Thời điểm Huyền Uyên Thành tự hỏi, Tân Phương Phương đã tỉnh táo lại, tự nhiên có quyết định mà cất tiếng hỏi chàng: “Vương Gia, có vài điều tiểu nữ mạn phép hỏi người, tại sao mỗi một lần tiểu nữ cần giúp đỡ, người luôn đứng ra bảo vệ cho? Tiểu nữ thực tình không lý giải được ra lý do.”
Câu hỏi thốt lên, Huyền Uyên Thành nâng mắt, phát hiện ánh mắt nàng đang đợi chờ nhìn chàng, chàng hơi nhướng mày, lại quan sát vẻ mặt ngây ngô xen kẽ bình tĩnh của nàng, một hồi xác định nàng là không hiểu thật.
Thừa Tướng quả nhiên nhờ đến chàng, lại không nói cho nàng hay mọi chuyện, hôm nay nếu chàng đáp lại, thì liệu có hợp ý Thừa Tướng không.
Huyền Uyên Thành cân nhắc giữa nói sự thật và lấp liếm cho qua, rất nhanh kiên định nói hết, nhưng chàng vừa hé miệng, tiếng gia nhân nói vô tình truyền đến, cắt ngang câu chuyện, “Vương Gia, bên ngoài có ông lão tên Hữu Ly, tự xưng là Trưởng Lão muốn gặp người.”
Lời nói không to không nhỏ, vừa vặn để nghe rõ, thêm hai chữ Hữu Ly, thành công khiến hai người quay đầu nhìn.
Nàng đầu tiên nhíu mày, đôi mắt đảo quanh gia nhân đến chàng, vẻ mặt hiện hữu ngờ vực, đáy lòng liên tưởng một điều.
Huyền Uyên Thành cũng ngờ chẳng được tình huống xảy ra ngay lúc này, nàng tới trước, Hữu Ly tới sau, hai chuyện đổ cùng một chỗ, tựa như là tính sẵn, lại giống trùng hợp.
Chàng trước đó kêu người mới Hữu Ly, Hữu Ly không phản ứng, ở Tân Phủ yên tĩnh nhiều ngày, chàng chỉ đành chờ đợi, chờ tới gió đưa lá rời, một bóng người chẳng có thấy.
Nay cứ tự nhiên xuất hiện, làm chàng liên tưởng những ngày trước, Hữu Ly có ý âm mưu.
Kể ra thì người Nhân Tộc không phải lần đầu đem đến bỡ ngỡ cho chàng.
Chốc lát suy nghĩ, hồi sau Huyền Uyên Thành hướng Tân Phương Phương, nhẹ giọng nói: “Phương Phương, nàng có thể chờ ta một lát được không? Ta muốn đi xem người kia trước.”
Nghe chàng nói, mắt nhìn nét mặt chàng tự nhiên không có nửa điểm khác thường, Tân Phương Phương rốt cuộc chẳng vội xác định điều gì mà đặt ra câu hỏi với chàng ngay, nàng ngược lại cong môi đáp ứng: “Vương Gia cứ đi, tiểu nữ ở đây chờ người.”
“Được, nếu nàng nhàm chán có thể đi dạo quanh đây, khi ta trở lại sẽ cho nàng câu trả lời thích đáng.” Huyền Uyên Thành chính miệng hứa hẹn, bên trong lòng chàng không đặt nặng vấn đề nàng cùng Hữu Ly khả năng là cùng phe.
Đếm lúc quen biết nhau, chàng thấy những hành động từ nàng phát ra tốt hay xấu đều có lý do, ví như nàng hai lần vì muội muội mình, không màng hiểm nguy bản thân, sẵn sàng tiến lên cứu giúp.
Lần nhân tiện trừng trị kẻ xấu như vậy.
Điều ấy nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, chỉ là vừa đủ tốt đẹp.
Thêm chi tiết nhỏ nhặt trước đây, chàng nhìn nàng bảo vệ loài vật cẩu con, dù nàng rất sợ chúng, nhưng tâm địa thấu hiểu cẩu con yếu đuổi cần che trở, nên liều mạng chạy đuổi theo Tam cẩu khi thấy nó ngoạm cẩu con đi.
Dựa vào chứng đó thôi, đủ để chàng cho nàng phần tin tưởng.
Tân Phương Phương gật đầu, cười tiếp thu lời Huyền Uyên Thành nói, nàng hoàn toàn không biết chàng suy nghĩ trong đầu về mình, càng không rõ bản thân cứ vậy được chàng tin.
Nàng nâng hai mắt, nhàn nhạt trông bóng dáng chàng cao gầy đi xa dần.
...
Huyền Uyên Thành rời nàng, nhanh chóng đi đến chỗ Hữu Ly chờ mình.
Vừa đến nơi, trước mắt bóng dáng Hữu Ly già nua hiện rõ, bộ dạng ông ta vẫn thanh nhã xen kẽ bí ẩn giống như ngày trước tại Tân Phủ.
Khi chàng Huyền Uyên Thành cách gần Hữu Ly mười bước chân, ông ta đang quay lưng liền xoay người lại, ánh mắt ông ta cao ngạo, dáng vẻ trưởng bối bày ra.
Khác hẳn dáng vẻ nhu hòa, mặt mày dễ gần lúc ở trong Tân Phủ.
Sau ấy, chàng xem Hữu Ly từ tốn hé miệng lên tiếng: “Ôn Vương Gia, lão phu nên gọi người một tiếng Vương Gia hay kêu người là Huyền Trưởng Lão, kế nhiệm lão phu đây?”
Một tiếng Huyền Trưởng Lão truyền tới, đáy mắt Huyền Uyên Thành lóe lên tia hiểu rõ.
Ở Nhân Tộc, chàng mang thân phận Trưởng Lão do các vị Trưởng Lão khác bàn nhau đặt xuống.
Địa vị Trưởng Lão Nhân Tộc, là để trông coi Miếu Thần Linh, nơi thờ phụng vị Thần Linh kia, cũng là người thực hành các nghi thức khẩn cầu sự bảo vệ từ vị Thần ấy cho mọi người trong Nhân Tộc.
Nên vị trí này quan trọng, chỉ dành cho người được Thần Linh chọn, có liên quan đến Thần Linh.
Mà chàng, thân nhị tử của Thánh Nữ tiền nhiệm, lại còn có trách nhiệm sinh ra Thánh Nữ hiến tế máu kế tiếp, vì thế các Trưởng Lão còn lại ở Nhân Tộc mới dễ dàng nhường ra.
Phần Hữu Ly nói kế nhiệm, tức là Hữu Ly trước đây rời khỏi Nhân Tộc rồi, từ lâu không còn làm Trưởng Lão, đương nhiên vị trí chàng hiện tại, là vị trí Hữu Ly bỏ.
Chàng không biết trong chuyện này là thế nào, có điều thực sự cảm thấy vị Thần Linh Nhân Tộc quá mức lợi hại.
Khiến cả Nhân Tộc tín nhiệm, đến người đã rời khỏi Nhân Tộc cũng chẳng thể buông xuống, vì vị Thần Linh này làm việc.
Nghĩ đến đây, Huyền Uyên Thành nhớ đến mẫu phi mình.
Bà ấy cũng điên cuồng vì Thần Linh, tới chết vẫn muốn chàng thay thế bà ấy hiến tế Thần Linh.