Lâm Thanh Thiển nhẹ nhàng nói: "Vậy thì, sau này Lâm Thanh Thiển sẽ thường xuyên đến đấm bóp cho tổ mẫu, chứng bệnh đau đầu cố chấp này của tổ mẫu nhất định sẽ thuyên giảm hơn."
"Con có lòng rồi, con chỉ cần thường xuyên đến viện của tổ mẫu, bồi tổ mẫu trò chuyện là được rồi."
"Vâng, tổ mẫu."
Tâm tình của lão phu nhân vô cùng tốt, Lâm Thanh Thiển vừa giúp bà đấm bóp, vừa trò chuyện, hai người vừa cười vừa nói trông rất vui vẻ.
"Tổ mẫu, sau khi trở về, đêm qua, ta liền lấy quyển y thư mà lúc nương còn sống mang ra xem, trong sách có nói, nếu lấy lá cây ngải cứu chế thành một túi hương, rồi để trước giường, sẽ có tác dụng ngủ rất ngon. Tổ mẫu, chờ thêm hai ngày nữa, sau khi Thanh Thiển làm xong túi hương, sẽ nhanh chóng mang đến cho người."
Đang nhắm mắt dưỡng thần, lão phu nhân liền mở mắt ra, hỏi: "Thanh Thiển có thể đọc hiểu sách y sao?"
Bàn tay đang xoa bóp của Lâm Thanh Thiển liền dừng lại, nhưng rất nhanh đã kịp thời phản ứng, cô bình tĩnh trả lời: "Lúc nương còn sống, bà đã từng dạy cho Thanh Thiển ạ."
"À, thì ra là vậy."
Trong lòng lão phu nhân bỏ đi mối nghi ngờ, Vương thị là con gái của một đại phu, biết chút y thuật. Ngày trước, Lâm Lang cũng vì bị thương, nên được cha nàng chữa trị, Lâm Lang thấy Vương thị hiền lương đức độ, nên mới mang nàng về phủ làm thiếp thất.
Sau nửa nén hương, Trương ma ma tiến vào, nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân, quản gia tới hỏi, thời hạn nhốt Cố Trường Canh trong phòng chứa củi hai ngày đã đến, vậy có nên thả người ra ngoài không?".
Sắc mặt của Lão phu nhân trong nháy mắt liền trầm xuống, "Thương thế của Thanh Viễn hôm nay còn chưa lành lại, ngược lại da mặt của hắn dày đến độ nửa phân cũng không xảy ra chuyện gì, cứ nhốt hắn thêm mấy ngày nữa cho ta!"
Trương ma ma đang định phân phó xuống, nhưng Lâm Thanh Thiển đã nhanh hơn một bước, nói: "Tổ mẫu, không nên làm vậy."
Lão phu nhân không vui, cau mày lại, "Lời này của Thanh Thiển, ta nên hiểu như thế nào đây?"
"Tổ mẫu quản lý chuyện lớn nhỏ trong nhà, không thể ở trước mặt hạ nhân đánh mất uy tín được. Hôm nay, chỉ vì một người không quan trọng mà thất tín, trong lòng bọn hạ nhân sẽ nghĩ người như thế nào đây?"
Lão phu nhân nheo mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Lâm Thanh Thiển lại cười nói: "Nếu tổ mẫu còn tức giận, cũng có thể nhịn lần này. Chờ đến ngày sau, Cố Trường Canh lại phạm thêm sai lầm, lúc đó, chúng ta có thể nợ cũ tính luôn nợ mới, đánh cho hắn một trăm roi, để tổ mẫu hả giận nha!"
Lời nói dí dỏm, khiến lão phu nhân khẽ cười một tiếng, lắc đầu, nói: "Thôi, cứ làm theo lời của Thanh Thiển đi."
Trương ma ma lĩnh mệnh đi ra ngoài, lúc này Lâm Thanh Thiển mới thở phào nhẹ nhõm.
Bề ngoài, vẫn tiếp tục bồi chuyện tán gẫu thân thiết với lão phu nhân, nhưng trong lòng thì đang cố gắng nghĩ xem, nguyên nhân vì sao lão phu nhân lại chán ghét Cố Trường Canh đến như thế.
Trong cuốn tiểu thuyết, tác giả có đề cập đến, cái chết của Cố Vân tướng quân đầy điểm nghi vấn, mọi người không thể đoán ra được, đây là tai họa bất ngờ hay do hoàng thất thủ bút.
Chuyện của Cố gia xảy ra, nhất thời tránh không kịp, e rằng đã có người đứng sau chọc cho thánh nhân phẫn nộ rồi.
Một Lâm gia luôn luôn đông vui như trẩy hội, sau khi Cố Trường Canh được đón về phủ, thì liền trở nên yên lặng vắng ngắt.
Cộng thêm chuyện Cố gia một đêm bị họa diệt môn, chỉ còn lại một mình Cố Trường Canh, lời đồn liền nổi lên khắp kinh thành, nói hắn là thiên sát cô tinh, khắc chết cả nhà. Lão phu nhân xem hắn như tai tinh, đương nhiên sẽ vô cùng chán ghét.
Nhưng không một ai biết rằng, chính vì Lâm Lang Thiên chủ động đề nghị nuôi dưỡng Cố Trường Canh, thay hoàng đế giải quyết một nỗi phiền lòng sứt trán bể đầu này, mới càng được hoàng đế coi trọng, một đường thẳng tiến bước lên mây, nắm giữ chức vị Thừa tướng này.
Sau khi Lão phu nhân và Lâm Thanh Thiển dùng ngọ thiện xong, liền thưởng cho cô một ít đồ trang sức, rồi mới để cô trở về.
Lâm Thanh Thiển vừa ra khỏi Cảnh Lan Uyển, liền đụng phải Lâm Thanh Nhu đang đâm đầu đi tới.
Lâm Thanh Nhu nở nụ cười hồn nhiên, cười nói: "Tam tỷ, thật là trùng hợp nha, tỷ mới đến đây thỉnh an tổ mẫu à?"
"Đúng vậy, Tứ muội cũng đến đây thỉnh an tổ mẫu sao?"
Lâm Thanh Nhu gật đầu một cái, "Ừ, muội còn đặc biệt làm món bánh hoa quế mà tổ mẫu thích ăn mang đến đây." Nói đến đây, mắt nàng sáng rực lên, "Phải rồi, hôm qua, muội cũng nghe Trương ma ma nói Tam tỷ cũng tới, ta đoán, hôm nay, chắc tỷ cũng sẽ đến, nên đã làm nhiều thêm một phần, vừa hay cho Tam tỷ mang về nếm thử một tí."
Lâm Thanh Nhu đưa mắt nhìn sang nha hoàn Hương Lan, ý bảo nàng đem bánh hoa quế đưa cho Xuân Hạ.
"Mấy ngày trước, muội nghe nói tam tỷ bị bệnh, đúng lúc, nương của ta cũng đồng dạng không khỏe, nên không thể đến đó thăm tỷ được, tam tỷ liệu có giận ta không?"
Lâm Thanh Nhu cắn cắn môi, vẻ mặt áy náy không dám nhìn vào mắt của Lâm Thanh Thiển.
Ánh mắt Lâm Thanh Thiển lóe lên chút tia sáng, cầm tay Thanh Nhu nói: "Tam tỷ làm sao có thể trách muội, thân thể của Tam di nương không khỏe, muội nên ở bên cạnh hầu hạ mới phải."
"Vậy thì tốt quá rồi, ta vẫn còn lo Tam tỷ sẽ giận ta cơ." Nụ cười của Lâm Thanh Nhu sáng rỡ, "Lúc nào rãnh rỗi, ta sẽ đến viện của Tam tỷ ngồi chút, vừa hay có thể học một chút thủ pháp đấm bóp của Tam tỷ. Ta muốn tận sức báo hiếu cho tổ mẫu, cũng vừa có thể giúp đỡ Tam tỷ bớt đi phần nào cực khổ, mỗi ngày không cần phải đến nữa."
Lâm Thanh Thiển mỉm cười đồng ý.
"Bây giờ ta về Liễu viện trước, không cản trở Tứ muội vào thỉnh an tổ mẫu nữa."
"Được, ngày khác ta sẽ đến viện của Tam tỷ ngồi chơi."
Lâm Thanh Thiển đi xa, Hương Lan ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Tam tiểu thư không giống như lúc trước tí nào cả."
Đương nhiên, Lâm Thanh Nhu cũng phát hiện ra sự khác biệt, chỉ cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói: "Trong lòng thì cũng ngốc như một đứa trẻ thôi, chờ ta học xong thủ pháp xoa bóp, ta sẽ thay ả đấm bóp cho tổ mẫu, xem thử ả còn có thể được tổ mẫu thích sao?"
"Vừa nãy, nô tỳ còn không hiểu vì sao tiểu thư lại thân cận với Tam tiểu thư đến như thế, thì ra là như vậy, chẳng trách, người người đều khen ngợi tiểu thư là người thông minh lanh lợi."
Lâm Thanh Nhu nhếch miệng lên, thu liễm lại ánh mắt đắc thắng, khôi phục vẻ hồn nhiên của tiểu cô nương thường ngày, chậm rãi đi vào Cảnh Lan Uyển.
* * *
Đi được một lúc, nụ cười trên mặt của Lâm Thanh Thiển chậm rãi nhạt đi, vội vàng xoa xoa khuôn mặt cười đến cứng đờ của cô, trong lòng không ngừng thở dài một hơi.
Cuối cùng, cô cũng hiểu được, nở nụ cười trên môi, nhưng trong lòng thì bán tín bán nghi.
Lâm Thanh Nhu không hề thuần khiết và mơ mộng như vẻ bề ngoài, chỉ một cái trở tay, cô ta đã đoạt lấy hôn sự vốn dĩ rất tốt của nguyên thân, còn mang theo một tên kỹ nữ trà xanh đến trước mặt của nguyên thân mà khoe khoang.
Trong phủ Thừa tướng này, người người cũng không hề đơn giản!
"Tiểu thư, chúng ta trở về Liễu viện luôn sao?" Xuân Hạ nghi ngờ hỏi.
Nếu không tiểu thư sao lại không đi đúng đường.
"Chúng ta sẽ không trở về Liễu viện, mà đến Li viện một chuyến trước."
Theo bản năng, Xuân hạ muốn ngăn cản. Nhưng dạo gần đây, tiểu thư đã có chủ kiến riêng của mình, không còn kiêu ngạo vô lý như trước nữa, cũng sẽ không còn đi theo Nhị thiếu gia làm khó Cố Trường Canh, nghĩ vậy, nàng cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng đi theo sau.
* * *
Li viện.
Xuân Hạ vỗ nhẹ lên cánh cửa, chốc lát, cửa liền mở ra.
"Tam tiểu thư, sao cô lại đến đây?"
Lâm Thanh Thiển khẽ cười, "Trường Canh ca ca trở về chưa, bây giờ, huynh ấy có tiện không? Ta muốn nhìn huynh ấy một chút, nhân tiện có mang theo một ít bánh ngọt tới nè."
Biết được, Lâm Thanh Thiển đã từng giúp đỡ Cố Trường Canh, nên thái độ của Cố bá khác hẳn trước kia, "Thiếu gia đã trở lại, đang ở bên trong phòng, Tam tiểu thư, mời vào."
Dẫn Lâm Thanh Thiển đến trước cửa phòng, Cố bá nói: "Tam tiểu thư, xin chờ ở đây một chút, để lão nô vào bẩm báo thiếu gia."
"Cố bá, để ta tự vào, bá và Xuân Hạ ở bên ngoài chờ ta là được."
Cố bá do dự một chút rồi nói: "Được, mời Tam tiểu thư."
Lâm Thanh Thiển nhẹ nhàng gõ cửa phòng một cái, bên trong liền truyền ra giọng nói trong trẻo pha chút lạnh lùng của Cố Trường Canh.
"Vào đi."
Lâm Thanh Thiển mang theo nghi ngờ đẩy cửa đi vào, không phải Cố Trường Canh rất ghét cô sao? Vì sao vừa gõ cửa, hắn đã để cô tiến vào.
Bước vào trong phòng, Cố Trường Canh đứng quay lưng về phía cô, nửa trên trần trụi, làn da trắng nõn đầy vết sẹo chồng chất, và phần thân dưới thì chỉ còn một chiếc khố ngẵn cũn cỡn.
Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, Cố Trường Canh nói: "Cố bá, thuốc để trên bàn, đến giúp ta bôi thuốc một lát."