Lăng Khiết Mai thở dốc nằm dưới thân Tích Sơ, nàng ta oán hận nhìn cô.
Tại sao chứ?
Tại sao cô lúc nào cũng nhúng mũi vào chuyện của nàng ta?
Tại sao cô lại muốn hại nàng ta đến mức đường này?
Nhưng Lăng Khiết Mai lại không nghĩ rằng, chính cô ta mới là người ra tay giết nguyên chủ trước, trừ khi Tích Sơ là thánh mẫu, chứ không ai lại đi thản nhiên nhìn người đã từng hại chết mình lại muốn giết chết mình lần nữa.
Nhưng xin lỗi, bà đây không phải thánh mẫu!
Bà không ăn chay trường, chỉ ăn hạt dưa!
Nên là hôm nay, bà phải đấm chết con mẹ nhà ngươi!
Lăng Khiết Mai ôm gương mặt mình, định gào lên thì lại một lần nữa bị Tích Sơ tát rớt một cái răng chặn họng.
- "..."
[...]
Má nó thật độc ác!
Này so với cảnh tranh đấu hậu cung giết con giết mẹ còn kịch liệt hơn!
- "Lăng Tích Sơ, nếu ngươi còn dám đánh Mai Mai, đoàn quân lính ngoài kia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!" Mục Tử Du nóng vội hét lên.
Ngày xưa hắn còn nghĩ cái gì mà nhìn cô vừa mắt, giờ khung cảnh này, hắn mới thấy rõ cô rõ ràng là một nữ nhân điên.
Tích Sơ nghe Mục Tử Du nói, cô nhẹ nhàng lấy khăn tay ra lau máu trên tay mình xuống, cô đứng lên tiến lại gần Mục Tử Du kéo theo Lăng Khiết Mai bị đánh bầm dập đưa ra trước mặt hắn cùng quan thần sau lưng hắn, mỉm cười nói:
- "Được thôi, nếu quân lính ngoài kia đến được đây ta liền tha cho nàng ta, còn không..."
Tích Sơ dừng lại, vứt khăn tay dính máu của Lăng Khiết Mai vào mặt của Mục Tử Du, cười cười nói tiếp:
- "Ta chính là sẽ đánh ngươi y hệt tình nhân bé nhỏ của ngươi vậy!"
Tích Sơ nói xong liền quay đầu đi xuống ngồi chống chân trước cửa tẩm điện của hoàng đế, ngoắc ngoắc Tần Đào bên kia ý kêu hắn đi đến gần cô
Tần Đào nhìn thấy hành động của Tích Sơ, liền muốn quay đi như không nhìn thấy nhưng cơ thể lại tự động tiến đến.
- "..."
Mẹ nó dừng lại cho ta!
Mi còn có phải cơ thể ta không hả?
Cơ thể của Tần thái tử: "..."
Tần Đào dẫn người đi đến trước mặt Tích Sơ, nhìn gương mặt mỉm cười chuẩn mực của cô liền bị doạ đến sởn gai óc.
- "Ngồi xuống đi, hôm nay ta muốn làm thủ vệ cho hoàng đế, các ngươi cùng làm đi cho vui!"
- "..."
Vui quá!
Hơ hơ vui quá nè!
Con mẹ nó đây là tạo phản, là cảnh tượng đẫm máu trong lịch sử hoàng cung, cô đến đây vui cái gì?
Mục Tử Du âm trầm nhìn Tích Sơ đang ngạo nghễ ngồi đó, hắn ôm Lăng Khiết Mai đang ngất xỉu trong tay.
Hắn lấy gì đó ra từ trong tay áo, sau đó bắn một phát lên trời, tạo thành một đốm pháo hoa xinh đẹp.
Chà, còn sài tín hiệu cơ đấy!
Để xem, đám quân của ngươi có tới không nha, nam chính của ta~