Hoàng Thượng biết, Tân Nhị Tiểu Thư trong miệng Huyền Uyên Thành là ai, càng hiểu nữ tử ở Yến Tiệc sinh thần của Công Chúa Hoa Uyên trước đó đã bị Huyền Trức Tuyên nhắm trúng.
Không cần thắc mắc cả hai người vừa trở lại từ hai phương làm sao quen thuộc nhau, chỉ cần thấu tỏ bất kì nam nhân nào cũng chẳng dễ chịu khi để nữ nhân của mình bị kẻ khác ngó ngàng cướp đoạt.
Hơn nữa Huyền Uyên Thành, nhi tử này đã từng một lần trải nghiệm cảm giác ấy.
Thậm chí vì vậy điên cuồng đấu tranh với Huyền Trức Tuyên...
Hai nhi tử mình giành giật nữ nhân đến sứt đầu mẻ trán, nếu không phải Diệp Tuyết Chi ở giữa dứt khoát ngăn cản, e rằng sớm người sống kẻ chết.
Nghĩ tới đây, Hoàng Thượng âm thầm thở dài trong lòng, sự bất lực năm đó ùa về làm ông suy xét đưa ra đáp án: "Trẫm phê chuẩn cho con, lần này cũng không ép con nữa." Nói xong, cuối cùng nhắm mắt phất tay, ý bảo người đi, còn những tức giận ông mang giảm bớt phần nửa.
Bởi lẽ đây là ông nợ người nhi tử, xem như trả lại năm đó vô tình thiên vị dung túng Huyền Trức Tuyên làm càn.
Huyền Uyên Thành nghe, tựa hồ nhận thức ý nghĩ Hoàng Thượng như nào, nhưng chàng chẳng nói nhiều, sau khi được như ý nguyện, lập tức chấp tay tạ ơn, đồng thời lui xuống.
Chàng đi trên đoạn đường, không nhanh không chậm vượt qua cảnh vật.
Ánh mặt trời chiếu rọi, soi rõ trong cung đường dài nhiều lối, mặc dù nhìn qua tráng lệ nguy nga, mà cả bầu trời ở đây tĩnh mịch, kể cả người qua kẻ lại, vẫn lẳng lặng như cỏ hoa.
Chàng hiểu, đây chính là Hoàng Cung Tiên Quốc, chỉ tuân thủ ba chữ quy củ.
Ngày còn mẫu phi, chàng miễn cưỡng chịu đựng lạnh lẽo nơi đây, giờ thì người mất, sớm không thể tìm lí do ở lại lâu một chút.
Đến cùng do bản thân không hợp.
Huyền Uyên Thành nghĩ ngợi đôi lát, bước chân tiếp tục, có điều vừa nâng mắt liền trông thấy Huyền Trức Tuyên đang đi về phía mình.
Chàng hơi híp mắt, xem đối phương tiến lên đối diện, bên tai lắng nghe giọng âm trầm từ hắn ta truyền ra: "Hôm nay tiết trời tốt đẹp, không nghĩ dẫn tới Ôn Vương an nhàn vào cung đó."
"Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp cùng người khác dạo quanh giải tỏa." Chàng đáp nhẹ nhàng, phong thái mười phần thản nhiên, dáng điệu này đập vào mắt Huyền Trức Tuyên, càng làm lòng người ngứa ngáy.
Tâm trí nghĩ Diệp Tuyết Chi đau lòng vì nam nhân trước mắt, cộng thêm yến tiệc sinh thần bản thân ngày nọ bị phá.
Đến cùng nhận lấy cái kinh hỉ, cho tới hiện tại chưa có cơ hội đáp trả.
Làm sao có thể nuốt xuống khinh thường, nhục nhã Huyền Uyên Thành gây nên, hắn đường đường Thái Tử tôn quý! Nào dễ dàng dưới một Ôn Vương có chút chiến công?
Dù là thê tử trách cứ, Phụ Hoàng bỏ qua, cả thiên hạ mặc định rằng do gây ác, gặp báo ứng, thì bắn ta vĩnh viễn phải đẩy Huyền Uyên Thành chịu khổ.
Phải.
Huyền Trức Tuyên nghĩ là làm, hắn nhếch môi khiêu gợi nói: "Ồ, ta tưởng Ôn Vương sẽ chỉ kiếm Tân nhị tiểu thư đi dạo. A, ta quên mất, sau chuyện lần trước chắc nữ nhân ấy còn sợ bãi ám ảnh đi."
Tiếng nói nửa nghiêm túc nửa trêu chọc vang lên, lọt qua tai Huyền Uyên Thành, vẻ mặt chàng không thay đổi, chẳng đáp lời, riêng trong mắt sâu xa rút đi phần ôn hòa, con ngươi trở nên lạnh lẽo.
Phát giác chàng như không buồn nói, Huyền Trức Tuyên ngược lại lấn tới, tiếp tục tuôn câu chữ: "Lần kia là bài học nhỏ cho Tân nhị tiểu thư, nếu Ôn Vương không dạy nữ nhân mình thông mình lên chút, e rằng vẫn còn bài học lần sau..."
Thời khắc chữ lần sau rơi xuống nửa chừng, Huyền Trức Tuyên tự nhiên im bật, cúi đầu đưa mắt phượng ngờ vực nhìn bàn tay chàng không biết từ khi nào bóp lấy cổ hắn ta.
Bàn tay thon dài, khớp tay tinh tế, nhưng từng ngón tay phát ra sức lực kinh người, kiểm soát khiến hắn ta giãy giụa không được, sắc mặt dần trắng xanh.
Tình cảnh này, bàn tay bóp lấy cổ hắn ta, giống năm năm trước đây, chỉ là hiện tại Huyền Uyên Thành không tức giận, mà nhàn nhạt đối đầu, sức trên tay so sánh năm năm nhiều hơn gấp đôi.
Tuy nhiên Huyền Trức Tuyên không sợ, bởi vì biết rõ nam nhân danh xứng ôn tồn phía trước không dám thật sự gϊếŧ người, là khi nào đường cùng rồi mới bộc phát.
Tựa năm năm kia, mất đi nữ nhân yêu thích, tột cùng khổ sở lao vào hắn ta tranh đấu.
Huyền Trức Tuyên nghĩ vậy, nắm chắc bảy phần, bày ra kiêu ngạo thách thức: "Ngươi có bản lĩnh cứ gϊếŧ, bằng không nữ nhân bên cạnh ngươi sẽ lần lượt chết dưới tay ta thôi."
Huyền Uyên Thành chớp mắt, quan sát kẻ trong tay mình, hồi lâu chàng chậm chậm nói: "Thái Tử còn nợ rất nhiều người, gϊếŧ ngươi xong thì bọn họ tìm ai trả? Đúng rồi, nhắc đến bài học, bản vương chưa có tặng lễ vật đa tạ cho Thái Tử."
Nói đến đây, chàng cầm ra viên thuốc nhỏ, thuần thục nhét nó vào trong miệng Huyền Trức Tuyên, mặc đối phương phản kháng, ép hắn ta nuốt xuống, sau buông thả người.
"Huyền Uyên Thành, ngươi cho ta uống thứ gì!?" Huyền Trức Tuyên cau mày gầm gừ, tuy được tha, tâm tình không có dễ chịu hơn là bao.
"Thái Tử, có tâm dạy dỗ nữ nhân của bản vương, bản vương đương nhiên sẵn lòng bóp cổ đút ngươi thuốc, đảm bảo đêm ngày tỉnh táo, tinh thần thông suốt." Chàng bình thản chỉnh lại tay áo bản thân, ngay khi Huyền Trức Tuyên giận giữ xông lên, chàng tức khắc đá văng, nhanh gọn làm hắn ta chật vật ngã xuống đất.
Thời điểm Huyền Trức Tuyên bò dậy đã không có người tại đó nữa.