Ý nghĩ này thoáng qua khiến Hạ Nhâm kinh hãi, ánh mắt bỗng chuyển hướng về phía người đàn ông xa lạ ...
Người đàn ông này....rõ ràng từ giọng nói, điệu bộ, cách đi đứng đều không có một chút nào giống như em gái anh... Thế nhưng anh lại không thể không thừa nhận rằng đây chính là em gái anh... Chả lẽ, anh đã nhầm, Hạ Tuyết mà anh biết, từ lâu....vốn đã là một người đàn ông ?
Trong khi trí não Hạ Nhâm đang còn ngập tràn sự hỗn loạn, người đàn ông đã lẳng lặng đứng dậy, lấy tay phủi phủi mấy mảnh kính vỡ trên vai và vạt áo rồi quay đầu về phía Mẫn Đường:
“ Mẫn Đường, ra chỉnh lại cà vạt cho tôi đi “
“ Cái gì ?” Mẫn Đường một bên giật nảy, nhìn ngó xung quanh rồi lấy tay chỉ vào mình
“ Anh... Anh gọi tôi !?”
Người đàn ông nghe vậy thì quay đầu, híp đôi mắt màu sương mù ra vẻ hết cách, rồi dõng dạc :
“ Thế cả cái chỗ này ngoài cô tên Mẫn Đường thì tôi gọi ma chắc? NHANH...đến chỉnh cà vạt “
Tiếng gắt vang vọng khiến cho Mẫn Đường giật nảy mình. Rồi như có ai đó vặn chặt dây cót, cô chạy như bay về phía người đàn ông, tháo cà vạt cho hắn rồi nhanh tay gài lại... Vừa chỉnh cà vạt, cô vừa cảm thấy bối rối... Cô không thể hiểu nổi tại sao mình lại phải làm điều này, rõ ràng người đàn ông này cô không hề quen biết, vậy mà tại sao sau khi nhìn thấy bóng dáng của hắn cô lại cảm thấy lo lắng? Tại sao sau khi nghe giọng nói hùng hổ của hắn cô lại nghe lời hắn đến vậy! Chẳng lẽ cô đã điên rồi !
Đúng vậy, Mẫn Đường, mày điên rồi !
Ý nghĩ này khiến động tác của Mẫn Đường trong phút chốc trở nên lúng túng, khó hiểu, chiếc cà vạt đang thắt cũng theo đó mà bị rối tung cả lên khiến cho người đàn ông phía trên không nhịn được phải bật cười. Ngay sau đó hắn cúi đầu, dí sát mặt mình vào tai cô rồi nghịch nói:
“ Sao hôm nay cậu có vẻ chậm chạp nhỉ Mẫn Mẫn ? “
Biệt danh quen thuộc cùng giọng nói đầy nữ tính như mật rót vào tai khiến Mẫn Đường ngẩn ra, đôi mắt màu đen như tạo thành một vòng sóng hư ảo hướng đến đôi mắt sương mù vô tư kia. Không kìm được cô thốt lên:
“ Hạ...”
“ Suỵt “
Người đàn ông đưa tay lên miệng làm động tác ngăn cản, ngay sau đó giọng nói nữ tính của hắn chuyển thành tông trầm thấp khác hẳn lúc vừa rồi :
“ Xin lỗi đã để hai người phải vất vả! Kể từ bây giờ, hãy để tôi tiếp quản cái tên ngu đần đó nhé !”
Nói rồi người đàn ông lướt qua Mẫn Đường để mặc cô ngỡ ngàng đứng phía sau mình rồi không nhanh không chậm tiến về phía chỗ Grim...
Đại sảnh đang ồn ã vừa nãy bỗng chốc trở nên im lặng, nhìn người đàn ông trong bộ âu phục trắng càng lúc càng tiến gần đến trước người đàn ông vận âu phục đen. Ánh mắt màu sương mù đẹp đẽ của hắn phản chiếu màu mắt đen thâm trầm của kẻ đối diện. Không gian theo đó càng yên ắng , cả đại sảnh thấp thỏm chờ đợi, những vệ sĩ trong gian phòng thì vội vã đặt tay lên thắt lưng, sẵn sàng nổ súng khi cần thiết. Chỉ có vị lão đại hắc ám là thản nhiên đứng đó, nhìn người đàn ông chỉ còn cách mình một gang tay, cho đến khi :
“ Chào anh, lão đại của Dương gia, vui vẻ được gặp mặt “
Giọng điệu hào hứng cùng bàn tay đưa ra khiến Grim có hơi ngẩn người, mà không chỉ có hắn, hàng trăm ánh mắt của tất cả mấy trăm con người trong đại sảnh đều tròn xoe cả lên...
Con người này là Dương lão đại sao ?
Dương lão đại xuất hiện rồi và thật sự... Vui vẻ ngoài dự kiến !
Trước buổi tiệc, cả giới hắc đạo đã đoán già đoán non vẻ ngoài của người đàn ông bí ẩn này. Người thì nghĩ hắn ta là một lão già béo phệ, cáo già, mưu mô, xảo quyệt. Có người lại nghĩ Dương lão đại là một người đàn ông trung niên, đạo mạo, đầy uy quyền... Thế nhưng, trẻ như vậy, vui vẻ như vậy thì đây là lần đầu tiên bọn họ bắt gặp... Thậm chí, trong đám đông đã có những ánh mắt ghen tị cùng không phục. Bọn họ không thể tin được, một người còn trẻ như vậy đã có thể leo lên vị trí nhất nhì trong giới hắc đạo, trong khi các ông trùm ở đây, có người cố gắng cả đời cũng không thể với tới... Thử hỏi, làm sao họ không thể không ấm ức thay cho bản thân được !
Những ánh mắt thù hằn bắt đầu nổi lên như một đợt sóng dữ, từng lớp, từng lớp chất chồng. Thế nhưng người đàn ông kia vẫn chẳng có vẻ gì là để tâm, chỉ một mực đưa tay ra trước mặt Grim, một lúc sau khi thấy hắn vẫn không bắt tay lại thì mệt mỏi nói :
“ Này anh bạn ! Tay tôi sắp gãy rồi bắt nhanh hộ cái “
Trong phút chốc, câu nói của Dương lão đại khiến chiếc mặt nạ trắng của Grim ngày một màu u ám, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra trước mặt, hắn chần chậm nắm lấy, giọng nói phát ra từ chiếc mặt nạ như u hồn :
“ Ngài là.....Dương lão đại !”
Người đàn ông thấy vậy thì híp đôi mi:
“ Trần đời có một, hàng chất lượng cao, tiêu chuẩn quốc tế. Vâng, chính là tôi đây !”
Dương lão đại hóm hỉnh nói, ánh mắt vui vẻ cùng thách thức nhìn lại Grim :
“ Được diện kiến đối thủ ngàn năm có một như ngài Grim đây, không biết là vinh hạnh hay bất hạnh nữa nhỉ ?”
“ Ồ! Vậy sao !” Grim trầm ổn nói, ánh mắt đưa lên sờ sờ chiếc mặt nạ trắng tinh quái :
“ Tôi thấy nên là một vinh hạnh chứ! Ngài thấy đấy... Ít nhất thì kĩ thuật quay phim của tôi cũng không tệ “
Giọng nói nhẹ bẫng tựa lông vũ nhưng lại giống như lăng trì trong đôi mắt màu sương mù kia. Bàn tay vô tình siết chặt cánh tay của Grim, một màu bạc hung ác hướng về phía đôi mắt đen bình thản, trong đó chất chứa sự uất hận khiến không ai có thể nói thành lời. Nhưng chỉ trong chốc lát màu mắt ấy lại trở nên trong trẻo, lời nói từ người đàn ông cất ra lại càng thêm băng giá :
“ Tôi thì thấy nội dung hơi tệ nên đã làm mất đi chất lượng quay phim mà thôi ! Nếu là tôi, tôi sẽ thay đổi đi một chút!”
“ Vậy... Dương lão đại sẽ thay đổi như thế nào ?” Grim giả vẻ tò mò hỏi
“ Hừm! Để xem nào” Dương lão đại ngước đầu lên, ánh mắt tỏ vẻ nghĩ ngợi rồi cuối cùng thì thầm một câu chỉ có hai người mới nghe được :
“ Tôi cảm thấy dàn diễn viên vẫn chưa thật sự phù hợp. Ngài thấy đấy... Thay vì đội cận vệ của tôi thì tôi nghĩ cái bản mặt của ngài mới thích hợp làm diễn viên chính !”
Câu nói đầy thách thức khiến nụ cười đằng sau chiếc mặt nạ của Grim như nở rộ. Dương lão đại cũng cười, nụ cười cũng thật tươi sáng, bàn tay lại càng tăng thêm lực nắm lấy tay Grim, lực đạo mạnh đến độ như thể muốn dùng sức bóp nát tay hắn đến không ra hình dạng.
Cả khán phòng im lặng quan sát hai người đàn ông. Vì họ đều đeo mặt nạ nên không một ai có thể đoán được họ đang nói gì, nhưng có một điều chắc chắn mà ai ai cũng có thể nhận ra. Đó là bọn họ đang cười. Những nụ cười thật lạnh lẽo, những nụ cười bóp nghẹt không gian và hơi thở của mọi người, những nụ cười định nghĩa cho một cơn cuồng nộ.
Bên cạnh họ, Hạ Nhâm, Mẫn Đường cùng Tam Sắc đều đang ở thế phòng bị. Đi theo lão đại của mình nhiều năm, tất cả bọn họ đều có thể đoán được không khí đang căng thẳng như thế nào. Thậm chí, chỉ cần một bên có dấu hiệu động thủ, cả biệt thự này của Minh Chấn sẽ trở thành bình địa mất!
Thế nhưng không gian đang căng thẳng bỗng nổi lên một giọng điệu nho nhỏ :
“ Dương lão đại! Grim lão đại “
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đều khiến cả hai vị lão hồi thần, họ buông tay nhau ra, trở về bộ dáng bình tĩnh ngày thường. Người đầu tiên có phản ứng là Dương lão đại, hắn quay đầu hướng về phía người thanh niên cao ráo ở bên cạnh :
“ Tôi đây, cậu có vấn đề gì sao ?”
Người thanh niên thấy vậy thì cúi đầu :
“ Kính chào hai vị lão đại. Tôi là Vân quản gia, hôm nay có nhiệm vụ phục vụ các ngài suốt buổi tiệc của ngài Minh Chấn. “
“ À! Vậy sao ?” Dương lão đại ồ lên, quét mắt một lượt về phía người thanh niên với vẻ dò xét rồi hỏi :
“ Vậy cậu muốn nói với chúng tôi chuyện gì ?”
“ À! Dạ..” Vân quản gia lại tiếp tục cúi đầu, cánh tay làm động tác mời về phía căn phòng chính phía bên trong rồi nhẹ nhàng nói :
“ Hiện giờ đã quá giờ khai tiệc hơn 10 phút, mong hai vị lão đại xin đi theo tôi để buổi tiệc được bắt đầu ạ !”
“ Thế sao? Tôi đã đến muộn vậy ư ?” Dương lão đại tỏ vẻ sửng sốt, hai tay ôm mặt, bộ dạng tỏ vẻ đáng yên vô tội khiến cho Lâm Nhã ở bên cạnh nhịn không được phì cười. Thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo đến lạnh lùng của Grim thì hắn ta chợt cứng họng, đành lên tiếng chữa cháy :
“ Vậy...Vân quản gia hãy chỉ đường đi ! Chúng ta cũng không muốn lãng phí thời gian của ngài Minh Chấn đâu nhỉ ? “
“ Vâng... Tất nhiên rồi ! Mời hai vị lão đại đi theo tôi !” Vân quản gia thấy vậy thì làm động tác mời rồi tiến lên mở cánh cửa căn phòng chính. Dương lão đại và Grim đi vào, theo sau họ những đám đông lố nhố cất bước. Lòng ai cũng mong đợi, thấp thỏm trước một trò vui sắp được trình diễn.
.....
Trên đường đi vào khán phòng, Hạ Nhâm vừa áp sát người đàn ông trong bộ âu phục trắng vừa nói:
“ Hạ Tuyết... Hạ Tuyết, có thật là em đó không ?”
“ Suỵt! Hạ Nhâm anh có thể im lặng được không ?”
Hạ Tuyết đưa tay lên che miệng anh lại, rồi sau đó với cái giọng trầm nặng, cô lên giọng với anh:
“ Anh muốn cả hội trường này biết em là con gái à ?”
“ Không phải thế? Nhưng.... Sao em lại ăn mặc như thế này? Còn giọng của em nữa, sao nó đổi khác vậy ?” Hạ Nhâm vừa nói vừa bàng hoàng nhìn cô. Đây chính là điều làm anh thắc mắc từ nãy đến giờ, dẫu biết rằng Hạ Tuyết đã có kế hoạch cho sự xuất hiện của mình trước toàn thể giới hắc đạo. Thế nhưng tài tình như thế này, quả thật đã nằm ngoài dự kiến của anh.
Hạ Tuyết thấy khuôn mặt khó hiểu của anh trai mình thì chỉ nhún vai :
“ Em học được từ sư phụ”
“ Cái gì, ngài Tamaguchi dạy em mấy thứ này sao ? Bắt đầu từ lúc nào vậy ?”
“ 12 tiếng trước đây !”
Dường như đã hiểu ra một số chuyện, Hạ Nhâm vội ồ lên :
“ Vậy ra em đến Nhật cũng vì chuyện này sao ? Để học hỏi thuật cải trang và giả giọng của ngài ấy ?”
“ Không...” Hạ Tuyết đáp tỉnh bơ “ Chỉ thuật cải trang thôi, thuật giả giọng sư phụ dạy em từ lúc 11 tuổi rồi !”
“ Thật ư ?” Hạ Nhâm ngạc nhiên “ Sao em chưa bao giờ nói cho anh biết ?”
Hạ Tuyết liếc xéo anh, khoé môi cong lên khiến cho đuôi mắt hơi híp lại, cười một cách thoải mái cô chuyển giọng :
“ Em cũng phải có những bí mật cho riêng mình chứ !”
....
“ Dương lão đại, Grim lão đại, chúng ta đến nơi rồi “
Lời thông báo của Vân quản gia đã cắt ngang cuộc hội thoại giữa Hạ Tuyết và Hạ Nhâm. Cô ngẩng đầu thì bắt gặp mình đang đứng phía trên một cầu thang dài, có vẻ như do lúc không để ý cô đã đi hết cả khu vực cầu thang này rồi.
Mỉm cười, Hạ Tuyết nhìn quanh một lượt. Đây rõ ràng là một khán phòng rộng lớn, xung quanh những tấm rèm nhung đỏ được chăng đầy khắp các khung cửa sổ. Tất cả chỗ ngồi đều hướng về phía một sân khấu khổng lồ được trang trí bằng bối cảnh thời Trung Cổ nước Anh. Cúi đầu, nhìn xuống dưới, từng đoàn người đang di chuyển về phía vị trí của mình dưới khán phòng, trông cứ nhue một lễ hội đầy màu sắc vậy .
“ Xem ra chỗ ngồi của chúng ta là cao nhất ở đây rồi đấy, Dương lão đại “
Giọng nói lãnh đạm của Grim vang lên từ phía sau Hạ Tuyết, cô không quay lại, chỉ một mực nhìn xuống những con người đang đứng lố nhố ở phía bên dưới, khoé môi đầy vẻ trào phúng :
“ Ngài có vẻ rất thích ở những chỗ cao nhỉ, ngài Grim”
“ Chả phải ngài cũng vậy sao, Dương lão đại. Chúng ta đều muốn là kẻ đứng đầu... Tiếc thay, vị trí này, chỉ có một ghế ngồi mà thôi !”
“ Hừ! “ Hạ Tuyết cười lạnh, bàn tay đặt trên chiếc mặt nạ rồi khẽ vuốt nó, một âm mưu sâu xa bỗng xuất hiện trong tâm trí :
“ Vậy để xem, tôi với ngài ai mới xứng đáng có được vị trí này “
Hạ Tuyết không biết kết quả cuộc chiến này sẽ đi về đâu, cô chỉ biết rằng mình không thể để kẻ này chiến thắng. Dẫu chỉ là một chút đắc ý cũng không được, bởi vì chuyện này, giờ đây đã không còn là vấn đề của giới hắc đạo, hay là của Dương gia nữa mà mối thù cá nhân cần giải quyết giữa cô và tên đàn ông này thôi. Nghĩ vậy, khoé môi Hạ Tuyết lại càng tăng thêm phần trào phúng, nụ cười bệnh hoạn muốn giết người đặc trưng của cô bắt đầu nở rộ sau lớp mặt nạ... Thế nhưng nụ cười ấy bất chợt cứng lại, bởi cô chợt nhớ ra câu nói vừa rồi của Grim, cô nghi hoặc, quay lại hỏi hắn :
“ Khoan đã, ngài nói... Chỗ của chúng ta... Là sao cơ ?”