Xe ngựa dừng trước đại môn Dương phủ, ba người từ trong xe trước sau theo nhau bước xuống, cả ba đứng dưới khoảng trời xanh thắm tươi sáng, ánh nắng chiếu rọi soi lên bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai của từng người.
Mỗi thiếu nữ vận một màu y phục, cử chỉ con người khác nhau, nhưng trên gương mặt xinh đẹp lại có đôi nét tương đồng, đủ để minh chứng họ là tỉ muội của nhau.
Người xung quanh thấy ba thiếu nữ đồng thời nhìn vào Dương phủ, ánh mắt họ như một là tìm tòi nghiền ngẫm Dương phủ từ trong ra ngoài và chẳng để ý thứ khác. Không lâu sau người trông thấy nữ tử trong Dương phủ bước ra đón các thiếu nữ.
Bốn người nhìn thấy đối phương, ai nấy bỗng dưng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cứ như giọt sương sớm thay phiên lắng đọng trên khóe mắt họ, long lanh mà chất chứa tia vui mừng. Tiếp diễn họ ôm lấy nhau, nửa khóc nửa cười tuôn câu tháng ngày dài không gặp nhớ nhung.
Khung cảnh ấy đập vào mắt, mọi người bất chợt nhận thức đây là cảnh tượng tỉ muội tương phùng.
...
Sau khoảng khắc bất ngờ gặp lại, Tân Diệu Liên lôi kéo ba người vào bên trong phủ, quãng đường đi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn những muội muội của mình, khóe môi cong lên như trăng khuyết, có phần hiếu kì hỏi: "Các muội sao đột nhiên tới đây thế này?"
"Bọn muội đương nhiên là quá nhớ tỉ nên xin phép phụ thân tới thăm tỉ đó." Tân Cầm Nhi tươi cười mở miệng trước, điệu bộ chân thành không chứa chút dối gian nào.
Tân Phương Phương lại bổ sung thêm: "Bọn muội còn đem theo đồ vật nữa, đây là của phụ thân gửi, của các di nương cho tỉ." Nàng vừa nói vừa đem mấy chiếc hộp đẩy tới bên Tân Diệu Liên.
Đến phần Tân Hoa Hoa đưa tay đem chiếc khăn gói ghém cẩn thận ra cho Tân Diệu Liên, "Đại tì, trong này là món bánh tứ di nương đích thân chuẩn bị cho tỉ, loại bánh tỉ thích nhất."
Lần lượt loại đồ vật đưa đến trước mình, Tân Diệu Liên hai mắt nhìn hộp đủ loại tinh xảo đơn giản, lại nhìn ba muội muội chuyển lời phụ mẫu hỏi thăm mình, thâm tâm tự nhiên ấm âp cùng cảm động không thôi, bản thân sớm gả đi rồi vậy mà còn có nhiều người quan tâm tới.
Rất lâu sau Tân Diệu Liên rút khăn tay lau đi khóe mắt không rõ khi nào ướt nhòa, rồi hơi nghẹn giọng nói: "Thật sự tỉ ban đầu nghe người ta nói nữ tử xuất giá là bát nước đồ đi, tưởng bản thân cũng như vậy, nhưng hôm nay tỉ thấy mình dường như may mắn hơn. Đa tạ các muội, lúc trở về thay tỉ cảm tạ phụ thân và di nương nhé!"
Chừng này tình cảm đủ cho nàng ấy vui mừng khôn xiết mà vỗ về tâm can nhức nhói vì nhớ nhà sau mấy tháng gả. Không sai, nàng ấy nhớ Tân phủ, bởi lẽ chẳng có người nào không buồn bã khi xa khỏi nơi mình lớn lên, nơi có phụ mẫu dùng tình thương dưỡng dục mình.
Ban đầu cứ nghĩ tất cả sẽ dễ dàng, nhưng chính nàng ấy lúc rời Tân phủ, bước chân vào Dương phủ cảm giác thế giới quanh mình lộn xộn một mảnb, chỉ muốm lập tức về lại ban đầu. Là con đường chọn bước đi rồi không quay lại được, thêm nàng ấy hiểu phải có trách nhiệm với những gì mình quyết định.
Tân Phương Phương thở dài, nàng hành động kéo tay Tân Diệu Liên lên xoa xoa, nhẹ nhàng cất giọng an ủi: "Đại tỉ đừng thế mà, phụ thân biết tỉ sẽ nghĩ thế, người kêu muội dặn tỉ hãy nhớ rằng tỉ là viẻn ngọc quý ở Tân phủ vô tình bị kẻ khác trộm mắt, người Tân phủ vẫn chờ tìm.ngocn về, chứ không là bát nước đổ xuống thấm đẫm không thể múc lại."
Nói gì thì nói, đã là con dù nam nữ khác nhau cũng là tấc thịt cắt ra từ trên người làm cha mẹ, đi kèm nuôi nấng hơn mười năm, hao tâm tôn sức mới ra dáng ngoan ngoãn trưởng thành, sao có thể nở lòng xem như bát nước, một câu liền bỏ không can hệ gì?
Nàng không thấu đại tỉ nghĩ sao bản thân đi tự nhận tự đau lòng mình!
Có phải bởi vì thời đại này trọng nam khinh nữ, nữ nhân tự nhiên cảm thấy mình yếu kém hơn, dễ dàng bị vứt bỏ?
Ai...
Nghĩ ra quả thật đúng thế, Tân Phương Phương nhịn không được thở dài thêm. Tân Diệu Liên bên này ngược lại tươi tỉnh hơn hẳn vì lời nói kia, nước mắt lưu đọng trên khóe mắt khô hết, nụ cười cánh môi không pha lẫn thêm sầu muộn.
"Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa! Đại tỉ xinh đẹp của bọn muội cùng tỉ phu tiến triển đến đâu rồi?" Tân Cầm Nhi đứng ra nhanh chóng chuyển chủ đề, một tay vỗ vào người Tân Hoa Hoa.
Tân Hoa Hoa bị vỗ đến giật mình, sau phản ứng gật gật đầu phụ họa: "Phải đó Đại tỉ, bọn muội đến đây lâu như vậy sao không thấy bóng dáng tỉ phu đâu cả?"
Nhắc tới Dương Âu Dịch, Tân Diệu Liên cười gượng, do dự không nói.
Dương Âu Dịch sở dĩ không ở phủ, từ lúc nàng ấy gà qua, Dương Âu Dịch luôn không ở phủ được tròn một ngày, người trong Dương phủ thì nói huynh ấy trước này cư xử hành động vẫn như thế chứ chẳng phải bởi sự có mặt của nàng ấy.
Nhưng làm người ba năm âm thầm theo dõi Dương Âu Dịch, nàng ấy sao không hiếu thái độ đó là tránh mặt nàng ấy, thực sự cái danh phu thê khiến cho tình nghĩa bằng hữu ba năm giữa hai người bị vỡ nát, huynh ấy sớm đã rời bỏ.
Chuyện đến mức này, bảo nàng ấy nói ra được không?