Bà phụ nhân béo bĩu môi, sau đó liền cầm lấy ngân lượng, cây trâm và vòng tay phỉ thúy đi vào sảnh sau.
Lão sư vẻ mặt áy náy nhìn đám người Lâm Thanh Thiển.
Lâm Thanh Thiển cũng không để ý đến vấn đề vừa rồi, chỉ hỏi: "Lão sư, tu sửa ngọc bội này mất bao lâu?"
Lão sư suy nghĩ một chút, rồi nói, "Lão phu ước chừng.. cần khoảng mười ngày."
"Vậy sau mười ngày, ta liền đến lấy ngọc bội, đã làm phiền đến lão sư."
"Tiểu cô nương khách khí rồi, về phía ngọc bội, lão phu chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để sữa lại nó!"
Lâm Thanh Thiển gật đầu hài lòng, nở nụ cười nhìn về phía Cố Trường Canh, "Trường Canh ca ca, nếu đã như vậy, hai ta để ngọc bội lại cho lão sư tu sửa, mười ngày sau, hai ta lại đến lấy, huynh thấy sao?"
Cố Trường Canh cũng không trả lời Lâm Thanh Thiển, chỉ nhàn nhạt nói: "Đa tạ lão sư, mười ngày sau, ta sẽ tự mình đến lấy ngọc bội."
Nói xong, Cố Trường Canh bước ra khỏi Khuynh thành phường.
Vẻ mặt Lâm Thanh Thiển có chút khó hiểu, sững sờ tại chỗ, nhất thời, không đoán ra được suy nghĩ của Cố Trường Canh.
Hắn lơ mình, hắn dám lơ mình?
Chẳng nhẽ, hắn vẫn còn trách cứ chuyện nguyên thân đánh vỡ ngọc bội của hắn ư?
Lâm Thanh Thiển chưa kịp suy nghĩ, thì đã bị Xuân Hạ đứng kế bên, nôn nóng thúc giục, nói: "Tiểu thư, chúng ta mau hồi phủ thôi, bị phát hiện ra khỏi phủ, chúng ta đều sẽ bị phạt."
Lâm Thanh Thiển trả lời "Uhm". Rồi mang Xuân Hạ rời khỏi Khuynh Thành phường.
Vừa ra cửa, liền nhìn thấy bóng dáng thanh y đang đi ở phía trước, Lâm Thanh Thiển liền xách váy lên, lon ton chạy đuổi theo.
"Trường Canh ca ca, huynh đi chậm một chút, đợi ta với."
Không mở miệng thì không sao, vừa mới mở miệng, bóng dáng ở phía trước càng đi càng nhanh.
Cũng may, ở phía trước, có một nhóm người ở đầu đường bán nghệ, hấp dẫn rất nhiều người đến xem, đám đông chen chúc, Cố Trường Canh bất đắc dĩ phải giảm tốc độ bước chân lại.
Lúc này, Lâm Thanh Thiển đã chạy đến bên cạnh hắn thở hổn hển.
"Trường Canh ca ca, huynh chậm chút, đợi ta, cùng nhau hồi phủ."
Cố Trường Canh nhăn mày, kéo lại ống tay áo đang bị Lâm Thanh Thiển nắm chặt, lạnh lùng nói: "Cút! Ta không phải huynh trưởng của cô!"
Lâm Thanh Thiển sửng sốt, khi phản ứng lại, cô lập tức cười nói: "Hai nhà chúng ta đều là bạn, huynh lớn hơn ta những hai tuổi, Theo lý thường, ta gọi huynh một tiếng ca ca, U chẳng nhẽ không phải sao?"
Trên mặt của Cố Trường Canh vô cảm, im lặng không nói lời nào.
Lâm Thanh Thiển nhạy bén nhận thấy một tia chế giễu ở trong mắt hắn xẹt qua, cô nghĩ thầm, e là sau khi phụ thân hắn qua đời, mọi người trong Lâm gia, từ trở nên thân thiết lập tức liền thay đổi sắc mặt.
Bước chân Lâm Thanh Thiển nhanh chóng chạy theo Cố Trường Canh, nhẹ nhàng nói, "Trường Canh ca ca, ném vỡ ngọc bội huynh, Thanh Thiển thực sự biết mình đã sai, xin lỗi huynh.. Huynh có thể tha thứ cho muội không?"
Đôi mắt Cố Trường Canh rũ xuống, nhưng vẫn không nói lời nào.
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Thanh Thiển xoay tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra vẻ thất vọng và uể oải, giọng nói càng nhỏ hơn, "Trường Canh ca ca là có lý do mới không tha thứ cho ta. Trước đây, là do muội cũng quá thiếu hiểu biết, nhưng.." "Từ hôm nay trở đi, muội sẽ không nghe lời Nhị ca khi dễ huynh, sẽ tôn kính huynh như một người huynh trưởng, tuyệt đối không bao giờ tỏ ra bất kính với huynh nữa!"
Cố Trường Canh liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt không rõ.
Còn nhớ rõ, trước kia, Lâm Thanh Thiển kiêu ngạo, ác độc mắng hắn là con của kẻ tặc tử bán quốc, nói toàn bộ người của phủ tướng quân chết đi mới tốt, chết là xứng đáng, là đáng tội! Đối đãi với hắn không bằng một hạ nhân. Nhưng hôm nay, thật sự từ trong miệng cô ta lại có thể nói ra, sẽ đem hắn tôn kính như huynh trưởng, chẳng phải quỷ dị lắm sao?
Từ trong mũi, Cố Trường Canh hừ lạnh một tiếng, sau khi vượt qua đám đông chen chúc ở đầu phố kia, liền sải bước đi về phước trước, trong khoảng khắc nào đó, đã ném Lâm Thanh Thiển, bỏ lại phía sau lưng rồi.
Lâm Thanh Thiển biết rằng cô có đuổi theo cũng đuổi không kịp, vì thề liền ngừng đuổi theo, bước chân chậm lại, nhìn về phía bóng dáng thanh y kia mà âm thầm thở dài.
Nghĩ cách giúp hắn tu sửa ngọc bội, vì ngọc bội là do nguyên thân ném vỡ, nên cô cũng không hy vọng hắn sẽ nói một tiếng cám ơn, chỉ là không ngờ rằng, hắn vẫn mặt lạnh, một chút cũng không biến đổi.
"Tiểu thư, những lời cô nói vừa rồi là thật sao? Tiểu thư thật sự coi Cố Trường Canh, là huynh trưởng?"
Lâm Thanh Thiển ngước mắt lên, ánh vào mi mắt chính là vẻ khó tin của Xuân Hạ.
Suýt chút nữa đã quên Xuân Hạ vẫn còn ở đây, chỉ có vài ngày ngắn ngủi, mà biến hóa như hai người khác nhau. Nếu cô không xử lý tốt, nói không chừng, chưa đợi được đến ngày Cố Trường Canh trở thành Nhiếp Chính Vương mang cô ra tra tấn đến chết, thì cô đã bị người ta nói thành quỷ sống, rồi thiêu sống cô thành tro bụi mất.
Nghĩ nghĩ, Lâm Thanh Thiển ho nhẹ một tiếng, nói, "Ta coi Cố Trường Canh là huynh trưởng, thì là sai ư?"
"Không phải là sai, mà lúc trước tiểu thư đối xử với Cố Trường Canh.. Quá kinh khủng, sao bây giờ lại có thể thay đổi.."
"Chuyện này.. là bởi vì.. Ta nhớ đến những lời dạy bảo mà nương đã dạy cho ta, gieo nhân nào, gặt quả ấy. Có lẽ, ta đã từng đối xử với Cố Trường Canh thậm tệ, vì thế mấy ngày trước, ta liền gặp báo ứng, bị nhiễm phong hàn, thiếu chút nữa là mất luôn cái mạng của mình."
Bắc Minh quốc luôn tin vào thần thánh, chẳng những Xuân Hạ không hề nghi ngờ Lâm Thanh Thiển, mà còn rất tin lời cô nói.
"Tiểu thư nói đúng, Ngũ phu nhân vẫn thường xuyên nói chuyện với nô tỳ rằng, phải làm nhiều việc thiện, không nên có ác ý, đối xử tốt với người khác, Bồ tá sẽ phù hộ, tiểu thư có thể hiểu được, và không còn khi dễ Cố Trường Canh nữa, vậy thực sự quá tốt rồi!"
Lâm Thanh Thiển cười ngượng một tiếng.
Bên trong Liễu viện, tùy tiện cũng có thể nhìn thấy tượng phật Bồ tát được đặt ở trong phòng, nguyên thân tuổi còn nhỏ, sẽ không tin tưởng và thờ phụng quá mức đến như vậy. Người có niềm tin lớn đến như thế chỉ có thể là người mẹ đã chết sớm của nguyên thân này mà thôi. Vì thế cô đã đoán đúng, đã lừa được người khác.
"Ha ha.. Không còn sớm nữa, Xuân Hạ, chúng ta mau hồi phủ thôi."
Sắc mặt Xuân Hạ có chút thay đổi, kêu lên: "Tiểu thư không nói, nô tỳ cũng sắp quên mất, tiểu thư, chúng ta hãy mau trở về sớm thôi, để người phát hiện sẽ không tốt."
"Được, bây giờ chúng ta trở về."
* * *
Liễu Viện,
Lâm Thanh Thiển dẫn đầu mang Xuân Hạ trở về, Lý ma ma cả ngày chờ đợi từ lâu, trong mắt chợt lóe, tươi cười nịnh nọt chào hỏi.
"Tiểu thư về rồi. Cả buổi chiều hôm nay, không thấy cô ở Liễu Viện, cô và Xuân Hạ đã đi đâu chơi à? Lão nô lại nhớ đến mấy ngày trước đây tiểu thư bị nhiễm phong hàn, trong lòng của lão nô, lo lắng muốn chết nha."
Vốn tưởng là, chỉ cần nói mấy câu nịnh nọt như thường lệ, sẽ đổi lấy được sự thân cận với Lâm Thanh Thiển, nhưng không ngờ, cô chỉ nhẹ nhàn liếc mắt nhìn Lý ma ma rồi nói, "À, ở trong phòng có hơi nhàm chán, nên ta dẫn Xuân Hạ đi dạo quanh khắp phủ một chút thôi."
Lý ma ma sửng sốt, vì sao Lâm Thanh Thiển lại thay đổi thái độ với bà?
Còn chưa chờ Lý ma ma cẩn thận suy nghĩ, thì Lâm Thanh Thiển đã đi lướt qua bà rồi đi thẳng vào phòng, bà vội vàng nở nụ cười nịnh nọt chạy theo.
Lý ma ma nhìn sang Xuân Hạ, sai bảo: "Tiểu thư vừa mới từ bên ngoài trở về, không đói thì cũng lạnh, tiện tì ngươi, mau nhanh chóng nấu một chén canh nóng đem đến cho tiểu thư giảm bớt hàn khí đi!"
"Không cần, ta uống một tách trà nóng là được."
"Vậy để nó làm chút điểm tâm cho người.."
Lâm Thanh Thiển chuẩn bị bước vào phòng, đột ngột dừng chân lại ở cửa, Lý ma ma suýt chút nữa đã đụng phải cô, may mắn kịp thời dừng bước chân lại, "Tiểu thư, đây là?"
Lâm Thanh Thiển nheo đôi mắt lại, có chút không kiên nhẫn nói, "Lý ma ma, ta cần gì, ta tự biết phân phó, bà lui xuống đi."
"Tiểu thư.."
Lý ma ma còn muốn nói gì nữa, nhưng Lâm Thanh Thiển không cho bà cơ hội để nói, chỉ nói với Xuân Hạ, "Ta có chút mệt, đóng cửa lại, trước khi dùng buổi tối, ta phải nghỉ ngơi một lát."
"Vâng, tiểu thư." Xuân Hạ lên tiếng, Lý ma ma tức giận nhưng không dám nói gì, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng lại.
Lý ma ma đứng ngoài cửa phòng, tức giận nhổ nước bọt xuống nền đất, thấp giọng chửi bới: "Xuân Hạ, Thu Đông, hai tên tiện nha đầu này, nhất định đã nói gì đó với tiểu thư, nếu không, mấy ngày nay, tiểu thư sẽ không đối xử bất thường với ta đến như thế, được, ta chờ, chờ đến ngày các ngươi bị bán đi.. Đến lúc đó, còn có thứ ngon để các ngươi ăn ư!"