"Nhưng.."
Cố bá muốn cùng lão phu nhân cầu tình thêm lần nữa, nhưng Cố Trường Canh đã đưa mắt qua nhìn ông một cái, ý bảo ông đừng phí lời nữa.
Lâm Thanh Viễn và đám người kia cùng nhau cấu kết diễn chung một trò hề, cũng chẳng phải là lần đầu tiên, có giải thích thêm, thì cũng sẽ không ai tin đâu.
Hắn không nói một lời, liền quỳ xuống.
Lão phu nhân chỉ hừ lạnh một tiếng, đối với gia đinh bên cạnh phân phó: "Ngươi ở đây trông chừng cho ta, nếu hắn không quỳ đủ ba canh giờ, thì ngươi bắt hắn quỳ đến sáu canh giờ!"
"Vâng, lão phu nhân."
Sau đó, Lão phu nhân đã dẫn một đám hạ nhận và Lâm Thanh Viễn biểu tình đang đắc ý rời khỏi Li Viện đơn sơ này.
Cố bá rơi lệ, quỳ xuống bên cạnh Cố Trường Canh, "Thiếu gia, đều do lão nô vô dụng, để ngài phải chịu.."
"Cố bá, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến bá, không cần tự trách mình." Vẻ mặt Cố Trường Canh thanh lãnh, nhàn nhạt nói.
"Lão nô thực có lỗi với tướng quân, nếu tướng quân biết được ngài sống trong Phủ thừa tướng bị như vậy.. Tướng quân ở trên trời, cũng không thể an giấc.."
Nói đến phụ thân của Cố Trường Canh, con ngươi đen láy của hắn có chút co lại, cảm xúc khác thường nổi lên rất nhanh, sau đó liền thu liễm lại, hắn nhàn nhạt nói: "Cố bá, thân thể bá không tốt, bên ngoài lại có nhiều hàn khí, bá không cần phải phạt quỳ cùng ta."
Cố bá lau đi nước mắt nơi khóe mắt, rồi nói, "Để Lão nô về phòng lấy cho thiếu gia thêm một chút áo choàng."
Cố bá đứng dậy, vội vàng đi vào bên trong, chỉ để lại một mình Cố Trường Canh với ánh mắt càng thêm lạnh lùng, một thân hình thẳng tắp quỳ gối ngay bên ngoài viện.
* * *
Liễu Viện.
Đỡ Lâm Tình Thiển ngồi xuống ghế gỗ, Xuân Hạ lo lắng nói: "Tiểu thư, cô ráng chịu đựng nhẫn nại một chút, nô tỳ sẽ châm lửa than trong phòng ngay, rồi đun cho cô một ấm nước nóng, sau đó sẽ đến giúp cô thay xiêm y sạch sẽ."
Xuân Hạ vội vàng bước đi chuẩn bị, Lâm Tình Thiển nhỏ giọng thì thầm vài câu, "Bình thường ở trường quay đã không có máy điều hòa nhiệt độ, vậy mà, ngay cả cái quạt điện cũng không có chuẩn bị luôn à?"
Ngay khi Xuân Hạ vừa rời đi, thì Lâm Thanh Vu đã ngồi xuống bên cạnh Lâm Tình Thiển, đem túi sưởi ở trong lòng ngực thả vào người cô.
"Tam muội muội, túi sưởi của ta, ngươi cứ giữ lấy, rồi sưởi ấm thân thể mình đi."
Đôi tay nhỏ bé bị đông cứng, giờ đã trở nên ấm áp. Lâm Tình Thiển từ tốn nghĩ thầm, chẳng trách vì sao bọn họ lại không chuẩn bị túi chườm nước nóng bằng điện, thì ra là đã có đạo cụ, tận dụng mọi lúc mọi nơi nhỉ.
Liếc mắt đánh giá Lâm Thanh Vu một cái, trong lòng cô kinh ngạc, nhìn tuổi tác không lớn, nhưng lại là một mỹ nữ, tương lai nhất định sẽ trở thành một người vô cùng xinh đẹp, nghiêng thành đổ nước nha.
"Em gái, cảm ơn em nhé, nhưng em ở đoàn phim nào vậy? Đầu óc tôi hiện tại rất mơ màng, em có thể nói cho tôi biết, bằng cách nào tôi lại đến được đây không?"
Lâm Thanh Vu khẽ cau mày, "Tam muội muội, chẳng lẽ muội quá sợ hãi rồi ư? Muội lại nói mê sảng gì đấy, ta đã nói rồi, Cố Trường Canh tuy là kẻ đáng giận, nếu nhị đệ và muội có giáo huấn hắn, thì vạn vạn cũng không nên tổn thương chính mình. Hành động rơi xuống nước của muội ngày hôm nay, thật là không nên nha, nếu để xảy ra chuyện, thì biết làm sao bây giờ?"
"Hả?" Lâm Thanh Vu càng nói càng khiến đầu óc của Lâm Tình Thiển càng mù mờ, "Gì vậy, đoàn phim các người quay phim cổ trang chuyên tâm đến như vậy sao? Không có camera ở trước mặt? Cũng có thể diễn sâu đến như thế à?"
"Tam muội, muội nói gì vậy, ta nghe qua đều không hiểu nổi." Lâm Thanh Vu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, "Xem ra, Tam muội thực sự đã bị kinh sợ quá mức rồi, muội nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm muội."
Nhìn Lâm Thanh Vu chậm rãi rời đi, Lâm Tình Thiển khó hiểu, lẩm bẩm nói, "Đoàn phim nào đây ta, vì mới gia nhập công ty mới, nên cô mới không biết chăng? Nhưng cũng không phải nha, thật kỳ lạ, còn có.."
Nàng nhìn đến xung quanh, "Mình nhớ rõ chị Uyển Nhi đang quay bộ phim << Cậu là thanh xuân tốt nhất của tôi>>,
Có điểm nào là quay phim cổ trang đâu chứ?".
Lâm Tình Thiển lại hắt hơi, cô xoa xoa mũi, ở trong phòng đi qua đi lại, sự nghi ngờ ở trong lòng càng ngày càng lớn hơn.
Cô vô tình liếc nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo trong chiếc gương đồng, bỗng dưng hai mắt cô mở to nhìn lên.
Vẻ mặt cô không thể tin, vội đi đến trước chiếc gương đồng, Lâm Tình Thiển sờ sờ lên mặt mình, trong gương chính là một khuôn mặt của một đứa nhỏ, cô há to miệng khiếp sợ, đứa nhỏ ở trong gương cũng há miệng theo.
Qua một lúc lâu, Lâm Tình Thiển mới ý thức được đứa nhỏ ở trong gương chính là mình, cô liền hoảng sợ, phát ra tiếng thét đến chói tai.
"Á!".
Lâm Thanh Vu, người vừa mới rời khỏi Liễu Viện, khi nghe được tiếng hét sợ hãi thì dừng bước chân lại, vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu nhìn về cửa viện ở phía sau.
"Tiểu thư, cô nói Tam tiểu thư này, không phải rơi xuống nước xong, đầu óc cũng bị hư luôn rồi chăng? Nô tỳ thấy, hành vi cử chỉ của cô ta hôm nay có chút quái dị, cứ như thể điên điên khùng khùng vậy đó."
Trên khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn của Lâm Thanh Vu giờ đã không còn nét dịu dàng khi nãy nữa, chỉ cười lạnh một tiếng, "Điên khùng thì cứ điên đi, dù sao thì, ả cũng chỉ là một đứa thứ nữ, không đáng lo. Chỉ tiếc, lại mất đi một đứa dễ dàng cho chúng ta sai bảo, và nhị đệ lại bớt đi một chút lạc thú rồi."
Chu Hồng liền nói lấy lòng: "Tiểu thư nói chí phải."
Lâm Thanh Vu ngọt ngào nở nụ cười xinh đẹp, hơi hơi nâng khuôn mặt thanh tú lên, nói: "Được rồi, chúng ta mau trở về đi, nương vẫn đang chờ ta đó."
* * *
Trong phòng, Xuân Hạ vội vã chạy vào, nhìn thấy Lâm Tình Thiển đang sững sờ đứng trước bàn trang điểm. Đôi mắt nàng đỏ hoe, hỏi: "Tiểu thư sao vậy? Thân thể cảm thấy không khỏe sao? Nô tỳ sẽ đi bảo Lý ma ma bẩm báo lại cho Lão phu nhân, để Lão phu nhân thỉnh đại phu cho tiểu thư."
Xuân Hạ chưa đi được hai bước, Lâm Tình Thiển đã nắm lấy tay nàng lại, rống lên: "Cô vừa gọi tôi là gì? Gọi tôi là tiểu thư? Tiểu thư gì chứ! Tôi là Lâm Tình Thiển!"
Xuân Hạ sợ hãi nói: "Khuê danh của tiểu thư chính là Lâm Thanh Thiển, cô là tam tiểu thư của phủ Thừa tướng, nô tỳ phải nên gọi người là tiểu thư."
"Lâm Thanh Thiển? Thanh trong đơn thuần, trong trẻo?"
Xuân Hạ không biết chữ nhiều lắm, trùng hợp có lần đã nghe Vương thị nhắc đến tên nàng, liền nói, "Hồi tiểu thư, chính xác là Thanh trong đơn thuần, trong trẻo."
"Lâm Thanh Thiển, tam tiểu thư phủ thừa tướng, Cố Trường Canh, Lâm Thanh Viễn.. Lão phu nhân.."
Không biết Lâm Tình Thiển đang nghĩ cái gì, biểu tình có chút biến đổi, càng mạnh mẽ túm lấy Xuân Hạ, hỏi: "Mau nói, nơi này có phải là phủ Thừa tướng của Bắc Minh quốc? Có phải Thừa tướng là Lâm Lang Thiên? Người vừa rồi rời khỏi đây, chính là đích nữ của tướng phủ, Lâm Thanh Vu?"
"Đúng vậy, tiểu thư nói rất đúng."
Đầu óc của Lâm Tình Thiển nổ vang lên một tiếng, ầm ầm réo lên như tiếng sấm nổ bổ lên người nàng.
Cả người đều ngây ngẩn, hoàn toàn không có cách nào hoàn hồn được.
Trời ạ! Có phải ông trời đang chơi đùa cô không? Vì sao lại để cô xuyên qua cái tiểu thuyết cổ ngôn cẩu huyết này cơ chứ!
Thảo nào, vừa rồi cô lại cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, đây chẳng phải là tiểu thuyết có cùng tuyến nhân vật mà đêm qua cô thức cả đêm để xem, nó tên là <
>>.
Nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng có thể hù chết người kia của Cố Trường Canh, hắn chính là nam chủ, là nhân vật chính trong sách, vô cùng tàn nhẫn độc ác, tính cách thì biến thái, lòng dạ thì hẹp hòi, có thù tất báo, sau này sẽ trở thành một Nhiếp Chính Vương quyền thế ngập trời. Cố Trường Canh, chỉ nhắc đến tên hắn thôi, mà suýt chút nữa lồng ngực của cô xém bị tắc nghẽn, không thở nổi một hơi.
Phải biết rằng, theo tình tiết trong sách, thì Lâm Thanh Thiển chính là một nhân vật phụ rất đáng ghét.
Sau khi Ngũ phu nhân qua đời, năm đó, Lâm Thanh Thiển cũng chỉ mới năm tuổi, không có nương tương trợ, ở trong phủ, liền bị Lâm Thanh Viễn và hạ nhân đánh đập mắng chửi qua nhiều năm. Cho đến khoảng thời gian ba năm trước, ngày mà Cố Trường Canh đến phủ Thừa tướng, Lâm Thanh Viễn mới đem những hành vi khinh nhục nàng, đều đặt hết lên người Cố Trường Khanh.
Lâm Thanh Viễn ép buộc nàng thông đồng với hắn, khinh nhục Cố Trường Canh. Nhờ thế, mà hắn đã không đánh đập mắng chửi nàng nữa, thậm chí Lâm Thanh Vu còn đối xử với nàng rất tốt. Vì quá sợ hãi việc bản thân sẽ trở thành đối tượng bị ăn đòn, Lâm Thanh Thiển, một kẻ yếu đuối nhát gan, dường như đã thay đổi thành một người khác.
Chỉ vì muốn lấy lòng, mọi thứ mà Lâm Thanh Viễn đã từng đối xử với nàng, thì nàng đều đem dùng lên hết trên người của Cố Trường Canh.
Tuổi còn nhỏ, vì hoàn cảnh như thế, tính tình ngày càng trở nên kiêu ngạo, ương ngạnh và quỷ quyệt.
Mặc dù Lâm Thanh Thiển đã trở nên như thế, nhưng vẫn không thể lấy lòng bất kỳ kẻ nào trong Lâm gia.
Cuối cùng, nàng ta lại bị người vu hại, bị người của Lâm gia đánh gãy chân, ném vào phòng chứa củi trong tướng phủ, muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
Mà cái người bị khinh nhục Cố Trường Canh kia, lông cánh đầy đủ, sau khi trở thành Nhiếp Chính Vương quyền thế ngập trời, liền áp đảo Lâm gia, chỉ một cái nhấc tay, đã đem tứ chi của mọi người chặt đứt, làm thành nhân côn, đem bọn họ tra tấn bảy bảy bốn mươi chín ngày, rồi mới giết chết.
Mà những người bị đánh gãy chân, trong đó có Lâm Thanh Thiển.
Nghĩ đến tình cảnh thê thảm của Lâm Thanh Thiển, mà Lâm Tình Thiển không khỏi sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
"Aizzz! Cô là người tận tâm siêng năng, kính già yêu trẻ, giúp đỡ bà già qua đường, vì sao ông trời lại có thể hành hạ, tra tấn cô như vậy chứ? Đây chẳng phải đã nói quá rõ ràng, là muốn cô tự mình đi tìm chết sao!"
Lâm Tình Thiển suy sụp đến mức, cả khuôn mặt đều đầy nước mắt, nhưng dù trong lòng có chống cự thế nào, thì cô vẫn không thể không chấp nhận sự thật rằng, mình đã trở thành Lâm Thanh Thiển, là một vai phụ đáng ghét và thê thảm nhất trong cuốn tiểu thuyết này.