Ở trong ngục giam này, kẻ yếu vĩnh viễn đều luôn chịu áp chế, khốn khổ cũng không thể thay đổi.

“Về sau cậu có chó tính toán gì?”


Nghe Bạch Thiến Thiến hỏi, thần sắc Mạc Tiểu Vũ cứng đờ, cuối cùng cúi đầu, không thể thấy rõ biểu cảm của cậu nữa, thanh âm khàn khàn, “Em chỉ có thể đi lấy lòng Giang Ly, nếu không có anh ta che chở, em sẽ bị đám tù nhân khác trong ngục gian này giết chết.”

Bạch Thiến Thiến ngẩn ra, không nói tiếp.

Đúng vậy, ai cũng đều thân bất do kỷ a……

**

**

Từ buổi sáng bởi vì chuyện của Mạc Tiểu Vũ, Trần Châu cũng chưa từng cho cô sắc mặt tốt.

Cũng tốt, Bạch Thiến Thiến cũng được thanh tịnh, chỉ là nhớ tới chuyện kế tiếp phải làm, lại làm cô khẩn trương.

Trưởng giám ngục sẽ không để Bạch Thiến Thiến an ổn, ban ngày cô vẫn như cũ phải làm tốt chức quản giáo, tựa như Trần Châu nói, cô tới ngục giam không phải du lịch, mà tới để làm việc.

Ít nhất khu 3 hôm nay không cần đi nữa, nhưng vẫn còn phải đến khu 1 một chuyến.

Không phải đến ngục giam, mà là nhà tắm.

Bạch Thiến Thiến nhìn đồng hồ trên cổ tay, hiện tại mới chạng vạng 5 giờ, đánh phạm nhân khu 1 đều đang ở nhà ăn ăn cơm, cô chỉ cần thừa dịp này đi tiêu độc phòng tắm, như vậy sẽ không chạm mặt bọn họ.

Không sai, tiêu độc.

Trần Châu ném cho cô một vại nước sát trùng, để cô đi vào nhà tắm khu 1 phun tiêu độc, ngừa đám tù nhân cảm nhiễm, lây truyền bệnh tật.

Cô cũng từng hỏi Trần Châu vì sao đến loại việc vặt này cũng muốn cô làm?

Kết quả đối phương chỉ cười lạnh.

Bạch Thiến Thiến hoàn toàn từ bỏ ý niệm hỏi đến cùng, chỉ biết những người đó nhất định sẽ không để cô sống quá tốt.

Mang khẩu trang cùng bao tay, cô đi tới nhà tắm khu 1.

Mới vừa tiến vào, đã bị mùi hôi bên trong huân đến thiếu chút nữa ngất xỉu, cố nín thở áp chế mùi hôi thối này, cô bật bình phun.

Phòng tắm của ngục giam khá tắm sơ, một mảnh đất trống tao như vậy, có rất nhiều vòi phun, hai bên còn có một vài phòng đơn để đại tiện.

Bạch Thiến Thiến làm rất nghiêm túc, muốn nhanh chóng làm cho xong rồi chạy lấy người.

Cô lại cúi đầu đồng hồ, hiện tại là sáu giờ, còn có nửa tiếng, đám tù nhân kia sẽ tới nơi này tắm rửa.

Động tác Bạch Thiến Thiến càng nhanh hơn.

Nhưng mà, lúc cô phun tới chỗ ngoặt, không biết từ nơi nào đột nhiên thò ra một đôi bàn tay to, đột nhiên ôm lấy eo cô, kéo đi.

“A……”

“Không muốn chết thì câm miệng!”

Người đánh lén cô là một người đàn ông trưởng thành thân cao chân dài, anh gắt gao ôm chặt eo nhỏ của Bạch Thiến Thiến, mạnh mẽ kéo cô tới một phòng đơn trong đó, sau đó ngay lập tức đem mặt chôn vào sâu cổ cô, hít một hơi thật sâu, để chóp mũi ngập tràn mùi thơm thuộc về cô.

“Lục… Lục Ngân?”

Giọng nói của người đàn ông phía sau đặc biệt quen thuộc, cho dù hóa thành tro, Bạch Thiến Thiến cũng nhận ra!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv