Aikaba Hikori. “
Giọng nói như sấm rền của Hạ Tuết khiến cho mấy người đàn ông run rẩy cực độ. Trì hoãn mãi, cuối cùng một người trong số đó mới dám mở lời :
“ Lão đại ! Tình hình ở Nam Mĩ giờ rất phức tạp, cũng vì chúng tôi quá chủ quan, không nghĩ là có mai phục nên mới....”
“ Nên mới để cho số anh em chết thảm tăng cao... Anh muốn nói vậy có phải không ? “ Câu nói giản đơn này của Hạ Tuyết khiến cho sắc mặt những người đàn ông càng thêm đen lại, chẳng thể biện minh gì chỉ đồng thanh đáp :
“ Thứ lỗi cho chúng thuộc hạ! Xin lão đại cứ trừng phạt!”
Hạ Tuyết chăm chú nhìn họ, ngay sau đó ánh mắt lảng sang nơi khác như thể nghĩ ngợi một điều gì đó, cuối cùng cô phất tay ra hiệu :
“ Cho các anh một tuần giải quyết ổn thoả, chuyện này, tôi sẽ xem xét sau !”
“ Lão đại !!!” Mấy người đàn ông ngẩng đầu ngạc nhiên, không nghĩ lão đại của bọn họ lần này lại giơ cao đánh khẽ như vậy bèn nghi hoặc hỏi lại :
“ Thật sao ? “
“ Hả ! Chả lẽ muốn tôi phanh thây các anh “ Hạ Tuyết cao giọng nói, đôi mày chau lại tỏ vẻ khó chịu . Mấy tên này, “ rượu mời không uống chả lẽ muốn uống rượu phạt” à ?
Thấy vậy mấy người đàn ông cũmg không còn hứng để thắc mắc, vội vàng đứng dậy, khuôn mặt như những người sắp chết vớ được cọc, ngoan ngoãn cúi đầu cảm tạ Hạ Tuyết :
“ Cám ơn lão đại ! Chúng thuộc hạ rất cảm kích !”
Hạ Tuyết thấy bố dạng hớn hở của họ thì bật cười, ánh mắt cũng có vẻ gì đó là chiều chuộng rồi nói :
“ Thôi ! Tôi đã cho các anh thời gian 1 tuần rồi đấy ! Mau rời khỏi đây đi. Nên nhớ, lần sau còn để xảy ra thất bại như thế này thì liệu mà lãnh hậu quả đấy !”
“ Dạ vâng! Thưa lão đại “ Một tràng hô thất thanh vang lên khiến Hạ Tuyết phải nhăn mặt lại vì ồn... Cô đưa tay ra cửa ý bảo họ sớm sớm rời đi cho không thì cô sẽ chết vì đau tai mất. Những người đàn ông hiểu ra, cũng không dám chậm trễ, vội vã chạy ra phía cửa, không quên để lại một suy nghĩ thật lớn mật :
“ Lão đại của bọn họ! Đáng yêu thật !”
Cánh cửa phòng hội nghị dần đóng lại, Hạ Tuyết nhìn theo cho đến khi cái bóng cuối cùng vụt ra khỏi cánh cửa thì mới chầm chậm ngả người ra sau ghế. Nụ cười trên môi cũng dần tắt,để rồi thay thế vào đó là một nỗi phiền muộn lan toả....
Nghĩ ngợi một lúc, cô đứng dậy, mở cánh cửa đằng sau căn phòng hội nghị, rồi bước vào đó. Một hành lang dài lộ ra nhưng hẹp đến độ chỉ đủ cho một người đi vào, Hạ Tuyết lần theo nó rồi cuối cùng dừng chân tại một cánh cửa gỗ nhỏ. Tay đặt lên nắm cửa, Hạ Tuyết nhẹ nhàng xoay...
“ Kẹt..!!!” Âm thanh dai dẳng vang lên khiến cho dãy hành lang chật hẹp như có một chút sinh khí. Và thật ngạc nhiên làm sao! Ngay giây phút Hạ Tuyết mở cánh cửa ra, một không gian rộng lớn như mở ra
Căn phòng bán nguyệt ngập tràn nắng, một bên để một bộ trường kỉ dài, một cái bàn cà phê, máy hát, ti vi, nói chung là những tiện nghi cần thiết cho một sự nghỉ ngơi thoả đáng. Bên còn lại thì là một mảnh vườn lộ thiên nhỏ..... Không, phải gọi là một “rừng cây thu nhỏ” mới đúng ! Những loại cây, loài hoa nhiệt đới xanh, đỏ, hồng, vàng được trồng xung quanh một cái bồn nhân tạo lớn, từ bức tường còn chảy ra một dòng thác vào trong bồn tạo nên những âm thanh róc rách vui tai. Tất cả được chiếu sáng bởi một cái giếng trời lộ thiên phía trên khu rừng nhỏ, khiến cho trong cái nắng cuối hạ, cả khu vườn toát lên một vẻ đẹp yên bình mà tao nhã !
Đây vốn là căn phòng Hạ Tuyết đặc biệt cho xây dựng bên trong cơ quan của Dương gia ở Đan Mạch. Mặc dù số lần cô đến Đan Mạch là rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng cứ có dịp cô lại sử dụng nơi đây như một chỗ để thư thái đầu óc...
Bước vào trong căn phòng, Hạ Tuyết giáo dác nhìn xung quanh một lúc lâu như thể tìm kiếm một thứ gì đó. Cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, tiến về phía cái máy hát đang đặt bên cạnh trường kỷ rồi đặt một cái đĩa lên đó. Chiếc máy hát này thật cổ, giống như là những loại mà giới thượng lưu Châu Âu thường dùng những năm cuối thế kỉ 17 - đầu thế kỷ 18 nhưng thoạt tiên trông vẫn còn như mới, đủ để thấy được tình trạng bảo quản của chiếc máy này là hoàn hảo....
Đặt chiếc đĩa hát lên bàn xoay, Hạ Tuyết gạt chiếc cần lên mặt đĩa, từng đoạn nhạc du dương vang lên, phiêu đãng trong không trung như xoá tan đi sự mệt mỏi của con người :
“ I was tired of my lady! We been together too long....
If you like Pinacolada, getting high in the rain...”
Khúc nhạc Pinacolada thấm đậm căn phòng, ánh mắt mờ đục của Hạ Tuyết cũng chở nên trong trẻo. Hít một hơi thật sâu, cô tiến về phía chiếc trường kỷ rồi ngồi xuống đó. Khi cả người đã an vị trên tấm đệm , một tay Hạ Tuyết mới đưa lên giữ vạt áo, tay còn lại thò vào trong túi áo, ánh mắt nhìn xung quanh một hồi lâu rồi cuối cùng huýt sáo một hơi dài, vừa huýt cô vừa hô to :
“ Kevin... Mày đâu rồi ?”
Vẫn không có tiếng trả lời, Hạ Tuyết lại gọi thêm một lần nữa :
“ Tao biết mày đang ở đây, ra đi nào Kevin ?”
Không gian vẫn im ắng đến lạ thường, đáp lại Hạ Tuyết chỉ là tiếng nước chảy róc rách êm ả. Hết cách, cô chỉ còn biết lôi ra từ túi áo một cái bịch lớn màu xanh rồi không ngần ngại giơ lên cao :
“ Tao có gói bích qui rong biển mày ưa thích này !”
“ Gâu!!” Ngay lập tức, tiếng sủa nhỏ phát ra từ mấy cái khóm cây gần đó. Ngay sau đó từ trong bụi cây một cục bông trắng trẻo chạy ra, bàn chân ngắn ngủn, cái đuôi ngoe nguẩy hướng thẳng chỗ Hạ Tuyết tiến đến, miệng sủa “ gâu gâu” những âm thanh thật đáng yêu...
“ Kevin! Con chó tham ăn này !” Giọng nói mang vẻ trách cứ nhưng ánh mắt Hạ Tuyết lại đậm ý cười vui vẻ. Con chó thấy cô cầm bịch bánh trong tay thì lao như bay về phía trước rồi chồm lên chỗ trường kỷ nơi Hạ Tuyết đang ngồi. Cái mũi nâu nâu của nó rúc vào lòng bàn tay cô, đôi mắt thì hướng về phía cái gói trong tay Hạ Tuyết.
Ý cười càng đậm hơn nơi đáy mắt cô, Hạ Tuyết mở gói bánh, đưa cho con chó nhỏ, giọng dịu dàng :
“ Này Kevin! Cho mày đấy !”
Con chó đón lấy, ánh mắt vui mừng, cái đuôi ngoáy tít lên... Hạ Tuyết mỉm cười, ngả người ra sau ghế, thoải mái thư giãn trong tiếng nhạc...
Lúc này đây tâm hồn cô mới hoàn toàn được thả lỏng, thật thoải mái biết bao ! Xem ra việc xây dựng căn phòng này trong căn cứ thật là một quyết định sáng suốt. Chẳng ai biết về chỗ này cả... À khoan...!!! Còn một người nữa... Nhưng thật may quá, người đó chẳng có ở đây, nếu không thì cơ hội nghỉ ngơi hiếm có này của cô sẽ bị tước đi mất... Quả thật là...!
“ Em vẫn còn nằm ở đây được cơ à ?”