Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 51: Kẻ thù



“Hoan Hoan, con quen Tích nhi sao?” ba Ninh vốn dĩ muốn giới thiệu con gái với người ta, nhưng nhìn sắc mặt của con gái có chút không đúng, liền hỏi một câu. Trong mắt mẹ Ninh cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ có Ninh Vân Thành nhìn thấy bộ dáng của người trong lòng đang sợ hãi tới mức mặt trắng bệch, không khỏi đau lòng, hung hăng đem đồ đạc ở trong tay quăng mạnh xuống nền nhà, vang lên một tiếng “loảng xoảng”, đồ đạc bị đập bể, rượu nho Ninh Vân Hoan đặc biệt mua cho ba Ninh bị rơi vỡ dưới nền, cùng với những đồ đạc ở bên trong đều vương vãi khắp nền nhà. Ninh Vân Thành lại không thèm quản những điều đó, khuôn mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan, hắn đi tới bên cạnh Cố Doanh Tích, dơ tay ra ôm lấy eo nhỏ của cô ta, lúc này mới bày ra vẻ chán ghét nói:

“Mày lại muốn làm gì?”

Ninh Vân Hoan nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta trong lòng liền cảm thấy ghê tởm, nghĩ tới kiếp trước hắn ta lừa gạt lấy đi quyền thừa kế của mình, cho tới ngày hôm nay thấy hắn ta và Cố Doanh Tích ở cùng một chỗ, quả nhiên là chó không thể sửa được thói quen ăn phân mà, cho dù là trùng sinh một đời, Ninh Vân Thành vẫn theo thứ tự mà sống cùng Cố Doanh Tích, tình cảnh trước mắt trùng lặp với các loại tình huống mà Ninh Vân Hoan đã trải qua ở kiếp trước, làm cho biểu tình của cô ngày càng khó coi, hừ lạnh nói:

“Tôi cũng muốn hỏi anh đang làm gì đây? Quà tôi mua cho ba mẹ, anh có tư cách gì mà đập bể?”

Khi nghe thấy Ninh Vân Hoan gọi ba Ninh và mẹ Ninh là ba mẹ, sắc mặt của Cố Doanh Tích càng trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng vậy, thân thể không ngừng run cầm cập, cả người dựa vào trong lòng Ninh Vân Thành, hô hấp khó khăn, làm cho Ninh Vân Thành đối với cô ta càng thêm yêu thương, càng nhìn Ninh Vân Hoan càng thấy không thuận mắt: “Mày điên đủ chưa, mày có biết mày dọa cô ấy sợ rồi hay không? Mày muốn vừa trở về liền gây chuyện thì mày cút đi cho tao!”

Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần Cố Doanh Tích lộ ra thần thái đáng thương như vậy, cho dù giống như vừa rồi bản thân mình cái gì cũng chưa làm, chỉ là từ ngoài cửa đi vào nhà mà thôi, mấy người đàn ông bên cạnh Cố Doanh Tích đã dùng các loại lí do đến xử lí mình rồi, nghĩ đến hơn hai mươi năm ngắn ngủi ở đời trước, ánh mắt của Ninh Vân Hoan đã hiện lên tơ máu, hận không thể xông lên phía trước tát cho Ninh Vân Thành vài cái.

“Đây là nhà tôi, không phải nhà của một mình Ninh Vân Thành anh, anh muốn đuổi tôi đi, cũng không nhìn lại xem anh dựa vào đâu mà đòi đuổi.” Ninh Vân Hoan hừ lạnh một tiếng, lúc này hít sâu một hơi, trước tiên áp chế lửa giận trong lòng, lúc này mới đi tới chỗ ghế sô pha, cứ thế ngồi xuống.

Nhìn thấy Ninh Vân Hoan vừa trở về là hai anh em lại cãi nhau, mẹ Ninh không khỏi cảm thán đúng là oan nghiệt kiếp trước mà, miệng lại mở lời khuyên lơn: “Vân Thành, em gái con vừa mới trở về, nó đã ra nước ngoài hơn một năm, con là anh, con nhường em gái một chút đi.”

Mẹ Ninh vẫn luôn chiều con trai, nhưng hôm nay lại nói ra những lời giúp đỡ cho con gái, Ninh Vân Thành lại có cảm giác đúng là mệnh của Ninh Vân Hoan luôn tương khắc với mình, gân cổ sung huyết đỏ bừng chỉ vào Ninh Vân Hoan nói: “Mẹ, có nó thì không có con! Nếu nó muốn ức hiếp Tiểu Tích nhi, con liền lấy mạng của nó!”

“Con nói linh tinh gì đó!” ba Ninh vừa nghe thấy lời nói kia, liền giận dữ, vỗ mạnh lên bàn, vốn dĩ ấn tượng của ông đối với Cố Doanh Tích rất tốt, Cố Doanh Tích là nghệ sĩ mới của công ty, vào công ty được hơn nửa năm, vừa mới tiến vào công ty, Ninh Vân Thành liền ức hiếp người ta (lên giường đó), ba Ninh mặc dù là thương nhân, nhưng vẫn luôn đối xử tốt với mọi người, đối với việc này, đương nhiên là cảm thấy con trai mình không đúng, lại thêm Cố Doanh Tích là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, mặc dù xuất thân hơi thấp, nhưng nhân phẩm tốt, lại có thể quản tốt con trai, dịu dàng hiền lành, quan trọng nhất là sau khi Ninh Vân Thành có được cô ta, không đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, cũng không hạ thủ với bất kỳ nghệ sĩ nào trong công ty nữa.

Điểm này làm cho ba Ninh cảm thấy hài lòng, hơn nữa cô gái này cũng rất hiếu thuận, cho nên càng nhìn Cố Doanh Tích ông càng thấy thuận mắt. Hôm nay là ngày đầu tiên Ninh Vân Thành chính thức mang cô ta về nhà, ba Ninh muốn thể hiện sự tôn trọng đối với thông gia, cho nên mới đặc biệt nghỉ phép ở nhà tiếp đón khách.

Đến bây giờ không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy, người phụ nữ trung niên lạ mặt kia đột nhiên có chút nhút nhát đứng lên, đứng bên cạnh con gái của bà ta, hai cô gái tầm mười lăm mười sáu tuổi cũng đứng ở hai bên người phụ nữ trung niên, lôi kéo cánh tay bà ta, vẻ mặt vừa hiếu kỳ vừa bất mãn nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan.

Trong đó có duy nhất một thiếu niên là không nhẫn nại được, lúc này đã nhảy dựng lên: “Cô là ai? Tại sao lại đối xử với chị tôi như vậy?” Cậu thiếu niên này khoảng mười bốn mười lăm tuổi, thoạt nhìn tính tình có chút nóng nảy, một mái tóc ngắn màu đỏ có chút ngỗ ngược, đỏ tới kỳ lạ, trên tai có bấm bảy tám cái đinh tai, tướng mạo mặc dù có chút non nớt, nhưng đã lộ rõ sự hung ác, vừa nghe thấy hắn ta gọi Cố Doanh Tích là chị, Ninh Vân Hoan liền rõ ràng những người xa lạ này là ai.

Người phụ nữ trung niên kia là mẹ ruột của Cố Doanh Tích, tên Cố Nhàn, mà hai cô gái kia là em gái của Cố Doanh Tích, cậu thiếu niên này trong truyện là cô nhi được Cố Nhàn thu dưỡng, sau này cũng trở thành người nổi danh bậc nhất ở Đế Đô, từ nhỏ đã yêu thầm chị gái, ở trong mắt trong lòng cậu ta thì chị gái giống như tiên trên trời, cậu ta ngấm ngầm vì Cố Doanh Tích làm không ít chuyện, Ninh Vân Hoan ở kiếp trước nếu như không phải rơi vào tay của Lan Lăng Yến rồi bị chết trên bàn nghiên cứu, thì sẽ có kết cục giống như Ninh Vân Hoan ở trong truyện, chính là bị thiếu niên tên Cố Thiếu Đào này phái vài anh em thuộc hạ của cậu ta, luân gian Ninh Vân Hoan cho đến chết.

Nhìn tới cố nhân này, mặc dù ở kiếp trước Ninh Vân Hoan không chết trong tay của cậu ta, nhưng vẫn nhớ tới cặp mắt như sói đó, sở dĩ ngay từ đầu không nhận ra cậu ta, là bởi vì bây giờ Cố Thiếu Đào ăn mặc trang điểm giống như thiếu niên bình thường, mà cậu ta ở kiếp trước có khuôn mặt âm trầm, suốt ngày mặc âu phục thắt cà vạt, là loại mặt người dạ thú.

“Tối đối xử với chị cậu như thế nào? Tôi vào nhà còn chưa nói một câu nào.” Ninh Vân Hoan cũng không có ấn tượng tốt đẹp với cậu thiếu niên Cố Thiếu Đào này, lúc này vừa liếc mắt nhìn hắn ta một cái liền quyết định trở về sẽ cáo trạng với Lan Lăng Yến.

Cố Thiếu Đào kia ngẩn ngơ, mặc dù nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của Cố Doanh Tích, nhưng lúc này nghe lời nói của Ninh Vân Hoan cũng cảm thấy có đạo lý, rõ ràng là sau khi Ninh Vân Hoan tiến vào biệt thự, ngay cả nửa ngón tay của Cố Doanh Tích cũng chưa chạm vào, dưới tình thế cấp bách cậu ta liền theo thói quen đứng về phía chị gái mình, nhưng vừa bị Ninh Vân Hoan phản bác, cậu ta liền hậm hực không nói ra lời.

“Ninh tiểu thư, không biết Doanh Tích của chúng tôi đắc tội cô ở chỗ nào? Cô đại nhân đại lượng, cầu xin cô không cần so đo với nó.” Cố Nhàn sững sờ, nhìn thấy con trai không nói nên lời, hốt ha hốt huảng liền muốn quỳ xuống dưới, làm cho thiếu niên vừa rồi đang không biết làm sao liền nhìn Ninh Vân Hoan với ánh mắt âm tàn, đừng nói là cậu ta, ngay cả Ninh Vân Thành cũng nhìn Ninh Vân Hoan với dáng vẻ như có thù giết cha.

Không nghĩ đến con gái trở về vốn là việc vui mừng, nhưng không biết tại sao, lại nháo thành như vậy, mặc dù ba Ninh có hảo cảm đối với Cố Doanh Tích, nhưng dù có hảo cảm hơn nữa cũng không thể vượt qua con gái của mình, lúc này nhìn thấy người nhà họ Cố tỏ ra yếu thế, nhưng khi nhìn thấy Cố Nhàn kia vừa đứng dậy liền quỳ gối trước con gái của mình, lấy thân phận trưởng bối mà nói đây không phải là gây khó dễ cho Ninh Vân Hoan sao, trong lòng ba Ninh liền cảm thấy không thoải mái, nhưng cố nén lại, không để lộ ra ngoài một chút ý nghĩ nào:

“Có chuyện gì, bà Cố đứng dậy rồi hãy nói.” Ông cũng không gọi thông gia nữa, vẻ mặt của Cố Nhàn liền trắng bệch, biểu tình có chút ấm ức đứng lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv